Nghịch Thần Ký

Chương 91: Chương 91: Luận Kiếm Bắt đầu




-Thất Công đạo hữu chờ đã, Xin các vị im lặng nghe bần đạo nói, lần Hoa Sơn luận kiếm này bất cứ ai đều có thể tham dự, thế nhưng bắt buộc phải có một quy tắc chung được mọi người thống nhất. Người nào võ công cao cường được mọi người tin phục sẽ đạt được bí kíp. Không thể cứ đánh như vậy rồi để kẻ gian trục lợi được, hoặc là kéo theo những ân oán phát sinh không cần thiết. Mọi người thấy thế nào?

Ngay khi Hồng Thất Công kéo cuộc so tài bắt đầu thì Vương Trùng Dương đứng ra an ổn lại bầu không khí đang sôi sục.

-Vương chân nhân nói đúng, là kẻ ăn mày này quá lỗ mãng, như vậy xin nhờ Vương chân nhân thay mặt chư vị ở đây đề ra quy tắc.

Là người thẳng tính nhưng biết phân biệt phải trái, Hồng Thất Công không ngần ngại nhận lỗi của mình. Đồng thời y cũng bày tỏ thái độ luôn học hỏi của mình.

Mọi việc diễn ra rất có chừng mực, có kinh nghiệm lãnh đạo nên Vương Trùng Dương rất nhanh chóng kiến nghị một loạt các quy tắc. Ai nấy đều không hề phản đối, thế là Hoa sơn luận kiếm lần thứ nhất bắt đầu.

Ban đầu, do số lượng người có mặt rất đông, nên không thể không chia ra 2 phe được. Tức là những ai muốn tham gia thì đứng một bên, những người còn lại không tham gia thì đứng sang một bên khác. Nếu lựa chọn không tham gia tức là bỏ cuộc tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh, như vậy đồng nghĩa với việc người thuộc phe không tham gia mà thừa cơ chiếm đoạt sẽ bị mọi người đồng thời vây công.

Mặt khác, những ai đồng ý tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh thì cũng đồng nghĩa đến việc sống chết không oán, nếu có người thân trong số người tranh đoạt chết đi người khác cũng không thể lấy cớ đó mà báo thù được, việc này cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị nhân sĩ võ lâm tiến hành truy sát.

-Ngươi không xuống dưới tham gia sao?

Đứng trên ngọn cây, Lâm Triều Anh cùng Trần Tinh có thể nghe thấy cũng như thấy rõ ràng những việc đang diễn ra phía dưới. Nàng nhìn sang Trần Tinh rồi mở miệng hỏi

-Quy tắc chỉ dành cho kẻ yếu! nếu như ta có thực lực đủ mạnh thì những quy tắc này chỉ là trò trẻ con mà thôi. Thế nhưng ta không được, như vậy chỉ cơ thể nhờ vào tỷ rồi.

Trần Tinh giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt mang theo khát vọng nồng cháy, thế nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn nhìn Lâm Triều Anh rồi mỉm cười. Nụ cười mang theo bất đắc dĩ cùng xấu hổ.

Từ khi đề nghị của Vương Trùng Dương được thực hiện, thì số người lựa chọn tham gia cũng ít lại, những kẻ gian trục lợi phía sau cũng không còn. Những kẻ vô danh thì không đáng nhắc tới, những trận đấu tẻ nhạt làm Trần Tinh không có hứng thú xem.

-Triều Anh tỷ, ta có một thắc mắc là ai đang giữ Cửu Âm Chân Kinh vậy?

Trần Tinh đột nhiên hỏi một câu như vậy làm cho Lâm Triều Anh cũng không biết phải trả lời như thế nào. Từ đầu tới giờ không ai biết Cửu Âm Chân Kinh đang nằm trong tay ai cả.

-Vấn đề này ta cũng không biết, cứ tiếp tục xem diễn biến thế nào.

-Tỷ nói 4 người này ai sẽ thắng?

