Hàn Thi Âm rời đi, Tiếu Thiên Minh cũng dựa theo phân phó dẫn Trần Tinh đi đến nơi báo danh đệ tử ngoại môn.
-Ở đây không có cái gì quy tắc, mọi người “nói chuyện” với nhau đều dựa vào thực lực, đệ tử có thể tự do hoạt động, chỉ là thân phận nào thì hoạt động tại “khu vực đó“. Cướp tài nguyên, chém giết,... đều bất luận tội....
Trên đường đi Tiếu Thiên Minh cũng phổ cập cho Trần Tinh một số quy định nơi này, ở Ma Thiên Môn có thể nói là xem như không có cái gì quy tắc.
Ma Thiên Môn không khác gì một “thế giới thu nhỏ” cho những tu sĩ, ở đây tu sĩ hay còn gọi là đệ tử hoạt động một cách độc lập, sinh hoạt không khác gì một xã hội với đủ thành phần.
Đi qua cánh cổng rộng lớn, một “khu phố” xuất hiện ngay trước mắt Trần Tinh, xem ra nơi này cũng tồn tại những kết giới có khả năng che mắt và ẩn giấu.
Với lối kiến trúc cổ xưa, những dãy nhà san sát nhau, quầy hàng bày khắp mọi nơi, người qua kẻ lại đếm không xuể, già trẻ lớn bé đều có, mọi người trao đổi mua bán các pháp bảo, linh thảo, đan dược,... Cái gì cũng có. Nô lệ, đỉnh lô, sủng vật...không thiếu một thứ.
Có thể nói đây giống như là một thành thị hơn là một Môn phái.
-Trần Tinh đạo hữu, đây chỉ là một phần của Ma Thiên Môn mà thôi, những người sống ở đây đều là một phần ngoại môn đệ tử cùng với các thế lực phụ thuộc tạo nên.
Thấy Trần Tinh biểu hiện quan sát bốn phía, Tiếu Thiên Minh bên cạnh cũng nhanh chóng phụ hoạ.
Sau một lúc đi đường, Trần Tinh được Tiếu Thiên Minh dẫn đến một lầu các nổi bật giữa “khu phố”, dĩ nhiên nơi này chính là trung tâm đầu não của ngoại môn đệ tử Ma Thiên Môn.
Nhận nhiệm vụ, trả nhiệm vụ, đổi cống hiến, cống nạp vật phẩm,...tất cả mọi thứ đều ở trong đây.
Những thế lực phụ thuộc Ma Thiên Môn cũng có thể đến nơi này “hoạt động” giống như đệ tử ngoại môn.
Chỉ cần có đủ cống hiến, mọi việc đều có thể, ở đây cho dù đệ tử ngoại môn có tu vi cao đến đâu đi nữa, nếu không đủ cống hiến cũng sẽ không thể trở thành nội môn đệ tử hoặc chức vụ cao hơn.
Ma Thiên Môn không có quy tắc hà khắc nhiều, tuy nhiên lại là môn phái phân cấp rất lớn.
Nếu một ngoại môn đệ tử có tu vi cao hơn nội môn đệ tử có tranh chấp hoặc xảy ra xung đột thì chấp pháp đội dĩ nhiên đứng về phía nội môn đệ tử bất kể nguyên do.
Cá lớn nuốt cá bé, cống hiến đổi trung thành, trung thành càng cao thì bảo hộ càng lớn, đây là lợi ích lớn nhất của điểm cống hiến.
Có thể đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến vì sao Ma Thiên Môn luôn có những người như Tiếu Thiên Minh, sẵn sàng hy sinh tính mạng của bản thân để bảo hộ chủ nhân.
Không thể không nói người đề xuất ra ý tưởng này quả thật là một thiên tài trong việc dùng người, dùng người quan trọng nhất dĩ nhiên là phải tin tưởng bọn họ, thế nhưng lòng tin của bản thân phải dựa trên cơ sở lòng trung thành mà người đó thể hiện.
Thật ra đối với Trần Tinh mà nói thì thân phận nào cũng không quan trọng. Hắn chỉ cần một chỗ để tìm hiểu tình hình và đề cao thực lực bản thân cũng như phát triển thế lực riêng mà thôi.
Mà muốn thực hiện được những mục tiêu này trước hết phải có một thân phận “đi lại” trước.
Đối với thân phận cận thân hộ vệ như Tiếu Thiên Minh thì việc giúp Trần Tinh lấy một cái thân phận không có gì quá khó khăn.
-Đặt tay lên quả cầu sau đó nói tên của mình.
Một người thanh niên sau khi khách sáo cùng Tiếu Thiên Minh rồi nhìn sang Trần Tinh nhẹ giọng nói.
-Trần Tinh.
Hắn cũng làm theo lời người này, sau khi đọc lên tên mình, Trần Tinh cảm nhận bàn tay ấm lên đôi chút, quả cầu loé sáng rồi chóng tắt.
Người thanh niên gật đầu sau đó đưa cho Trần Tinh một miếng ngọc bội nhỏ, phía trên ngọc bội có khắc lấy một chữ “Ma“.
Trần Tinh cầm lấy rồi cùng Tiếu Thiên Minh ra ngoài.
