Nghịch Thần Ký

Chương 77: Chương 77: Kiếm thị




Trên dãy Thiên Sơn, Phiêu Miễu phong mây trắng bồng bềnh đủ hình dáng, khi nó bay qua kèm theo làn gió mát nhẹ nhàng, bên cạnh đó cũng có ánh nắng ấm áp, cây cỏ xanh tươi, sinh vật phong phú... Tất cả hoà quyện thành một bức tranh mỹ lệ như tiên cảnh nhân gian. Điều này làm cho Trần Tinh có thể cảm giác như rời xa phàm trần vậy.

Ở đây, hắn cảm thấy sự thanh thản hơn từ sâu trong linh hồn, bởi vì thiên nhiên không có nguyên tắc, nó không phân biệt thiện và ác. Người thiện kẻ ác, thiên nhiên đều dung... Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận những giây phút hoà hợp với tự nhiên ngắn ngủi này. Bởi vì đã có một toán người bao vây, chĩa vũ khí vào hắn.

Trần Tinh không cần xoay người lại hắn cũng biết được toàn là nữ nhân. Bởi vì, khi để ý kỹ, có thể nghe được tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, và có mùi hương thoang thoảng trong không khí.

-Ngươi là người phương nào? Vì sao tự tiện xong vào lãnh địa Linh Thứu Cung chúng ta?

Một giọng nữ vang lên, Trần Tinh lúc này cũng xoay người lại, hắn nhìn chăm chú người trước mặt này. Tướng mạo thuộc hàng cấp minh tinh, cũng chỉ thua kém Uyển Thanh một chút thôi. Chỉ có điều khí chất trên ngươi lại quá tầm thường, không thể toát lên được vẻ đẹp này. Nhất là trang phục toàn sắc vàng. Xem ra, cô nàng này rất thích màu vàng.

-Mai Kiếm?

Trần Tinh không trả lời mà hỏi ngược lại. Mai Lan Trúc Cúc là 4 người hắn dự định thu làm Kiếm thị bên mình. Đây cũng là một trong 2 múc đích hắn đến đây.

-Ngươi thật ra là ai? Tới đây có mục đích gì?

Cô gái này cũng không phải ngu ngốc, biểu hiện của nàng rất thành thạo, xem ra Thiên Sơn đồng lão huấn luyện các nàng rất tốt.

-Được rồi, ngắm cảnh cũng đủ rồi, dẫn ta đi gặp Thiên Sơn Đồng lão đi.

Cô gái này không lên tiếng mà còn ra vẻ càng cảnh giá hơn? Trần Tinh không biết nàng đang suy nghĩ gì, thế nên hắn cũng cười nói.

-Sao thế? Mang ta đi gặp Đồng lão đi, nếu ngươi sợ Đồng lão gặp nguy hiểm thì ngươi nên nhìn lại bản thân mình có ngăn cản được ta không? Ta đến đây không phải để sinh sự.

Tâm trạng của Trần Tinh rất tốt, nên hắn lời nói cũng rất hoà nhã.

-Được rồi, đi theo ta...

Sau một lúc suy nghĩ, cô gái này mới đống ý dẫn Trần Tinh đi. Đồng lão là tồn tại không thể địch lại, trong lòng nàng tuyệt đối tin tưởng Đồng Lão thừa sức trấn áp Trần Tinh. Như vậy thì làm gì phải sợ?

Phải nói là Linh Thứu Cung này rất lớn, đi bộ cũng phải mất vài phút mới có thể thấy được trung tâm đại điện.

-Đồng lão, nô tỳ đang tuần tra thì phát hiện hắn, hắn nói hắn muốn gặp Đồng lão.

Ngồi ở trên bảo toạ, Đồng lão từ từ mở đôi mắt ra. Trần Tinh cũng đánh giá người này. Phải nói xấu cũng là cái tội, Tiêu Dao phái lựa chọn đệ tử nam thì anh tuấn nữ thì đẹp đẽ. Không có ai xấu xí cả. Đồng lão bề ngoài như một thiếu nữ 16-17, có điều ở tuổi này, nó có hơi trẻ hoá quá so với đôi mắt chứa đựng sự tang thương của năm tháng.

