Nghịch Thần Ký

Chương 362: Chương 362: Lên đường




Nhìn đến điều lệ thứ ba, cơ hồ tất cả mọi người cả nam lẫn nữ tiếng nghị luận đều im bặt. Thần sắc tựa như nhìn thấy đồ vật gì đó cực kỳ kinh khủng như thế.

Điểm thần qua nhãn lực, Trần Tinh chú ý đến đại đô số ánh mắt đều tập trung ngay tại điều lệ thứ ba. Ngay lập tức Trần Tinh tựa hồ cũng bị hấp dẫn.

Ba chữ Thuế Biến Kỳ rõ ràng trước mắt, lục lọi một chút ký ức. Ngay lập tức Trần Tinh liền hiểu được nguyên nhân vì sao những người này trên mặt lại mang theo một cỗ sợ hãi.

Cả quảng trường cơ hồ yên tĩnh đến lạ thường. Mấy khắc thời gian qua đi mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

Không biết ai tâm tính không đủ kiên định nhịn không được liền đối mấy vị cao tầng Ma Thiên Môn hô lớn:

-Môn chủ, các vị trưởng lão! Các vị làm như vậy há chẳng phải ép chúng ta đi vào tuyệt lộ hay sao? Thuế Biến Kỳ yêu thú tương đương Địa Tiên tu sĩ. Ngoại trừ tứ vị sư huynh cùng nhị vị sư tỷ có thể chúng nó chiến đấu thì chúng ta làm sao có khả năng giết bọn chúng đây?

Tiếng nói vừa rơi xuống tựa như chất xúc tác làm cho ong vỡ tổ như thế. Yên tĩnh thoáng chốc bị thay thế bởi tiếng la hét xen lẫn trách móc vang lên:

-Đúng đấy, làm như vậy há chẳng phải muốn chúng ta đi vào chỗ chết hay sao. Như vậy còn nói cái gì Tông Môn Đại Hội. Công bằng ở đâu? Ta không muốn tham gia.

Có người thứ nhất liền có người thứ hai. Người có ý định rút lui ngày một nhiều. Trước tình cảnh này, Hàn Thiên Ma bất thình lình mở mắt.

Ánh mắt tựa như lỗ đen vũ trụ thôn phệ tất cả sinh cơ, trên người thể nội bùng phát, linh lực theo đó toả khắp bốn phương tám hướng.

Khí tràng mạnh mẽ vô song, đem tiếng la hết sinh sinh đàn áp không còn. Đến khi mọi người trên thân ai nấy đều sống lưng phát lạnh mới ngoan ngoan ngậm mồm.

Cảm thấy không một ai lên tiếng, Hàn Thiên Ma lúc này mới chậm rãi mở miệng:

-Thứ nhất, đây là Tông Môn Đại Hội, các ngươi không muốn tham gia thì sẽ chịu môn quy chế tài.

-Thứ hai, tựa hồ các ngươi không xem kỹ điều lệ thì phải? Trên đó có viết rất rõ ràng, các ngươi có thể lựa chọn bỏ qua điều thứ ba. Chỉ là điều đó đồng nghĩa với việc các ngươi chấp nhận làm kẻ thất bại dùng ánh mắt ngưỡng mộ ngước nhìn người khác.

-Thứ ba, điều lệ không hề nói các ngươi không được tổ đội hợp tác với nhau. Như vậy làm sao nói là không công bằng đây?

-Cuối cùng, còn có ai có ý kiến gì sao?

Nói đoạn, Hàn Thiên Ma trên người cũng bộc lộ ra khí thế của mình.

Tức thì, cả thiên địa dường như cũng theo đó gầm thét. Quảng trường một lần nữa bị hắc vân bao phủ lấy. Bầu không khí ảm đạm điêu linh rất nhiều.

Không một ai lên tiếng, không một ai đủ can đảm đứng ra nói thêm bất cứ điều gì.

Lời của Hàn Thiên Ma cũng không sai, ông ta nói chính là sự thật. Nếu có trách cũng chỉ có thể trách ánh mắt của những người này không đủ tinh tế hoặc là trí tuệ chưa đạt đến trình đồ thấy một suy ba.

-Được rồi, nếu không ai có ý kiến gì thì các ngươi có một ngày để chuẩn bị. Từ ngày mai sẽ bắt đầu chính thức Tông Môn Đại Hội. Có điều nếu có người muốn đi trước chiếm lấy tiên cơ cũng không sao. Các ngươi tự lo liệu lấy.

Hàn Thiên Ma thấy vậy nhàn nhạt nói. Nói đoạn, hắc vân lập tức tiêu tán không còn, quang minh một lần nữa chiếu khắp bốn phương. Thân ảnh Hàn Thiên Ma cũng theo đó biến mất vô ảnh vô tung. Thập bát trưởng lão thân ảnh cũng chẳng thấy đâu.

Mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần bắt đầu sôi nổi trò chuyện cũng như tìm hiểu thông tin tổ đội với nhau.