Rốt cuộc cũng có một trận đấu đáng xem diễn ra, bởi vì đa số mọi người đều thấy sự vượt bậc về đẳng cấp của 4 người trong thiên hạ ngũ tuyệt sau này nên đều đã lựa chọn rút lui.

Bên cạnh đó nếu cứ tỷ thí 1 với 1 thì đương nhiên sẽ có người không phục, do vậy cả 4 người sẽ tiến hành quần ẩu.

-Haha, chuyện vui như vậy làm sao có thể thiếu ta...

Đang lúc mọi người tập trung tinh thần chuẩn bị tinh thần để tiến hành quyết đấu đỉnh cao thì một tiếng cười ngạo nghễ vang lên.

Người đến không hề xưng danh, là một thanh niên trạc tuổi Hoàng Dược Sư, điểm nội bật nhất của người này chính là bộ dáng trông thô kệch, đầu đội khăn xanh đặc trưng của người Tây Vực, râu quai nón, da có phần sạm đen, mắt to tròn.

-Các hạ là người phương nào, chúng ta đang chuẩn bị tranh tài, mong các hạ đừng quấy rầy.

Hồng Thất Công có phần cảm thấy không vui nói, bởi vì người này đạp lên vai hoặc lên đầu của các huynh đệ cái bang mà tới. Võ công không biết có cao cường tới đâu cũng không thể khinh thường người khác như vậy, biết đâu một ngày kẻ nhỏ yếu bị đạp đầu làm đá kê chân cho kẻ khác lại vùng lên rồi dẫm đạp lại bản thân mình thì sao?

-Haha, thứ lỗi thứ lỗi, xin tự giới thiệu, ta họ Âu Dương tên chỉ một chữ Phong. Nghe danh ở đây tập hợp cao thủ võ lâm nên tính thử sức một chút.

Người này không ai khác chính là Tây Độc Âu Dương Phong sau này, nếu như Trần Tinh vẫn còn ký ức thì chắc hẳn hắn sẽ không cho Âu Dương Phong là một người âm hiểm độc ác được. Bởi vì hình tượng của y đúng chuẩn mẫu người thẳng tính thô kệch, không có đầu óc.

-Các hạ có phải là đã đến quá trễ rồi không?

Người mở miệng tiếp theo chính là Đoàn Trí Hưng, kẻ luôn cao ngạo xem thường người khác như Hoàng Dược Sư thì đương nhiên sẽ không để mắt tới Âu Dương Phong rồi, huống chi là tốn nước bọt để nói.

-Hai vị đạo hữu không cần so đo, Hoa sơn luận kiếm lần này cũng chỉ còn lại 4 người chúng ta. Nếu vị đạo hữu này can đảm đọ sức thì thêm một người cũng không sao. Đây là bản Cửu Âm chân Kinh, hiện tại ta để nó ở chỗ này, người có bản lãnh sẽ đạt được.

Vương Trùng Dương đứng ra giảng hòa, rồi từ trong người lấy ra một quyển sách sau đó vung tay ném nó lên trên một cành cây. Mọi người dõi theo động tác của y không rời mắt, kể cả Trần Tinh cũng chăm chú nhìn vị trí đặt Cửu Âm chân kinh kia.

-Nếu như Vương chân nhân đã mở lời như vậy thì cũng hãy bắt đầu đi.

Hoàng Dược Sư là người mở màn, trong 5 người có thể nói khinh công của y là cao cường nhất, thế nhưng nhiêu đó có lẽ cũng chưa đủ, bởi vì có kẻ có thể tấn công từ xa, đó là Đoàn Trí Hưng, vào lúc này Hoàng Dược Sư vẫn chưa hề sáng tạo ra Đạn Chỉ Thần Công được, cho nên hiện tại chỉ có Đoàn Trí Hưng là có khả năng viễn công, y duỗi 2 ngón tay nhắm thẳng đang lao tới Hoàng Dược Sư.