-Cúc Kiếm, ngươi có phải đã quên ta đã từng nói điều gì? Những kẻ tạp nham này nên giết quách đi, làm sao dẫn hắn đến đây phiền đến ta?

Thiên Sơn Đồng Lão ánh mắt híp lại nhìn về phía toàn thân sắc vàng trang phục cũng chính là Cúc Kiếm, nàng vội quỳ rạp xuống cầu xin Đồng Lão tha tội.

Trần Tinh thấy vậy ánh mắt hắn nhìn thẳng Đồng Lão rồi nở nụ cười miệt thị nói

-Xem ra ngươi rất tự tin về võ công của mình? Có phải hay không muốn thử xem như thế nào?

-To gan, dám nói chuyện như vậy với Đồng lão, còn không quỳ xuống nhận lấy cái chết.

Lời nói hắn vừa dứt cũng kèm theo một số tiếng quát lớn của một vài cô gái đi ra ngoài không mang theo não.

Đồng Lão ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn. Bởi vì một người nội lực ít ỏi, chỉ vẹn vẹn khoảng chừng 20 năm, làm sao có thể ăn nói ngông cuồng như vậy?

Nàng vung tay, hất ly rượu lên không trung rồi vẫy tay bắn những giọt rượu đó về phía Trần Tinh. Thế nhưng hình bóng của Trần Tinh cũng đã biến mất.

Trần Tinh biết được uy lực của Sinh Tử phù, hắn không dám thử, ai biết được liệu có ảnh hưởng gì đến hắn không? Trần Tinh chưa tìm ra nguyên lý hoạt động của nó nên không dám manh động.

Thân hình Trần Tinh thoắt cái xuất hiện bên cạnh Đồng Lão, hắn ngồi xuống tự rót cho mình ly rượu rồi uống cạn nó.

-Lăng Ba vi bộ? Ngươi làm sao học được nó? Ngươi có quan hệ gì với 2 người kia?

Trong sự ngỡ ngàng của Đồng Lão, Trần Tinh bình thản thưởng rượu, đến ly thứ hai, hắn mới mở miệng

-Ý của ngươi có phải là Vô Nhai tử cùng Lý Thu Thuỷ?

-Đừng nhắc cái tên tiện nhân đó trước mặt ta.

Đồng lão nổi giận, thế nhưng lại không xuất thủ, mà đợi Trần Tinh đưa ra câu trả lời.

-Ta thấy mấy người các ngươi đều rất đáng thương. Đừng cắt đứt lời ta. Có phải ngươi muốn phản bác? Vậy thì nghe ta nói, Ngươi, Vô Nhai tử, Lý Thu Thuỷ là đồng môn sư tỷ đệ. Thế nhưng Người cùng Lý Thu Thuỷ vì tranh giành tình yêu lại chuốc thù oán với nhau, trong khi đó người mà Vô Nhai Tử yêu lại là tiểu sư muội nhỏ nhất. Ngươi cảm thấy 2 người các ngươi có đáng thương không?

-Ngươi nói bậy, ngươi không phải là hắn, làm sao ngươi biết là hắn yêu tiểu sư muội?

Tuy bề ngoài nói vậy, nhưng Đồng Lão cũng không phải người ngu, làm sao không đoán ra được. Trần Tinh nhấp một ly rượu rồi uống tiếp.

-Ngươi đã biết được, hà tất phải tự dối lòng? Vả lại Vô Nhai tử cũng đã chết, mọi thù hận cũng đã bớt quan trọng đi.

-Ngươi nói cái gì? Hắn đã chết? Như thế nào? Làm sao có thể? Mau nói cho ta biết.

Đồng Lão cũng không còn đủ bình tĩnh nữa, cái chết của Vô Nhai tử quả là một cú sốc với nàng.

-Tại sao không thể? Con người ai không chết? Đối với Vô Nhai tử, có lẽ chỉ có cái chết mới thật sự là giải thoát cho y.

