Trần Tinh vừa nhìn liền biết Cổ Ba không tin, hắn cũng không dài dòng dây dưa mà đi vào trực tiếp vấn đề:
-Ngươi có nguyện ý vi ta vì chủ?
Giọng điệu rất bình thản, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Cổ Ba. Trần Tinh lời nói không tồn tài một tí ti cảm xúc ba động.
Điều này làm cho Cổ Ba trong lòng run lên, hắn giật mình phát hiện, Trần Tinh không đơn giản như vẻ bề ngoài biểu hiện.
Theo Cổ Ba thấy, do bản thân mình đã tiêu hao rất nhiều linh lực, cơ thể đã mệt mỏi do đã trải qua một trận chiến trước đó. Nên mới dễ dàng bị Trần Tinh đánh bại cùng bắt giữ.
Nếu là như vậy, Cổ Ba chịu, có chết cũng trách bản thân mình sơ suất.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Trần Tinh lại ra tay đối với hắn một lần nữa, Cổ Ba sẽ thoải mái sao?
Có thể khi Trần Tinh đứng ở tư thái cao hơn, hay nói cách khác là Cổ Ba phải đứng phía dưới ngước nhìn lên Trần Tinh thì Cổ Ba lại sửng sờ khi phát hiện Trần Tinh như một vực sâu thăm thẳm, không thể dò xét, cảm giác mà Trần Tinh mang đến cho hắn chính là cực độ nguy hiểm.
Giờ đây, Cổ Ba mới nhận ra rằng mình đã chọc phải phiền toái mà có lẽ bản thân không nên trêu chọc mới đúng.
Nhưng mọi việc chính hắn đã chọn, sẽ không có quyền làm lại từ đầu.
Cổ Ba sợ, tuy rằng Trần Tinh bề ngoài biểu hiện bình tĩnh nhưng đối với suy nghĩ của một người làm sao Cổ Ba có thể biết được?
Ai có thể khẳng định nếu Cổ Ba nói một chữ không chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Ngũ mã phanh thay vẫn là thần hình câu diệt?
Hắn không dám thử, 3 người khác cũng đồng loạt như vậy.
Nghĩ tới đây, Cổ Ba cắn răng cúi đầu đáp:
-Thuộc hạ Cổ Ba, tham kiến đại nhân!!
Câu từ rất nặng, biểu hiện thái độ không cam lòng rõ ràng, vấn đề này Trần Tinh làm sao không nhìn ra cho được?
Hắn thu người, yêu cầu tối trọng yếu là phải trung thành. Từ trước đến nay, Trần Tinh nếu đã dùng người sẽ lựa chọn tin tưởng. Một khi trong lòng đã có nghi ngờ nhất định sẽ không dùng dù việc được giao nhỏ đến đâu. Vẫn có một số trường hợp ngoại
Đương nhiên Cổ Ba cũng sẽ không ngoại lệ, Trần Tinh không thể khống chế một cách bạo lực. Sinh tử phù đã có thể triệt để thoái vị nhường ngôi cho các pháp thuật đẳng cấp cao hơn.
Nhưng các pháp thuật loại khống chế hoặc chú thuật, Trần Tinh không có! Đó là nguyên nhân khiến Trần Tinh phải lựa chọn biện pháp ôn hoà.
-Ta biết ngươi không cam lòng, tuy nhiên làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cũng sẽ không trực tiếp khống chế sinh tử của ngươi.
-Ngươi sẽ có toàn quyền tự do như lúc trước. Sẽ có càng nhiều tài nguyên không cần phải lừa gạt người khác kiếm ba đồng lẻ đó, nói chung, ngươi sẽ không chịu bất cứ áp bách nào.
-Tuy nhiên, đổi lại ta chỉ yêu cầu một điều, chính là trung thành. Không cần phải tuyệt đối, bởi vì ta không tin “tuyệt đối”, nhưng nhất thiết không được làm kẻ phản bội. Bởi vì khi phản bội, ngươi cũng như người thân của ngươi sẽ nhận phải trừng phạt mà ngươi không thể tưởng tượng nổi.
Trần Tinh hơi dừng lại một chút, tựa hồ chờ đợi Cổ Ba thắc mắc.
Quả nhiên, khi Trần Tinh nói, Cổ Ba cũng dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá Trần Tinh giống như muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của hắn.