Một dòng gợn sóng không khí khó có thể thấy bằng mắt thường từ đầu ngón tay Đoàn Trí Hưng lao thẳng về phía Hoàng Dược Sư, làm cho vị Đông Tà sau này không thể không tránh né

-Không hổ Đại Lý Nhất dương chỉ, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hoàng Dược Sư xoay vòng tròn trên không trung để tránh né, mặc dù vậy trên góc áo vẫn để lại một lổ thủng. 3 người còn lại thì lại càng thêm cảnh giác, những người xung quanh thì nghị luận sôi nổi.

Nhất dương chỉ của đại lý hiện tại đã nổi tiếng trên giang hồ, ai ai nghe danh đều phải kinh sợ, thế nhưng không còn một ai nhớ tới Lục Mạch Thần Kiếm nữa. Giả sử có nếu như Đoàn Trí Hưng biết được Lục Mạch Thần Kiếm thì chắc chắn Cửu Âm Chân Kinh không phải nằm trong tay của Vương Trùng Dương.

-Nếu như các vị không lấy thì để Âu Dương Phong ta giữ bí kíp vậy.

Thừa cơ hội mọi người đang tập trung tinh thần vào Đoàn Trí Hưng, Âu Dương Phong liền chớp thời cơ hành động, với môn võ công kỳ lạ nhưng cũng không kém cạnh các đỉnh cấp võ công tên tuổi lúc bấy giờ, Hàm Mô Công cho phép hắn di chuyển nhanh trong một đoạn ngắn. Thủ thế bộ dáng xấu xí như cóc rồi lợi dụng 2 chân sau lấy đà lao thẳng về phía trước.

Có lẽ hiện tại y vẫn chưa thuần thục, nếu không có lẽ sức phá hoại cũng như tốc độ sánh ngang với Hoả Vân Tà Thần trong kungfu vậy.

-Haha, võ công tốt, có điều nếu bắt ta quỳ xuống trước khi đánh nhau thì kẻ ăn mày này thà chết cũng không học.

Hồng Thất Công cười lớn một tiếng rồi cũng xông lên đọ sức với Âu Dương Phong, Hàng Long Thập Bát Chường của y tuy trên giang hồ cũng có tiếng, thế nhưng nếu so với mấy Tiêu Phong thì lại quá tệ. Vấn đề này không thể trách y được, chỉ có thể đổ lỗi cho định mệnh, bởi vì trước khi chết Tiêu Phong truyền thụ cho Hư Trúc hai bản bí kíp trấn phái của Cái Bang.

Một đời so kém một đời, không chỉ nói riêng Hư Trúc ngu dốt đần độn, chỉ riêng việc Hàng Long Thập Bát Chưởng phù hợp với người tính tình cương trực, điều này thôi Hư Trúc cũng không lãnh ngộ được. Cho nên đệ tử của y chỉ học được không trọn vẹn 18 chưởng. rồi đến Hồng Thất Công cũng chỉ còn sót lại tối đa 15 chưởng pháp. 3 Chưởng cuối cùng đã bị thất truyền.

Trong cái rủi cũng có cái may, chính vì nhận ra bản thân tuyệt kỹ trấn phái không phù hợp với tính cách của mình nên Hồng Thất Công đã chuyển trọng tâm sang môn còn lại, chính là Đả Cẩu Bổng pháp, đây mới là lá bài tẩy của y.

-Phi Long Tại Thiên

Hồng Thất Công nhảy lên không trung hét lớn một tiếng, tay phải vung ra, các ngón tay khép vào nhau rồi hướng chưởng về phía Âu Dương Phong, nội lực của y hình thành một con rồng trong suốt lao thẳng về phía dưới. Điểm hơn người của chiêu thức này chính là dựa vào lợi thế từ trên cao, có trọng lực gia trì nên sức phá hoại sẽ mạnh hơn.

-Ầm..rắc..

