Nghịch Thần Ký

Chương 133: Chương 133: Mộ địa




Thiếu Lâm Tự hậu viện, ở đây đang tập trung rất nhiều nhân sĩ võ lâm. Tất cả đều đang hướng về tăng nhân thiếu lâm mà la ó, tình thế rất là căng thẳng, nếu cứ tiếp tục kéo dài có lẽ sẽ xảy ra một trận quần chiến....

-Giao Tạ Tốn ra đây, Thiếu Lâm các ngươi dự định một mình độc chiếm Đồ Long bảo đao hay sao?

-Phải, Thiếu Lâm muốn đối địch với toàn bộ võ lâm sao?

-Đúng vậy, giao Tạ Tốn ra...

-Mau giao Tạ Tốn ra đây, bọn người tu hành các ngươi lấy quyền gì bắt ông ta? Mau thả ông ta ra để chúng ta bắt ông ta lại!

Tất cả mọi người đều im lặng rồi hướng ánh mắt nhìn người thanh niên nhỏ con này; đang la hét tự nhiên âm thanh đều im bật khiến người này cũng dừng lại quan sát xung quanh thấy mọi người đang nhìn mình thì cảm thấu xấu hổ lùi về phía sau

Trình trạng hỗn loạn nhanh chóng được đẩy lên cao hơn.

..

Tăng nhân Thiếu Lâm Tự đã được điều động hầu như toàn bộ, tất cả đều tập trung ở nơi này. Kể cả 18 người đồng cũng ở đây.

Điều này chứng tỏ bọn họ phải đối mặt với áp lực rất lớn. Nhìn thấy một tốp rồi lại một tốp người liên tục kéo đến Không Văn thở dài cất tiếng

-A di đà phật, Các vị xin hãy yên lặng nghe lão nạp nói vài lời, Tạ Tốn mấy ngày trước lẻn vào Thiếu Lâm ta ý đồ giết chết Viên Chân sư điệt. Chuyện này làm rúng động cao tầng trên dưới Thiếu Lâm. Phải biết, hàng trăm năm nay chưa có trường hợp nào như vậy xảy ra. Mặc dù Tạ Tốn làm nhiều việc ác, thế nhưng Trời cao có lòng hiếu sinh, hiện tại ông ta đang được các vị sư thúc ngày ngày giảng kinh sám hối, giải trừ ma niệm trong lòng, chuộc lại tội lỗi đã gây ra. Thiếu Lâm ta trên dưới hoàn toàn không ai để ý đến Đồ Long bảo đao gì, vả lại trên người Tạ Tốn vốn cũng không có.

Mọi người dĩ nhiên không thể nào tin tưởng lời nói của Không Văn mà vẫn đòi thả Tạ Tốn.

Thiếu Lâm cũng rơi vào tình thế nước đổ đầu vịt, nói chẳng ai nghe thì làm sao? Thiếu Lâm Tự không thể vì một người mà đối đầu với cả võ lâm như vậy.

Bất đắc dĩ nên cao tầng mới đưa ra biện pháp là nếu ai có thể đánh bại Tam vị thần tăng Độ Ách, Độ Kiếp, Độ Nan thì Thiếu Lâm sẽ không ngăn cản người đó xử lý Tạ Tốn thế nào.

-Hừ, ở đây nhiều người như vậy sợ các ngươi sao? Để ta lên trước

Một người đại hán thân hình đồ sộ, trong tay cầm một thanh đao to tướng, lưng hùm vai gấu, tư thế hùng dũng, y bước lên phía trước lớn tiếng nói

-Ta tên...hự...

Người này còn chưa kịp xưng tên thì một sợi xích to đùng nện thẳng vào người y khiến y hự một tiếng rồi bay rớt ra ngoài bất tỉnh nhân sự.

Một đám người hít vào một hơi khí lạnh, chân bất giác lùi về sau. Toàn trường đều im lặng, lúc này một đoàn người đi tới. Dẫn đầu dĩ nhiên là Triệu Mẫn.