Ánh mắt chỉ dừng một chút rồi lại dời đi, Cổ Ba không dám nhìn nhiều, cố lấy lại bình tĩnh, sau một lúc ngẫm nghĩ, Cổ Ba trịnh trọng hỏi tựa như quyết định chuyện gì đó:
-Đúng vậy, ta không thể đối với ngươi trung thành tuyệt đối, nếu suy nghĩ theo một khía cạnh khác thì đây không thể coi là làm nô mà chỉ có thể gọi là giao dịch...
Trần Tinh nhìn Cổ Ba với ánh mắt tán thưởng, hắn hơi mỉm cười ôn hoà đáp:
-Rất tốt, xem ra ngươi cũng là một người thông mình. Có thể nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của ta, ngươi thành công thông qua khảo nghiệm thứ nhất...
Trần Tinh có hơi kéo dài, Cổ Ba ánh mắt sáng lên vội vàng đứng dậy chắp tay cúi đầu chào:
-Thuộc hạ Cổ Ba, tham kiến chủ nhân!
Lần này, Cổ Ba dường như đã thật sự nghĩ thông suốt. Hắn không có một tia do dự hay chần chừ.
Bỏ qua cái tôi, Cổ Ba quả nhiên dứt khoát hẳn lên. Một phần cũng vì Trần Tinh điều kiện tương đối có thể tiếp nhận.
Lúc này, Cổ Ba mặt mày khởi sắc hướng Trần Tinh giới thiệu 3 người cháu của mình.
-Chủ nhân, đây là..
-Khoan đã, nơi này không phải là nơi nói chuyện, các ngươi đi theo ta. À phải rồi, về sau đừng gọi là ta chủ nhân, gọi là công tử là được.
Trần Tinh khoát tay ngăn chặn lời nói Cổ Ba, rồi dẫn đầu trở về nhà.
Cổ Ba không dám không nghe, hắn hướng 3 người cháu của mình gật đầu sau đó đi theo phía sau.
Trần Tinh phía trước hoàn toàn thoải mái nhàn nhã dạo chơi một dạng, không hề tỏ ra đề phòng Cổ Ba, điều này làm cho Cổ Ba càng vững tin với quyết định của mình.
Hắn cùng 3 người cháu nhỏ giọng căn dặn, Trần Tinh có thể nghe thấy nhưng không để tâm. Đây dường như cũng là do Cổ Ba cố ý như vậy, nếu hắn muốn bí mật thì có thể dùng thuật truyền âm, nhưng hắn không làm vậy, hoặc hắn bề ngoài bày tỏ bên trong bí mật mưu đồ gì chăng nữa thì Trần Tinh cũng không quan tam.
Tứ kiếp tán tiên mà thôi, Trần Tinh 1 tay cũng có thể trấn áp. Đối mặt tốc độ cùng công kích điên cuồng của Trần Tinh, Địa Tiên cũng phải quỳ!
...
Mọi người tốc độ cũng không nhanh, nhưng tất cả đều là tu luyện giả nên không thể cùng phàm nhân so sánh.
Chỉ một lúc sau, cả 5 người đã có mặt đầy đủ trong biệt viện.
Tính luôn cả Nhược Hề cùng tiểu Thuý thì tổng cộng cũng đã có 7 người.
Nhân số đang từ từ được cải thiện, về phần tiểu Thuý vì sao ở đây Trần Tinh đương nhiên biết.
Hắn cũng không để ý lắm, có người trợ giúp Nhược Hề cũng tốt, về phần tiểu Thuý có thể hay không la tay trong thì Trần Tinh không quan tâm. Một số việc quan trọng cần xử lý không để nàng tiếp xúc liền được. Trần Tinh có đủ bản lãnh xử lý những việc này.
Bên trong biệt viện, Trần Tinh ngồi ngay ngắn ở chủ toạ, sau lưng hắn đang đứng Nhược Hề cùng tiểu Thuý.
3 người thúc cháu Cổ Ba thì đối đứng đối diện Trần Tinh.
Trần Tinh nhìn 4 người vung tay lên, 4 chiếc ghế từ trống rỗng xuất hiện phân biệt 2 bên.
-Được rồi, trước tiên giới thiệu một chút mọi người với nhau. Đây là người hầu của ta Nhược Hề, đây là tiểu Thuý cũng như vậy. Còn đầy là Cổ Ba, cùng 3 người cháu, Cổ Thanh Thanh, Cổ Thập Tam, Cổ Thiên Tề.
-Nhược Hề cô nương hữu lễ! Tiểu Thuý cô nương hữu lễ!
Cổ Ba không dám thất lễ hơi đứng lên chấp tay.