Tảng đá nhỏ bị đánh tan thành từng mảnh, uy lực có thể nói là tạm được so với Tiêu Phong thi triển. Dù vậy cũng làm cho Âu Dương Phong không thể không né tránh, Hàm Mô Công của y là do chính y sáng tạo, thế nhưng hiện tại nó vẫn chưa được hoàn thiện, cho nên Âu Dương Phong vẫn không đủ tự tin để tiếp một chưởng này

-Chúng ta cũng bắt đầu cuộc vui thôi.

Quay trở lại Hoàng Dược Sư cùng Đoàn Trí Hưng bên này, do ăn quả đắng lúc nảy, Hoàng Dược Sư làm sao có thể nuốt trôi? Y cũng rút kiếm lao tới Đoàn Trí Hưng. Với võ công hiện tại của mình Hoàng Dược Sư chỉ có thể sử dụng thành thạo Lạc Anh Thần Kiếm cùng Bích hải triều sinh khúc mà thôi.

Tay trái y cầm tiêu cho lên miệng thổi nhằm quấy rối tinh thần đối phương, tay phải vung kiếm, mỗi kiếm uyển chuyển, động tác vô cùng thành thạo, Đoàn Trí Hưng thấy Hoàng Dược Sư lao tới cũng không bối rối. Lợi thế của y chính là viễn trình không giả nhưng điều đó không có nghĩa là y không thể cận chiến. Y vừa đánh vừa giữ khoảng cách để sử dụng nhất dương chỉ, người bên ngoài nhìn liền biết được Đoàn Trí Hưng trên cơ Hoàng Dược Sư.

4 người cũng đại chiến với nhau chỉ có mình Vương Trùng Dương là không có đối thủ. Y cũng khoanh chân ngồi xuống dưỡng thần.

-Ăn ta một gậy…Thiên Hạ Vô Cẩu..

Hồng Thất Công tiếng hét vang vọng khắp nơi, y một tay cầm Đả Cẩu Bổng xoay tròn trên không trung, từng bóng ảnh gậy hiện ra rồi hướng về phía Âu Dương Phong đánh tới.

Bụi mù tung bay khắp nơi, một làn gió thổi qua chỉ thấy Âu Dương Phong phun máu nằm la liệt trên mặt đất. Hồng Thất Công cũng không thừa cơ đánh tiếp mà nhìn về phía đang đại chiến Hoàng Dược Sư cùng Đoàn Trí Hưng sau đó lại nhìn về đang ngồi dưỡng thần Vương Trung Dương, cảm nhận được có người đang chú ý mình Vương Trùng Dương mở mắt ra rồi hướng Hồng Thất Công gật đầu, ý bảo cứ dưỡng sức trước. Bởi vì cho dù đã thắng nhưng Âu Dương Phong cũng không phải dễ xơi như vậy. Bại địch một ngàn cũng tổn 4-5 trăm.

Cũng lúc này, Hoàng Dược Sư cùng Đoàn Trí Hưng cũng đã kết thúc giao tranh, không ai thắng ai nhưng nhìn là biết Đoàn Trí Hưng đã trên cơ. 2 người này nếu có đánh 300 hiệp, đánh tới kiệt sức cũng không thể làm gì nhau được, chỉ có điều Đoàn Trí Hưng vẫn nhỉnh hơn một chút.

-Đoàn vương gia quả nhiên là võ công cao cường, Hoàng mỗ bội phục…

Hoàng Dược Sư ôm quyền hướng về Đoàn Trí Hưng thi lễ rồi cũng tự giác lùi về phía sau.

Tới đây Vương Trùng Dương cũng đứng dậy, y nhìn về phía Đoàn Trí Hưng cùng Hồng Thất Công rồi mới mở miệng.

-Hai vị, bần đạo xin được lãnh giáo cao chiêu.

Hồng Thất Công cùng Đoàn Trí Hưng liếc nhìn nhau sau đó đồng thời hướng Vương Trùng Dương gật đầu.

Một chủ cận chiến một chủ viễn công, tuy hai người chưa từng phối hợp với nhau lần nào nhưng điều này cũng làm cho Vương Trùng Dương ăn đắng.

-Long Chiến Vu Dã….