Cô nàng này sau khi tới thì nghó nghiêng xung quanh dường như muốn tìm kiếm ai đó, nhưng một lúc thì vẻ mặt nàng có chút thất vọng.

Cũng chính lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một người khác. Người này từ phía tường lướt xuống trước khoảng đất trống, y phẩy phẩy đồ của mình rồi mới liếc mắt nhìn tăng nhân Thiếu Lâm.

Từ trong đám người bỗng nhiên có tiếng la lên

-Vô Kỵ ca ca..

Tiểu Chiêu chen lấn chạy ra ngoài, dĩ nhiên người vừa xuất hiện chính là Trương Vô Kỵ, có điều hình như có chỗ nào không đúng cho lắm.

Bởi vì, Trương Vô Kỵ mặc đồ của nữ nhân....

Trần Tinh lúc này cũng đã ngồi trên thân cây nhìn thấy mọi thứ, hắn ồ lên một tiếng thầm nghĩ

-Tạo hình này, hình như đã thấy ở đâu thì phải....

Hắn không thể nào nhớ được nên cũng dẹp mọi chuyện sang một bên.

Trần Tinh không nghĩ tới Tiểu Chiêu cũng ở nơi này, có điều hình như nàng cũng trở thành Thánh nữ thì phải, bởi vì hắn phát hiện trên người nàng có võ công. Chẳng những như vậy mà cũng rất cao, trình độ cũng đạt tới nhất lưu cao thủ.

-Không biết nàng ấy lấy được cơ duyên gì...

Trương Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu nói

-Tiểu Chiêu, muội cũng tới đây sao? Trước khoan hãy nói, ta phải cứu nghĩa phụ ra đã.

Giọng nói âm nhu vang lên, the thé thật sự rất khó nghe, mọi người xung quanh chỉ trỏ không ngừng.

Trần Tinh đang ăn trái táo nghe giọng y cũng phun ra một miếng. Có điều thân thể hắn đã mạnh lên nên không khống chế lực đạo chuẩn lắm, miếng táo bay thẳng vào người trong đám kia khiến kẻ này bất tỉnh. Đồng bạn của y thấy vậy hét lên

-Kẻ nào sử dụng ám khí đánh lén, mau ra đây...

Nhưng không một ai để ý đến người này...

Trương Vô Kỵ không để ý đến những điều này, hắn tiến lên phía trước nhìn đám người thiếu lâm dò hỏi

-Có phải chỉ cần ta đánh bại ba vị đại sư này là có thể đưa nghĩa phụ ta đi?

Không Văn lên tiếng xác nhận

-A di đà phật, có các vị ở đây làm chứng, thiếu lâm nhất quyết không nói hai lời!

Trương Vô Kỵ không lên tiếng nữa bắt đầu ra chiêu.

Các ngón tay hắn thủ thế niêm hoa không biết làm gì. Bỗng nhiên vèo một tiếng, một mảnh kim châm nhỏ bay thẳng vào Độ Ách, ông ta giật mình nghiêng đầu né tránh, mồ hôi lạnh ứa ra, ông ta ngưng mắt nhìn Trương Vô Kỵ

-Không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ mà lại sở hữu võ công thượng thừa như vậy. Ngươi tên là gì?

Trương Vô Kỵ cũng tạo dáng nói ra tên của mình. Trần Tinh da gà nổi lên, hắn thật sự không muốn xem cũng như không muốn quan tâm nữa. Hắn không muốn nôn mửa.

Cửu Dương Công thật sự tồn tại, Trần Tinh không nói ngoa, nhưng không hiểu sao Trương Vô Kỵ luyện thế nào lại giống Quỳ Hoa thế này?

Quỳ Hoa muốn luyện được thì phải tự cung. Không tự cung mà tu luyện sẽ bị sức nóng nội lực thiêu đốt mà chết.