Trần Tinh đem đầu đuôi câu chuyện kể rõ cho Đồng Lão, một lúc sau, Đồng Lão phất tay ra hiệu cho mọi người đều lui ra ngoài.

-Mọi chuyện cũng đã trở nên không còn quan trọng với ta nữa. Tuy nhiên, có một vấn đề là ngươi đến đây để làm gì? Và thật ra ngươi là ai?

Trần Tinh động tác vẫn bình thản, tự rót cho mình một ly rượu, lần này hắn không uống cạn mà nhấp môi.

-Thật ra ta tới đây có 2 mục đích, thứ nhất ta muốn làm rõ một vấn đề, khi hợp 3 môn công pháp Bắc Minh Thần Công, Tiểu Vô tướng công cùng Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã độc tôn công có phải sẽ hình thành một môn công pháp mới.

-Chuyện này.... Nói như vậy là ngươi đã học được Bắc Minh Thần công cùng tiểu vô tướng công, bây giờ muốn đến để học Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc tôn công của ta? Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý? Haha nực cười...

Đồng Lão cười haha, ánh mắt nhìn Trần Tinh như kẻ nằm si nói mộng. Chuyện đùa, Chủ yếu nội công tâm pháp, làm sao có thể dễ dàng để hắn học được như vậy?

-Tại sao lại không? Ngươi chỉ có 2 con đường để chọn, thứ nhất là tự giác mang tất cả võ công của mình ghi ra rồi truyền lại cho ta. Thứ hai, ta tự tay hút đi tất cả võ công cùng nội lực của ngươi, đồng thời bắt ngươi lột sạch quần áo giao cho Lý Thu Thuỷ. Ngươi có 10 hơi thở suy nghĩ.

Đồng Lão không còn cười nữa, thay vào đó là biểu tình ngưng trọng, nếu quả thật Trần Tinh biết được Bắc Minh thần công thì quả là đại phiền phức, thêm vào đó là tốc độ của hắn rất nhanh, cho dù đánh không lại nhưng cũng có thể chạy, thế nhưng chạy cũng không xong, nếu lỡ lời hắn nói là thật, như vậy mất nhiều hơn được. Nàng dù sao vẫn căm ghét Lý Thu Thuỷ. Những môn võ công này cũng không phải dễ dàng tu luyện, cứ tạm thời cho hắn là được.

-Được rồi, ta sẽ giao cho ngươi

Nhanh chóng làm ra quyết định, Đồng lão cũng không chậm trễ, kêu người chuẩn bị giấy bút, mất khoảng 20 phút. Đồng lão mới giao cho Trần Tinh một sấp giấy, được chia ra làm Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc tôn công, Thiên Sơn Chiết Mai thủ, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng. Trần Tinh cầm một sấp giấy nhanh chóng giả lập, hắn cũng không ngu ngốc không kiểm tra hàng xem có phải là thật không.

Thiên Sơn Lục Dương Chưởng tổng cộng có 6 thức, nhưng 6 thức này chỉ là được phân ra từ 3 thức sau.

• Dương ca thiên quân

• Dương xuân bạch tuyết

• Dương Quan tam điệp

Thiên sơn Lục Dương chưởng là một loại võ công chí dương, đây là chìa khoá cần thiết để hoá giải Sinh tử phù

Thiên Sơn chiết mai thủ

Thiên Sơn Chiết Mai Thủ là một môn võ công của phái Tiêu Dao. Thiên Sơn Chiết Mai Thủ có ba đường chưởng pháp và ba lộ cầm nã thủ, tuy chỉ có sáu đường nhưng bao hàm tinh nghĩa của phái Tiêu Dao, trong chưởng pháp và cầm nã thủ có ẩn giấu cả kiếm pháp, đao pháp, tiên pháp, thương pháp, trảo pháp, thủ pháp các tuyệt chiêu của mọi loại binh khí, biến hóa rất phức tạp.