-Nhất Dương nhị chỉ..

Đại khái sau khi thăm dò đối phương được kha khá, 2 người Hồng Thất Công cùng Đoàn Trí Hưng cũng liếc nhìn nhau gật đầu rồi quyết định chơi khô máu với Vương Trùng Dương

Hồng Thất Công sử dụng chiêu thức cuối cùng của mình trong Hàng Long thập bát chưởng, y cũng là người khó chơi hơn Đoàn Trí Hưng nhiều, bởi vì y có thể hoán đổi các chiêu thức qua lại, một cương mãnh như Hàng Long Thập Bát chưởng, một lại là khó đề phòng như Đả Cẩu bổng pháp.

Đoàn Trí Hưng cũng không kém cạnh, Nhất dương chỉ của y cũng đã luyện tới nhị chỉ, đồng thời bắn ra kiếm khí nội lực hai tay làm cho đối phương phạm vị né tránh cũng ít lại.

-Đến hay lắm..

Vương Trùng Dương thấy vậy cũng không thể không khen một tiếng, từ khi đạt được Tiên Thiên Công ngoài Lâm Triều Anh ra Vương Trùng Dương cảm thấy không còn đối thủ, thế nhưng hiện tại 2 người này lại làm cho y cảm thấy bị uy hiếp, đây cũng là niềm vui sướng khi tìm được đối thủ.

-Tam Hoa Tụ Đỉnh….

Vương Trùng Dương hai tay giang ra thủ thế giống như đang ôm một cái đỉnh vậy, y hơi ngã người về phía sau rồi nhanh chống chòm ra phía trước đồng thời vung chưởng. Làn sóng chấn động hình thành chiếc đỉnh 3 chân lao thẳng về phía 2 người kia.

-Ầm ầm ầm…

Một tiếng vang thật lớn kèm theo luồn gió mạnh thổi cho mọi người xung quanh cảm thấy đứng không vững, bụi mù khắp nơi che lại tất cả tầm nhìn, ai ai cũng không dám thở mạnh chờ đợi kết quả.

-Triều Anh tỷ, xem ra đã tới lúc rồi.

Trong lúc bụi mù chuẩn bị tan đi, Trần Tinh cũng hướng về phía Lâm Triều Anh ra hiệu. Nàng cũng gật đầu rồi nhìn xuống phía dưới.

Thân ảnh của 3 người trong bụi mù cũng hiện ra, khác biệt chính là Vương Trùng Dương khóe miệng chảy máu còn Hồng Thất Công thì một chân quỳ dưới đất ôm ngực cũng ói ra một ngụm máu, Đoàn Trí Hưng cũng không khá giả gì hơn, y mặc dù không khổ sở như Hồng Thất Công quỳ một chân trên đất, thế nhưng cũng chật vật không chịu nổi, mặt đã trắng bệch, miệng phun máu, chính vì là một dòng dõi nên không quỳ, vì thế thương thế của y nghiêm trọng hơn so với Hồng Thất Công.

-Hai vị đạo hữu không sao chứ.

Nhìn hai người khổ sở nên Vương Trùng Dương cũng quan tâm hỏi, y cũng chỉ bị thương nhẹ thôi, chỉ cần điều dưỡng vài ngày là sẽ khỏi. Không đợi 2 người kia trả lời. Bởi vì Trần Tinh nhận thấy thời cơ đã tới.

Lâm Triều Anh cùng Trần Tinh phi thân xuống dưới, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, hướng theo động tĩnh nhìn lại, Vương Trùng Dương đã nhận ra 2 người, thế nhưng không hiểu vì sao hai người lại đi ra vào lúc này?

-Quyển Cửu Âm Chân Kinh này ta sẽ mang đi.

Không đợi Vương Trùng Dương mở miệng hỏi, Lâm Triều Anh đã mở miệng nói trước. Giọng nói lạnh đến thấu xương, điệu bộ không phải hỏi ý kiến mà làm như mang đi đô vật của mình vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.