Nhìn nụ cười có phần đắc ý của Lâm Tứ, Trần Tinh chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Nghĩ hắn là quả hồng mềm hay sao? Có thể tuỳ ý bóp chết lúc nào cũng được?
Lăng Vũ hướng mắt nhìn Trần Tinh tựa như muốn nói nàng cũng không có cách nào.
Đối phương đã có chuẩn bị từ trước, cho dù động tác của nàng có nhanh đến đâu cũng không theo kịp lời nói đối phương.
Thật ra ngay khi Lâm Tứ sử dụng Hộ thân phù lục thì Lăng Vũ đã nghĩ lập tức đánh cho y trọng thương.
Nhưng đáng tiếc Lâm Tứ không phải người ngu mà không nhìn ra được, y đã nhanh chóng nhận thua và hiện tại Lâm Chính là người đang xếp ở hạng thấp nhất.
-Đại trưởng lão, hiện tại đệ tử có phải là người được quyền khiêu chiến hay không?
Lâm Tứ hướng Cổ Mặc lên tiếng, Cổ Mặc cũng không trả lời y mà nhẹ gật đầu.
Thấy vậy, Lâm Tứ liền phi thân lên lôi đài sau đó nhìn về phía Trần Tinh.
-Lâm sư huynh uy vũ! Lâm sư huynh mau cho tên phế vật đó một bài học!
Còn chưa đợi Lâm Tứ mở miệng thì phía dưới cũng đã nhịn không được lớn tiếng cổ vũ.
Bọn họ thấy chướng mắt Trần Tinh đã lâu, cho nên nhìn hắn cứ như nhân vật phản diện là điều đương nhiên.
Thuận theo mọi người, Lâm Tứ cũng hướng về phía Trần Tinh lên tiếng:
-Sư đệ, không ngại cùng huynh chỉ giáo vài chiêu chứ?
Lâm Tứ híp mắt cười, nụ cười ẩn chứa sự giả tạo lộ rõ.
Có thể từ đầu Lâm Tứ đã mang trạng thái phấn khởi tham gia Tông môn đại hội này, bởi vì không có Tần Chính, y liền xếp thứ 4, mặc dù không phải là hạch tâm đệ tử nhưng Lâm Tứ sẽ có tư cách tham dự Lục Tông Đạo Điển.
Lâm Tứ không quan tâm Lục Tông Đạo Điển vì y thừa biết khả năng của mình tới đâu, nhưng trước khi Đạo Điển đó được diễn ra, Tông môn sẽ cho phép 4 người đầu bảng vào cấm địa môn phái để tu luyện 3 ngày.
Và đây mới là thứ mà Lâm Tứ hướng tới, y đang là Nguyên Anh viên mãn, có thể sau khi đạt được cơ hội này y liền có thể đột phá.
Thử hỏi cơ hội này Lâm Tứ làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Cho dù y đánh bại Trần Tinh đoạt danh đệ nhất và bị Hắc Dạ hoặc Bạch Dạ đánh bại đi nữa thì y thấp nhất vẫn đạt vị trí thứ 3. Cơ hội vẫn luôn là rất lớn.
Nghĩ tới đây, Lâm Tứ càng tươi cười rạng rỡ hơn nữa.
Trần Tinh nghĩ nghĩ, hắn mặc niệm trong lòng điều khiển hệ thống xuất ra hình ảnh mà mình đã từng trông thấy rồi mã hoá lưu nó vào trong camera.
Đừng nên nghi ngờ về khả năng của hệ thống, nó là Toàn năng! Những việc vặt vãnh này chẳng có gì đáng nhắc tới.
Mọi người chăm chú nhìn theo từng bước chân của Trần Tinh, ai nấy đều háo hức chờ đợi hắn bị đánh lăn lê bò lếch, không gượng dậy được.
Lâm Tứ càng là háo hức hơn cả và cũng đã chuẩn bị ra tay khi Trần Tinh vào tầm. Chỉ là lúc này, Trần Tinh lấy ra một vật màu đen không biết là vật gì, hắn ấn ấn gì đó sau đó ném cho Lâm Tứ.
Y theo bản năng dự định né tránh, thế nhưng những hình ảnh mơ hồ loé lên khiến Lâm Tứ đưa tay ra bắt lấy nó.
Âm thanh, hình ảnh vô cùng sinh động khiến Lâm Tứ mặt mày tái mét, không cần đề cập đến cũng đã biết là gì.
Những hình ảnh này nếu bị truyền ra, đừng nói chi đến việc được tiếp tục ở lại nơi này, mặt mũi mất hết có hay không bị sư huynh đệ phỉ nhổ?
