Do có sự nhúng tay của Trần Tinh nên đã dẫn đến một kết thúc hoàn toàn khác cho cuộc chạm trán đầu tiên của hai người này. Đáng lẽ ra Dương Khang cảm thấy Quách Tĩnh quá phiền dự định dùng Cửu Âm Bạc Cốt Trảo để lấy mạng đối phương và tình cờ được Vương Xử Nhất trông thấy nên ra tay ngăn cản, thế nhưng hiện tại không phải Quách Tĩnh thấy bại mà là chính Dương Khang bị đánh trẹo cả quai hàm.
-Có chuyện gì vừa diễn ra? Ta khi nào trở nên lợi hại như vậy?
Quách Tĩnh đứng tại chỗ nhìn quả đấm của mình rồi lẩm bẩm. Sự xảo diệu cũng như mức độ tinh chuẩn trong việc khống chế lực lượng của Trần Tinh đương nhiên Quách Tình không tài nào biết được.
-Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Một giọng nói vang lên làm sự chú ý đổ dồn vào người này, dĩ nhiên không ai khác chính là Vương Xử Nhất, nếu như Trần Tinh không xen vào thì có lẽ lúc này Dương Khang đã sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo rồi, cũng chính vì đến trễ vài nhịp nên thái độ của Vương Xử Nhất thiên về “người mình” rồi.
-Đi thôi, còn đứng đấy làm gì?
Trần Tinh đi lại gần vỗ bả vai Quách Tĩnh kêu y rời đi, bởi vì Hắn muốn nhân cơ hội này nhận thức một chút Hoàng Dung, một người thông minh tài trí là điều Trần Tinh đang tìm kiếm, bởi vì có một số vấn đề hắn không thể nào hiểu được cần phải có người để tham khảo ý kiến.
-Hai vị đạo hữu xin dừng bước, vừa rồi ta trông thấy vị đạo hữu này đả thương sư điệt của bần đạo, vì không hiểu nguyên nhân sự việc thế nào và để tránh hiểu lầm không mong muốn, kính mong 2 vị đạo hữu cho bần đạo một lời giải thích rõ ràng.
-Ta....
Trong khi Trần Tinh cùng Quách Tĩnh muốn rời đi thì Vương Xử Nhất lại đứng ra ngăn cản, là một người thẳng tính nên Quách Tĩnh cũng dự định nói rõ mọi chuyện, thế nhưng Trần Tinh lại một lần nữa vỗ bả vai Quách Tĩnh ý định nói hắn không cần lên tiếng.
-Không có gì phải giải thích cả, luận võ mà tài nghệ không bằng người bị đánh là chuyện bình thường.
-Đạo hữu nói như vậy ý có phải là chỉ cần thực lực mạnh mẽ thì có thể tuỳ ý ra tay đả thương người khác?
-Cường thực nhược nhục, đạo lý đơn giản như vậy đạo trưởng không biết sao? Hơn nữa 2 người nay công bằng tỷ thí với nhau sao nói là tuỳ ý ra tay, lúc đầu ta thấy vị huynh đệ này bị đánh gần như suốt thời gian giao đấu, may mắn thắng hiểm nhờ một chiêu nửa thức tại sao không thấy đạo trưởng xuất hiện nói lý? Hay là ngươi cố tình bao che?
-”Đúng đấy, đúng đấy...Ta cũng nhìn thấy...Ta có thể là chứng..”
Lời nói của Trần Tinh làm cho Vương Xử Nhất á khẩu không thể phản biện. Người xung quanh chứng kiến cũng hùa theo lên tiếng.
-Đạo hữu nói quá lời, bần đạo dĩ nhiên không có ý đó, chỉ là...
-Nếu đạo trưởng đã không có ý đó như vậy thì cũng không còn việc của chúng ta, đạo trưởng cũng nên nhường đường rồi chứ?
Trần Tinh lên tiếng cắt ngang những lời nói dự định của Vương Xử Nhất. Trong sự lúng túng không biết làm gì Vương Xử Nhất cũng tránh sang một nhường ra một con đường.
-Đứng lại, đả thương thiếu chủ của chúng ta còn muốn rời khỏi?
Trong sự bất ngờ của tất cả mọi người ngoại trừ Trần Tinh, âm thanh phát ra từ một tên trông có vẻ mập mạp có điều rất to con. Tên còn lại thì thấp bé hơn so với đồng bọn của y, nhưng nổi bật bởi quả râu dê cùng với cặp mắt hí có vẻ hèn mọn.
-Tiểu vương gia, người không sao chứ, bọn vô dụng này không bảo vệ tốt tiểu vương gia.