Còn về Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc tôn công, bản chất là một công pháp cải lão hoàn đồng, làm cho cơ thể trẻ lại còn nội công thì tăng tiến. Thế nhưng nhược điểm của võ công này là mỗi 30 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần phải mất thêm 30 ngày, trong thời gian này sẽ mất hết võ công, mỗi ngày phải uống máu tươi của động vật mới có thể điều hoà lại kinh mạch.

Sau khi xác nhận 3 bản công pháp này là thật, Trần Tinh gật đầu hài lòng, thế nhưng, vẫn còn thiếu Sinh Tử phù

-Vẫn còn sinh tử phù?

-Ngươi đừng hiếp người quá đáng. Bao nhiêu đó cũng đủ để ngươi tu luyện cả đời rồi.

Đồng lão cũng gắt lên, nàng nhịn không được xuất thủ với Trần Tinh, thế nhưng Đồng lão chọn viễn trình để tấn công. Trong lúc Trần Tinh xác nhận, Đồng lão cũng có dự định ra tay đánh lén hắn. Thế nhưng ai biết được trong lúc chuẩn bị ra tay Trần Tinh đã kiểm tra xong và lại còn hỏi nữa. Thế là đâm lao phải theo lao thôi. Lời nói hiếp người quá đáng gì đó cũng chỉ là nguỵ biện, tìm lý xuất thủ thôi.

Trần Tinh thoáng nhíu lại mày, hắn cũng bị giật mình, tuy đã có đề phòng từ trước nhưng không nghĩ tới phạm vi tấn công của Đồng lão lại rộng như vậy, chắc có lẽ nàng đã biết được tốc độ Trần Tinh rất nhanh nên tấn công bao phủ tất cả phạm vi.

Thế nhưng điều đó không làm khó được Trần Tinh, hắn tránh né hoàn toàn ngoại trừ một vài vết rách nhỏ ở tay áo ra, còn lại đều như chưa từng có việc gì xảy ra.

-Xem ra, ngươi lựa chọn con đường thứ hai.

-Khoan đã, ta sẽ giao cho ngươi Sinh tử phù.

Một lần nữa thấy được kinh khủng về thân pháp của Trần Tinh, Đồng lão rốt cuộc cũng thật thà

Mục tiêu thứ nhất của hắn đã hoàn thành, chỉ còn lại mục tiêu thứ hai. Thế nhưng, Đồng Lão từ nhỏ đã nuôi dưỡng 4 người Mai Lan Trúc Cúc, tứ bào thai này tuyệt đối trung thành, Trần Tinh sẽ rất khó đạt được nếu dùng vũ lực ép buộc

-Ngươi rất hợp tác, ta nói rồi, ta đến đây là có 2 mục đích. Một trong đó đã hoàn thành, bây giờ là một còn lại.

-Là gì? Ngươi có thể nhanh chóng rời đi chăng?

-Ta muốn Mai Kiếm, Lan Kiếm Trúc Kiếm cùng Cúc Kiếm làm Kiếm Thị bên mình.

-Ngươi....? Đừng hòng... Ta nhất quyết sẽ không đồng ý.

Xem ra tứ bào thai tỷ muội này, Đồng Lão cũng rất quan tâm.

-Ngươi nên biết, phàm nhân sẽ chết, nhưng để 4 nàng ấy đi theo ta, nhất định ta sẽ làm cho mỗi người có thể trường thọ.

Trần Tinh tung ra quả bom nặng ký, Đồng Lão cũng thoáng chốc an tĩnh lại. Sư phụ của nàng đã phi thăng. Điều này chỉ có nàng và tiểu sư muội biết, riêng nàng cũng chỉ biết sơ sơ thôi. Bởi vì trong 3 người ngoại trừ tiểu sư muội ra, chỉ có Đại sư tỷ nàng được môn võ công có thể cải lão hoàn đồng. Trường thọ có gì xa lạ nữa?

Sau mấy phút suy nghĩ, Đồng Lão cũng chấp thuận

-Được, ta đồng ý thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.

Đồng Lão cũng âm thầm tính toán, nàng cũng sắp đến giai đoạn cải lão rồi. Thời gian này phải tính toán lại cẩn thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.