Tông môn không ngăn cấm kết đôi đạo lữ, nhưng tuyệt không cho phép mối quan hệ mờ ám này, bởi vì tất cả tu sĩ đều xem trọng sĩ diện.
Lý giải cho việc này đó là tín niệm của bọn họ, trong mắt mọi người, tiên nhân phải là người đức cao vọng trọng, phẩm hạnh càng phải là đoan chính, đó chính là chuẩn mực mà tu sĩ tu tiên hướng tới.
Lâm Tứ đang dự định phá huỷ vật phẩm này thì thấy trong tay Trần Tinh đang cầm một vật khác y chang như vậy.
Y biết bản thân mình đã bị nắm thớp, không có thời gian truy cứu vì sao Trần Tinh lại có những hình ảnh này, Lâm Tứ mở miệng:
-Sư đệ, vật này kể cả vật trong tay đệ rất quan trọng với ta, không biết làm thế nào đệ mới có thể nhường lại cho ta thứ này?
Trần Tinh cười cười, hắn nhìn Lâm Tứ rồi thấp giọng nói:
-Sư huynh là người thông minh, ắt hẳn phải đoán được chứ?
Lâm Tứ nghe xong trong lòng cũng nổi giận, chỉ là y cố tỏ ra bình tĩnh, hít sâu một hơi, Lâm Tứ nhìn Trần Tinh nói:
-Sư đệ xem không còn cách nào khác sao? Làm như vậy có phải hay không quá tuyệt tình?
Trần Tinh không muốn dây dưa, hắn trở mặt dứt khoát:
-Sư huynh lời ấy sai rồi, chúng ta cũng không có tình cảm thâm giao gì, như vậy thì sao gọi là tuyệt tình cho được?. Được rồi, nếu sư huynh không muốn thì ta cũng đành phải để mọi người thưởng thức một chút phong thái uy mãnh của huynh...
Dứt lời, Trần Tinh liền biểu lộ thái độ như muốn cho mọi người thấy chứng kiến hình ảnh này một dạng.
-Ngươi...
Lâm Tứ tức giận nói không nên lời, nhưng nổi sợ thì lại lớn hơn, y gấp gáp thoả thuận:
-Sư đệ đừng, được rồi ta đồng ý rút lui là được.
Sau đó Lâm Tứ nhìn về phía Cổ Mặc rồi cất cao giọng nói:
-Đại trưởng lão, đệ tử tự thẹn không bằng, đệ tử nhận thua..!
-Cái quỷ gì vậy? Tại sao không đánh? Lâm sư huynh bị trúng tà sao?
Cổ Mặc còn chưa lên tiếng thì phía dưới đã truyền tới tiếng nghị luận sôi nổi, bởi vì khán đài khoảng cách cũng không phải là gần, cùng với đoạn đối thoại ngắn ngủi của hai người đều là thấp giọng nói, cho nên những người khác không hề nghe được.
Cổ Mặc mắt mù nhưng tai rất thính, chỉ là ông ta cũng không hiểu hai người đang nói cái gì, vả lại Thái Hư Tử đã căn dặn không cần quan tâm quá nhiều, kết quả thế nào cũng được, nên Cổ Mặc cũng không tội gì mà truy cứu.
Ông ta đứng ra tuyên bố:
-Người khiêu chiến tự nhận thua, hiện tại đệ tử ngoại môn Trần Tinh vẫn giữ ngôi vị đệ nhất, Bạch Dạ, Hắc Dạ, 2 người có muốn khiêu chiến hắn không?
Bạch Dạ, Hắc Dạ nghe vậy liếc nhìn nhau sau đó cũng hướng về Cổ Mặc lắc đầu:
-Hồi Đại trưởng lão, chúng đệ tử không muốn khiêu chiến.
Cổ Mặc thở dài một hơi sau đó tuyên bố Tông môn đại điển kết thúc.
Về phần Lăng Vũ thì bị Cổ Mặc trực tiếp không đếm xỉa tới. Ông ta cũng tước luôn quyền khiêu chiến của nàng và tuyên bố chấm dứt lần Tông môn đại điển này.
Điều này là dĩ nhiên, thử hỏi Tông môn đại điển của một Tông phái vậy mà bị một nữ nhân làm đảo lộn hết khiến nó trở thành một trò cười, như vậy còn dây dưa để làm gì? Hạng 1 hay 4 thì có gì khác nhau?
Đây là suy nghĩ của Cổ Mặc, nhưng đối với người khác thì hạng 1 và 4 thì khác xa một trời một vực.