Tên hèn mọn nhanh chóng kiểm tra thương thế của Dương Khang sau đó quay đầu quát tháo đám thuộc hạ, ai cũng cúi đầu không dám lên tiếng. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào 2 người mới tới này, còn riêng về Trần Tinh từ đầu tới cuối đều không dừng bước, đúng vậy, với sự mẫn tiệp hiện tại thì Trần Tinh đương nhiên biết sự việc sẽ diễn ra theo chiều hướng như vậy, hắn tại sao phải dừng lại? Tiếng nói của kẻ yếu luôn luôn không có giá trị với người mạnh hơn mình.
-To gan, dám không xem lời ta ra gì, để mạng lại...
Trần Tinh vẫn không dừng lại, hắn đưa lưng về phía người này như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
-Cẩn thận...
-Không được...
2 âm thanh đồng thời vang lên, một trong đó là của Quách Tĩnh, với tính cách nhân hậu thì Trần Tinh có thể lý giải được, thế nhưng âm thanh còn lại là của Mục Niệm Từ, điều này làm Trần Tinh cũng hiếu kỳ, khi nào thì hắn thân thiết với nàng vậy?
-Ầm~
-Ahhh...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa phố chợ đông đúc, thế nhưng dường như biết bao nhiêu con người đều có thể nghe rõ ràng tiếng kêu này, không như mọi người tưởng tượng, người phát ra âm thanh đau đớn này không phải Trần Tinh mà là kẻ to con đánh lén vừa rồi.
Trần Tinh đương nhiên là không ra tay quá nặng nên kẻ này vẫn còn sống, hắn chỉ đơn giản dùng cương khí hộ thể phản đòn lại mà thôi, bước chân hắn cũng dừng lại, mọi người đều dõi theo chờ đợi điều gì đó sẽ diễn ra. Trần Tinh xoay người, hắn đi về kẻ kia, tên hèn mọn thấy vậy cũng biết gặp phải cao thủ nhưng nếu không ra tay thì sẽ không thể ăn nói được, hắn cũng đành cắn răng lao lên.
Trần Tinh ngưng mắt, tất cả biểu hiện của tên này đều bị Trần Tinh nhìn thấu hết, hôm nay hắn không muốn giết người, một lần gần như đánh mất sinh mệnh làm cho Trần Tinh học được bài học. Tính mạng rất quý giá, cho nên trước khi quyết định giết ai đó thì hắn cũng phải suy xét thật kỹ càng mới ra tay, tội không đáng chết thì hắn sẽ tận lực không hạ sát thủ, nên chết thì nhất quyết hắn tuyệt đối sẽ sử dụng mọi cách để lấy mạng đối phương.
Một luồn kinh khủng khí tức từ Trần Tinh lao ra bốn phương tám hướng khiến cho người xung quanh nghiêng ngả lùi về sau, nói khí tức thì chắc có lẽ những người này không hiểu, bởi vì những người bị ảnh hưởng đều có cảm giác sợ hãi từ tận trong lòng, cảm giác như sắp đối mặt với cái gì đó nguy hiểm. Kể cả những người thiếu nhạy cảm nhất cũng có cảm thụ sự sợ hãi không tên này. Riêng về tên hèn mọn thì càng cảm nhận được nhiều hơn thế nữa. Không đơn giản chỉ là sợ hãi, y như đối mặt với tử vong một dạng, trước mắt tên này chỉ tồn tại một con quái vật dữ tợn, nói đúng hơn là Trần Tinh trở thành ác quỷ với đôi mắt đỏ ngầu, cái miệng với những chiếc răng nanh dữ tợn khát máu, xen lẫn với màu đen của sự tà ác bao bọc toàn thân khiến cho bất cứ kẻ nào chỉ nhìn thôi thì tay chân cũng bủn rủn.
Quá trình này cũng chỉ diễn ra chốc lát, đến khi Trần Tinh thu hồi khí tức thì mọi người cũng nhìn ánh mắt như gặp quái vật nhìn hắn, tất cả như câm nín, bởi vì điều này quá khó tin, không cần động thủ cũng có thể làm cho ý chí đối phương chịu tổn thương nghiêm trọng, bằng chứng là việc tên hèn mòn này đang quỳ trên mặt đất với đôi mắt như vô thần, phía dưới thì truyền tới mùi hôi thối, may mắn là Trần Tinh sớm có dự định nương tay, nên tên này vẫn còn sống.
-Nếu không có chuyện gì, ta đi được rồi chứ?
Trần Tinh nhìn xung quanh rồi mở miệng, không một người nào lên tiếng cũng như không ai dám mở miệng nói chuyện, không gian yên tĩnh đến lạ thường, hắn đi đến đâu mọi người đều tự giác tránh sang một bên.
Đã không còn chuyện gì, Quách Tĩnh thấy vậy đương nhiên cũng theo sát rời đi, đến khi bóng lưng Trần Tinh khuất xa mọi người mới bắt đầu bàn luận, không ai để ý đến một bên Dương Khang đang nhìn với ánh mắt oán hận, y thân là một tiểu vương gia nhưng lại bị người đánh đến mất hết mặt mũi, chẳng những thế, đối phương lại ngang nhiên rời đi mà mình thì lại chẳng hề dám lên tiếng.