Nhược Hề bộ dạng lạnh nhạt, còn tiểu Thuý thì vội vàng đáp lễ.
Tất cả Cổ Ba đều nhìn trong mắt, nhưng hắn không xoắn xuýt vấn đề này mà quăng ánh mắt hướng về phía Trần Tinh.
Trần Tinh tiếp tục lên tiếng:
-Cổ Ba, sau này ngươi làm việc cho ta sẽ thay ta giải quyết một số vấn đề. Mỗi tháng ta sẽ cấp cho người 10 triệu hạ phẩm Linh Thạch. Còn về 3 người khác mỗi người 3 triệu hạ phẩm Linh Thạch. Ngươi cảm thấy thế nào?
Cổ Ba chấp tay:
-Xin nghe theo công tử phân phó.
Đùa! Dĩ nhiên phải đồng ý lập tức, 10 triệu hạ phẩm Linh Thạch không phải con số nhỏ nhưng cũng không phải quá lớn.
Vấn đề là mỗi tháng, phải biết Cổ Ba tuổi thọ mấy nghìn năm, mỗi tháng 10 triệu hạ phẩm Linh Thạch thì 100 năm sao đây? 12 tỷ hạ phẩm Linh Thạch!
Đến 12 tỷ hạ phẩm Linh Thạch thì đã không phải là con số nhỏ đối với tán tu như Cổ Ba. Quan trọng hơn hết là Cổ Ba tin tưởng đi theo Trần Tinh có lẽ sẽ thay đổi cuộc đời hắn.
Trần Tinh nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, hắn vung tay lên, Huyết Linh Thạch thinh lình xuất hiệm trong tay hắn.
-Cổ Ba, nói một chút xem, vật này ngươi là từ nơi nào lấy được?
Cổ Ba nhìn thấy Huyết Linh Thạch thì thoáng sửng sờ
-Không Gian Vẫn Thạch?...
Nói được một nửa, Cổ Ba vội vàng ngậm miệng xấu hổ gãi đầu.
Bản thân bịa ra một cái tên đã bị vạch trần lại một lần nữa ngay trước mặt người vạch trần gọi ra tên mình bịa không phải rất xấu hổ?
Trần Tinh không quan tâm lắm nhìn hắn nói:
-Đây không phải Không Gian Vẫn Thạch như ngươi nói, nhưng nó lại là một bảo bối còn quý hiếm hơn cái gọi là Không Gian Vẫn Thạch gì đó.
Cổ Ba mắt sáng lên.
-Công tử lời ấy là thật?
Trần Tinh lườm hắn một cái:
-Ta rãnh rỗi đi lừa ngươi?
Cổ Ba cười làm lành:
-Công tử chớ trách, chỉ la do lão hủ hiếu kỳ, đây là thứ gì và có tác dụng gì?
-Ngươi muốn hỏi trực tiếp cứ việc nói thẳng, người ngay không nói chuyện mờ ám. Ta không phải quá khắt khe đối với thuộc hạ. Không cần phải chơi tâm cơ gì gì đó.
Cổ Ba nghe xong thán phục không thôi
Quả nhiên thiếu chủ không phải người thường
Hắn đứng lên cúi thấp đầu
-Là Cổ Ba lỗi, mong thiếu chủ trách tội.
Trần Tinh khoát tay, sau đó tiếp tục nói
-Nói về lại lịch của nó thì tạm thời đi, trước tiên nói cho ta là ngươi từ nơi nào đạt được.
Cổ Ba không hỏi nhiều mà thành thật đáp
-Thưa công tử, vật này thuộc hạ đạt được từ trong Ma Khư.
-Ma khư? Ý của người là chân chính Ma Khư?
Cổ Ba điểm đầu
-Đúng vậy, chính là Ma Khư. Công tử có điều không biết. Ma Khư dĩ nhiên đáng sợ, nhưng nếu biết đặc thù phương pháp thì có thể tiền vào một hai.
-Bên trong cơ duyên cũng không kém Lĩnh Hoà sơn mạch một chút nào. Tương truyền, sâu bên trong Ma Khư là viễn cổ chiến trường, nơi mà tiên ma tranh đấu.
Trần Tinh nghe tới đây, đôi mắt lấp loé tinh quang. Hắn cảm thấy mình lại biết được một số thứ. Trong lòng cũng âm thầm đạo
Xem ra cần phải đi một chuyến tìm hiểu, thế giới này thật không đơn giản!
*Hết chương