Người này không ai khác chính là Lăng Viễn, ông ta không thể tin việc này lại diễn ra theo chiều hướng như vậy.
Lăng Viễn khom người thấp giọng hướng về Thái Hư Tử nói:
-Tông chủ đại nhân, người mà thuộc hạ vừa ý chính là hắn...
Lúc này, Thái Hư Tử cũng từ từ mở đôi mắt ra, ông ta nhìn về thân ảnh Trần Tinh đang cười nói cùng Hắc Bạch song Dạ và Lăng Vũ rồi mở miệng nói với Lăng Viễn:
-Việc này ta đã biết.
Sau đó, Thái Hư Tử thân hình bay lên không trung và rơi xuống bên cạnh Cổ Mặc ngay giữa khán đài trong lúc sư đệ mình chuẩn bị tuyên bố bảo mọi người giải tán.
Hành động này của Thái Hư Tử làm cho mọi người hiếu kỳ và chăm chú quan sát.
-Nhân dịp Tông môn đại điển này, vừa vặn ta muốn tuyên bố với tất cả trên dưới đệ tử Thái Hư Tông một việc. Như các ngươi đã biết, trong mấy ngày trở lại đây, Thái Hư Tông trải qua rất nhiều “điềm gở” làm cho lòng người bất an. Thế nên ta quyết định tổ chức một chuyện vui để xua đuổi “điềm gở” này cũng như để cho mọi người có thời gian thả lỏng tâm thái diệt trừ tâm ma.
Thái Hư Tử dừng một chút, sau đó ông ta nhìn về phía Trần Tinh cùng Lăng Vũ rồi nói tiếp:
-Ta cảm thấy đệ tử Trần Tinh cùng đệ tử Lăng Vũ rất tâm đồng ý hợp, cho nên ta đứng ra làm chủ tổ chức hôn lễ cho 2 người ngay tối nay, chính thức tuyên bố hai người bọn họ kết thành đạo lữ, cùng nhau tu luyện tấn đạp tiên lộ.!
-Rắc~
Thái Hư Tử vừa dứt lời thì chén trà trong tay Trần Tinh cũng bị hắn bóp vỡ vụn, hắn mở to mắt nhìn thân ảnh tiên phong đạo cốt này rồi âm thầm nghiến răng.
Trần Tinh giờ phút này chỉ muốn mắng lớn một tiếng
Moá nó, cái gì gọi là tâm đồng ý hợp? Có cần phải quá đáng như vậy hay không?
Đừng quên Trần Tinh không muốn người khác sắp xếp bài bố cuộc đời của mình.
Riêng Lăng Vũ cũng cảm thấy bất ngờ, nàng không nghĩ tới Thái Hư Tử lại nói ra những lời này, là người thông minh, Lăng Vũ nhanh chóng hiểu được ngọn nguồn của vấn đề.
Nàng cũng không quá phản đối, không phải vì nàng thích hay có tình cảm gì với Trần Tinh mà bởi vì một nguyên do khác!
Bất quá, khi nàng liếc nhìn hắn thấy Trần Tinh sắp bão nổi thì lại truyền âm nhắc nhở:
-Đừng manh động, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ta không biết mục đích của ngươi là gì nhưng có điều Tông chủ hiện tại rất khác, nếu ngươi cãi lời ông ta nhất định không phải chuyện nhỏ.
Trần Tinh nghe xong thì bàn tay càng siết chặt hơn nữa, mảnh vỡ ly trà cũng đã bị hắn nghiền thành phấn vụn.
Thế nhưng vì đại cục, Trần Tinh chỉ có thể chấp nhận việc này.
-Ồ, không nghĩ tới đệ tử Trần Tinh lại tỏ ra phấn khích như vậy, xem ra quyết định mai mối của ta rất chính xác, được rồi, mọi người cũng cùng nhau tiến tới chúc mừng 2 người bọn họ đi. Tối này Thái Hư Tông sẽ chiêu đãi yến tiệc thật hoành tráng.!!!
Các nam đệ tử khác nghe Thái Hư Tử nói vậy cũng thầm mắng một tiếng, lòng thì đau như dao cắt, nước mắt nuốt ngược vào trong nhìn nữ thần của mình lên “xe bông” mà mặt còn phải tươi cười tiến tới chúc mừng.
Những người này không dám cãi lại hay lên tiếng không phục.
Đơn giản là bởi vì bọn họ không có thực lực. Quan trọng hơn là bọn họ không “may mắn” như Trần Tinh!
Đúng là “may mắn” khi mà khuôn mặt của hắn còn khó coi hơn khóc!