-Thiên Minh đạo hữu, ta muốn tự mình tham quan nơi này một lát, ngươi có chuyện gì cứ việc trở về hoàn thành nốt, không cần phải đi theo ta giống như tháp tùng một dạng.
Tiếu Thiên Minh nghe Trần Tinh nói vậy chỉ có thể gãi đầu cười khổ, y không dây dưa và nhanh chóng cáo từ rời đi. Quả thật y còn phải trở về báo cáo tình huống.
Trần Tinh quan sát tứ phía, hướng nào cũng như hướng nấy, không có gì quá nổi bật cùng đặc biệt.
Hắn cứ lựa chọn đại một hướng rồi đi thẳng về nơi đó. Sau một giờ quanh quẩn khu phố, Trần Tinh có thể nắm bắt được thêm một số thông tin cơ bản nữa.
Địa phận Ma Thiên Môn lớn khoảng gấp 40 lần Thái Hư Tông. Với khoảng 4 triệu km vuông.
Một con số không tưởng đối với một môn phái, cơ mà con số này cũng chỉ là hạng xoàng nếu so với tổng thể Bắc Hải Đại Lục, bởi vì đa số phần phía Đông là Biển với nhiều đảo nhỏ chưa kể đến.
Bên cạnh đó phần đại lục diện tích đất liền chiếm lượng lớn vẫn là các sơn mạch cùng sâm lâm.
Ma Thiên Môn gần kề cự đầu thứ 2 ở Bắc Hải này chính là Cực Lạc Cung.
Không giống như Cực Lạc Môn ở Nam Hoa Đại Lục, Cực Lạc Cung là môn phái truy cầu âm dương đạo, chính xác nhất có thể nói là thải bổ. Một “tà phái” chân chân chính chính.
Nam thì lấy âm bổ dương, nữ thì lấy dương bổ âm. Nói chung là trên dưới Cực Lạc Cung đều sở hữu một môn công pháp loại thải bổ.
Đây là chỉ nói gần nhất, bởi vì hai môn phái này cách nhau bởi một sơn mạch lớn nhất ở Bắc Hải Đại Lục này chính là Lĩnh Hoà sơn mạch, cái tên này được gọi theo người đầu tiên có thể đi ra khi vào trong đó 1 tháng mà còn sót lại hơi tàn.
Có thể nói Lĩnh Hoà chính là mồ chôn mà bất cứ tu sĩ nào khi nghe đến cũng sợ hãi, bởi vì không nói đến số lượng yêu thú rất đông đúc, tu vi của bọn chúng cũng khủng bố không kém, một số yêu thú đã hoá hình tu vi ngang ngửa Địa Tiên hoặc cao hơn không ít.
Chính vì nguyên do đó nên Lĩnh Hoà sơn mạch trước nay đều xem như cấm địa đối với tu sĩ.
Những thông tin cơ bản đại khái là như vậy, đối với Cực Lạc Cung, Trần Tinh không có quá nhiều hảo cảm cũng như ác cảm, tu đạo gì là lựa chọn của mỗi người, hắn không có quyền ngăn cấm, chính bản thân hắn cũng nương theo Âm dương đạo mà tiến đến hiện tại, chỉ là đạo của hắn không thẹn với lương tâm là được, trên hết, dựa theo tri thức mà người trung niên bị Trần Tinh thi triển Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật, hắn có thể biết được, chính môn chủ Cực Lạc Cung là người đánh chủ ý lên người Hàn Thi Âm.
Không chỉ vậy, thông qua ký ức mơ hồ đó, đối với Thiên Sinh Âm Thể, Cực Lạc lão tổ còn muốn sử dụng Hàn Thi Âm như là “công cụ” làm lớn mạnh môn phái của ông ta.
Có thể nói, nếu như Hàn Thi Âm thật sự rơi vào tay Cực Lạc lão tổ thì số phận nàng ta thật sự sẽ chấm dứt, Hàn Thi Âm sẽ không chết vì Thiên Sinh Âm Thể phát tác, bởi vì nếu nàng ta bị bắt đi thì ngày nào Hàn Thi Âm cũng được không dưới 10 người nam nhân mỗi ngày thải bổ, Thiên Sinh Âm Thể bị bọn họ thay phiên hút cạn lấy gì tích tụ mà phát tác?
Chỉ là vấn đề này “tạm thời” không liên quan gì tới hắn.
Trần Tinh dẹp những suy nghĩ này sang một bên, hắn đã đi rất lâu, hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm một biệt viện mua lại sau đó tính tiếp.
Đối với chuyện cướp của giết người như Tiếu Thiên Minh nói đều bất luận tội, đây sẽ là cơ hội tốt cho hắn kiếm thêm thu nhập, lý do là trong túi của hắn hiện tại cũng chỉ có mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch.
Con số này có thể đã rất nhiều nhưng chưa đủ Trần Tinh mua một biệt viện thuận tiện sinh hoạt cũng như phát triển thế lực riêng.
Nơi tuỳ ý giết chóc cũng như những hoạt động có phần đen tối khác đều có khu vực hoạt động riêng của nó. Nơi này được gọi chung với cái tên là “Ma” Khư.
Chữ “Ma” trong Ma Thiên Môn một phần có thể bắt nguồn từ nơi này.
*Hết chương