-Ta nhất định sẽ băm ngươi thành trăm ngàn mảnh, kể cả tên kia nữa.
Dương Khang siết chặt nắm đấm oán độc nghĩ.
-Mau đưa tiểu vương gia về phủ, còn ngây ra đó làm gì? Khục khục... Tiểu vương gia, là thuộc hạ vô dụng, xin vương gia trách tội...
Tên to con bị Trần Tinh phản chấn ôm ngực trách mắng lũ thuộc hạ, sau đó lại cúi đầu nói với Dương Khang.
Người xung quanh cũng không ở lại xem diễn biến nữa mà bắt đầu tản ra ai làm việc người nấy.
-Sư điệt, bần đạo cũng không tiện ở lâu, ta cáo từ trước.
Vương Xử Nhất cũng đi tới cáo từ với Dương Khang, trong giọng nói mang theo cảm thán, tất cả đều rời đi, Dương Khang cũng được người đưa trở về phủ, mọi chuyện dẽ không đơn giản kết thúc như vậy.
Quay trở lại Trần Tinh, hắn sau khi rời đi thì tìm một bờ suối để cắm trại nghỉ ngơi. Đơn giản là hắn đang đợi.
-Tại sao ngươi không đến đây ngồi?
Quách Tĩnh đứng phía sau nhìn Trần Tinh không dám lên tiếng, đến khi Trần Tinh mở miệng y mới gượng gạo tiến tới ngồi xuống.
-Có chuyện gì muốn nói cứ nói. Không cần phải tỏ ra e dè như vậy.
Quách Tĩnh nghe xong cũng không dài dòng và đi thẳng vào vấn đề
-Có phải lúc nảy là ngươi ra tay giúp ta không? Tại sao phải làm như vậy?
-Không tại sao cả, chỉ là ta cảm thấy tên kia chướng mắt mà thôi.
-Đến rồi sao…
-Cái gì đến..?
Đang lúc Quách Tĩnh chuẩn bị nói tiếp thì lại nghe loáng thoáng lời lẩm bẩm của Trần Tinh.
Một chiếc bè xuôi theo dòng nước từ từ xuất hiện trước tầm mắt 2 người, đứng trên bè là một cô gái, chính xác hơn là một thiếu nữ với thân hình có phần nhỏ nhắn độ khoảng 1m6 mấy, tuy khoảng cách xa nhưng Trần Tinh vẫn có thể thấy được khuôn mặt của nàng bởi thị lực vượt trội của mình, nét đẹp tựa như loài sen chóm nở, tay nàng cầm chèo khoát nước, tóc dài xõa xuống vai, y phục toàn thân màu trắng, trên tóc buộc một cái vòng vàng, tuyết trắng ánh lên chớp chớp lóe sáng, da trắng như tuyết, xinh đẹp không ai bằng, dung mạo tuyệt trần, không thể nhìn gần.
Chiếc thuyền từ từ tới gần, bất tri bất giác Quách Tĩnh đã ngây người, vẻ mặt si dại nhìn lấy tiên nữ trong mắt y. Hoàng Dung cũng ban đầu chú ý tới Quách Tĩnh, thế nhưng sau đó ánh mắt nàng lại rơi vào trên người Trần Tinh, nhưng chỉ dừng lại một chút rồi cũng nhanh chóng hướng về Quách Tĩnh.
-Quách ca ca, lên thuyền đi.
Quách Tĩnh giật mình, hồi phục lại tinh thần nhìn Hoàng Dung với ánh mắt hiếu kỳ, chỉ thấy cô gái kia tươi cười rạng rỡ, áo quần phất phơ trước gió, Quách Tĩnh như si như mộng, không hiểu đưa tay che mắt mình, Trần Tinh ở một bên âm thầm lắc đầu, nữ nhân không ngại, nam nhân lại cảm thấy xấu hổ? Không hiểu sao Hoàng Dung lại thích Quách Tĩnh được.
-Sao thế? Không nhận ra ta à?
Quách Tĩnh mới đầu nghe giọng nói của nàng nhưng bị phân tâm nên cũng không để ý nhiều, đến khi lần thứ 2 Hoàng Dung mở miệng mới cảm thấy quen thuộc, nghe giọng nói thì giống như Hoàng hiền đệ của hắn, nhưng một gã tiểu khiếu hóa thân hình gầy gò rách rưới tại sao lại đột nhiên trở thành tiên nữ, đúng là không thể tin vào mắt mình.
-Cô, cô là?
-Ta là Hoàng hiền đệ của ngươi đây, hì hì
-Cô thật là Hoàng hiền đệ?