Duy chỉ có Trần Tinh là không do dự quay đầu liền đi. Phương hướng dĩ nhiên là Lĩnh Hoà sơn mạch.

Trần Tinh cũng không chú ý rằng ngay khi hắn rời đi thì thanh niên cùng hắn trò chuyện về Bạch Hạ trưởng lão khi nãy biểu hiện trở nên khác lạ.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng lấy ra truyền tin vật sau đó lựa chọn một vị trí vắng vẻ hướng truyền tin vật nói:

-Chủ nhân, thuộc hạ có việc báo cáo.

Bên trong truyền tin vật sau hai hô hấp thời gian liền truyền ra giọng nói:

-Có chuyện gì?

Người thanh niên cẩn thận từng li từng tý nói:

-Khởi bẩm chủ nhân, địch nhân của ngài không trúng kế của chúng ta. Dường như nữ nhân gọi Nhược Hề kia không quá quan trọng với hắn. Hắn vừa rồi còn cùng tiểu nhân trò chuyện. Hiện tại hắn đã rời đi, phương hướng e là đi vào Lĩnh Hoà sơn mạch. Hoàn toàn không có ý định đi di chỉ thăm dò!

Nói xong, thanh niên nhân biểu tình cũng trở nên lo sợ. Hắn là lo sợ chủ nhân giận cá chém thớt trách tội hắn một dạng. Chủ nhân thủ đoạn rất khủng bố, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người này không khỏi rét lạnh.

Truyền tin vật hoàn toàn không có động tĩnh ước chừng mười khắc thời gian.

Trong lúc thanh niên thần tình bất định, truyền tinh vật một lần nữa truyền tới động tĩnh:

-Trương Vũ tên kia có tin tức gì sao?

Giọng nói không quá hung hăng, người thanh niên tâm lý thoáng thở phào một cái rồi đáp:

-Hồi bẩm chủ nhân, Trương Vũ trước đó đã bẩm báo mọi thứ đều đã chuẩn bị chu đáo.

-Vậy sao? Tuy thời cơ chưa chín muồi, nhưng trước tặng cho hắn một cái tiểu lễ vật đi. Hiện tại nhiệm vụ của người là dẫn dụ hắn đến di chỉ. Hiểu sao?

Giọng nói hoàn toàn không nghe ra tâm tình, phảng phất tựa như lời nói bình thường như thế.

Tuy nhiên thanh niên nghe vậy thì nội tâm lại càng tỏ ra hoảng sợ, hắn trong lòng bắt đầu kể khổ không thôi nhưng bề ngoài thì không dám nói một chữ không.

-Vâng, tiểu nhân minh bạch.

Hội thoại đến đây cắt đứt, thanh niên nhân sầu mi khổ kiểm siết chặt nắm tay.

Bộ dáng oán hận dữ tợn, thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình nếu cùng người kia làm trái thì hạ tràng của hắn sẽ là cái dạng gì thì chỉ nghĩ thôi hắn cũng không dám.

Thanh niên nhân cắn răng triển khai thân hình hướng Trần Tinh đuổi theo.

...

Trần Tinh giờ phút này cũng bình đạm ngồi trên mảnh vải phiêu nhiên bay đi. Tốc độ không tính là quá nhanh.

Dựa theo trí nhớ của Trâu Chí Hào, Thuế Biến Kỳ yêu thú trú ẩn ở sâu bên trong Lĩnh Hoà sơn mạch. Chiếu theo lý thuyết thì tốc độ càng nhanh càng sẽ nhanh đến nơi, thế nhưng đó là đối với trường hợp tốc độ đã đạt đến mức lưu quang độn ảnh như thế, còn không thì sẽ lọt vào công kích của các yêu thú trên đường đi.

Một khi đã đặt chân vào địa phận Lĩnh Hoà sơn mạch, khi mà sử dụng tốc độ càng nhanh đồng nghĩa với việc linh lực ba động sẽ càng lớn, điều này dẫn đến dễ bị yêu thú nhắm đến hơn.

Trần Tinh dĩ nhiên không sợ, nhưng mục đích hắn đến không phải là tiêu hao linh lực chiến đấu như vậy. Bởi lẽ hắn không biết lúc nào đang chém giết cùng những yêu thú cấp thấp khác bỗng dưng xuất hiện Thuế Biến Kỳ yêu thú tập kích hắn.

Nhất là Thuế Biến Kỳ yêu thú thực lực không thể xem thường. Đối với Trần Tinh, cùng một yêu thú như thế chiến đấu đã là có phần quá sức.

Nguyên cớ là vì Thuế Biến Kỳ yêu thú không chỉ sở hữu thể chất cường đại vượt xa nhân loại mà còn đã mở ra trí, tính cách vô cùng giảo hoạt. Có thể ẩn nấp tập kích tu sĩ bất cứ lúc nào, không thể không đề phòng.

Đang lúc Trần Tinh nghĩ cách sẽ làm thế nào thì bỗng nhiên phía sau truyền đến động tĩnh kèm theo âm thành truyền đến:

-Sư đệ, chờ một chút...!!

*Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.