-Ta vốn là con gái, ai cần ngươi gọi Hoàng hiền đệ, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên bè đi…
Quách Tĩnh ngây ngô gật đầu định nhảy lên bè, nhưng lại sựt nhớ Trần Tinh ở một bên khác nên y dùng ánh mắt khó xử nhìn lấy Hoàng Dung. Với khả năng quan sát nhạy bén của mình, cô nàng này đương nắm bắt được điểm mấu chốt.
-Nếu đã là bằng hữu của Quách ca ca, vị huynh đài này không ngại cùng lên bè chứ?
Từ đầu tới cuối Trần Tinh đều không nói gì, thế nhưng đến khi hắn mở lời lại làm cho Hoàng Dung sửng sốt.
-Hoa đào bóng rụng bay thần kiếm, Biển biếc triều dâng múa ngọc tiêu.
-Ngươi là ai?
Hoàng Dung bất chợt cảnh giác lên, nàng đã thủ sẵn thế ngưng mắt chờ đợi câu trả lời của Trần Tinh, từ khi trốn khỏi Đảo Đào Hoa tới hiện tại không ai biết xuất thân của nàng, thế nhưng hiện tại thì sao?
-Không cần phải tỏ vẻ cảnh giác như vậy, ta chỉ thuận miệng ngâm thôi.
-Các hạ là ai? Vì sao biết câu thơ này?
-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là đã lâu rồi ta không uống rượu, tiểu cô nương có thể cho ta uống một chút rượu được không?
Hoàng Dung nghe lời nói của Trần Tinh cũng im lặng trong vài giây, sau đó cũng đáp trả.
-Nếu như các hạ không sợ rượu ta có độc thì cứ lên bè thưởng thức.
-Quấy rầy…
Trần Tinh không do dự, hắn nhảy lên bè rồi ngồi một bên thưởng thức rượu ngon không để ý Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đang trò chuyện.
Hắn cũng quên tuốt một điều rằng chính mình đã chuyển biến cốt truyện, Dương Khang không sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Vương Xử Nhất không trọng thương, Quách Tĩnh cũng không lẻn vào Vương phủ, như vậy thì Mai Siêu Phong ở đâu Trần Tinh làm sao biết? Quan trọng hơn hết là nếu Quách Tĩnh không lẻn vào Vương phủ như vậy thì có thể Hoàng Dung sẽ đưa y đến thẳng Đào Hoa đảo, nhưng hiện tại Trần Tinh vẫn chưa muốn đến đó, việc nào cũng nên làm cho xong hãy chuyển sang việc khác, hắn muốn gặp được Mai Siêu Phong trước để lấy Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng như giúp Mai Siêu Phong trở về Đào Hoa đảo.
Nguyên nhân vì sao Trần Tinh để ý Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hơn bản chính gốc Cửu Âm Thần Trảo đương nhiên là vì lý luận của nó, về mặt so sánh thì có lẽ nó sẽ không bằng Cửu Âm Thần Trảo nhưng nó có một mặt hơn hẳn bản chính, điểm này cũng là nguyên nhân vì sao Trần Tinh quyết định lựa chọn nó đó chính là độ sát phạt khát máu cùng cương mãnh của nó.
“Năm ngón phát kình, không gì không phá, chụp vào óc người chụp vào đậu hủ” Cũng chỉ những ngữ này thôi cũng làm cho Trần Tinh phải để ý. Có lẽ uy lực của nó không như mong muốn của Trần Tinh bởi vì võ công của Mai Siêu Phong cũng như trẻ con đối với Trần Tinh mà thôi nhưng đừng quên, Trần Tinh không thích học võ công của người khác mà dựa vào những võ công này để làm tài liệu tham khảo và tự sáng tạo ra môn võ công khác phù hợp với bản thân nhất.
-Quách ca ca, có muốn đến nhà ta tham quan một chút không? Nơi đó rất đẹp nhe.
-Có đúng không Dung nhi? Ta cũng muốn kiến thức một chút.
Trần Tinh trong lúc suy nghĩ thì nghe được một đoạn đối thoại của Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh như thế, hắn biết nếu không lên tiếng thì không được.
-Quách Tĩnh huynh đệ, thứ lỗi cho ta đã xen vào cuộc trò chuyện của hai người, nhưng ta có một vấn đề phải nói.
Trần Tinh dừng lại một chút, trong sự hiếu kỳ của 2 người, Trần Tinh hớp một hớp rượu rồi nói tiếp
-Ta thấy ngươi không nên đến đó thì tốt hơn.
-Vì sao?
-Có lẽ ngươi không biết được cha của vị này là người nào chứ?
Quách Tĩnh thật thà lắc đầu, Trần Tinh muốn dự định nói tiếp thì Hoàng Dung một bên khác đang thủ sẵn dao găm nhìn hắn.