Cửu Dương Thần Công cũng là chí dương công pháp, không lẽ nguyên do là Tinh nguyên của Trương Vô Kỵ đã mất nên luyện ra một một công pháp khác?

Không nhắc đến vấn đề này nữa, Trần Tinh lướt xuống phía dưới đứng chung với đám người Triệu Mẫn.

Là người có võ công cao nhất Huyền Minh nhị lão ngay lập tức nhận biết được có người trà trộn vào, hai người ăn ý liếc nhìn nhau rồi gật đầu từ từ lui ra phía sau.

Triệu Mẫn cũng không biết và cũng không để ý, nàng vẫn tiếp tục xem diễn biến, đôi khi lại hướng nhìn sang xung quanh tìm kiếm gì đó, mục đích lần này nàng đến chính là vì Đồ Long Đao.

-Cô đang tìm ai sao?

Giọng nói vang lên bên cạnh mình, Triệu Mẫn cứ nghĩ là Huyền Minh nhị lão nên theo bản năng trả lời

-Không liên quan gì tới ngươi....

Vừa nói xong nàng cũng giật mình quay đầu lại, thấy Trần Tinh thì trong lòng chợt vui vẻ hẳn lên, nhưng bên ngoài thì lại tỏ vẻ bất ngờ

-Tại sao lại là ngươi? Nhị lão đâu?

Trần Tinh đứng né qua một bên, Triệu Mẫn thấy rõ ràng Nhị lão đang sùi bọt mép bất tỉnh, lại lên cơn động kinh và được mấy người khác chăm sóc.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, từ lần trước được Trần Tinh chữa trị thì Huyền Minh nhị lão đã không còn như lúc trước, thấy bức hoạ hắn mà run rẩy nữa, nhưng về gặp người thật thì vẫn cứ như vậy và không thể chữa trị hết vết thương tâm lý này được.

Trần Tinh thấy vậy giả vờ hỏi

-Sao không thể là ta? Cô đang tìm gì sao?

Triều Mẫn liếc xéo không thèm quan tâm nói

-Hừ, không mắc mớ tới ngươi!

Trần Tinh thấy vậy cũng giả vờ nói

-Vậy thôi ta đi đây...

Triệu Mẫn thấy vậy liền cảm thấy hối hận, có điều Trần Tinh cũng đã chạy đi nơi khác rồi..

-Tiểu Chiêu, mấy ngày không gặp không nghĩ tới cô khác xa lúc trước như vậy a..

Tiểu Chiêu đang lo lắng xem diễn biến tình huống nghe được lời nói của Trần Tinh thì giật mình, nàng không do dự thưởng cho hắn ngay một chưởng.

Chưởng này đối với Trần Tinh thì cho dù có là Một ngàn Trương Tam Phong toàn lực cũng không thể gây thương tổn cho hắn.

Vấn đề là Trần Tinh không né không tránh mà nhận một chưởng này, chưởng vừa chạm hắn tiền giả bộ phun ra một ngụm máu, máu ở đây thật chất chỉ là nước sốt cà chua thôi.

Vì để tránh phun bẩn người Tiểu Chiêu nên Trần Tinh đã cố tình nghiêng đầu qua, tên có đồng bạn lúc nảy bị vỏ táo đánh ngất bỗng nhiên hét thảm lên một tiếng rồi cũng giống bạn hắn.

Không ai cũng không để ý đến hai tên xấu số này.

Trần Tinh làm như vậy Mục đích không gì khác chính là thử Tiểu Chiêu xem nàng phản ứng thế nào.

Sau khi Tiểu Chiêu nhìn rõ người này là Trần Tinh liền cảm thấy lo lắng

-Là ngươi, xin lỗi, ta không phải cố ý

Sau đó Tiểu Chiêu cũng ngồi xuống kiểm tra thương thế của Trần Tinh.

Triệu Mẫn cùng từ bên khác chạy tới

-Ngươi làm sao?

Biểu hiện của nàng cũng tỏ ra lo lắng, thế là Trần Tinh cũng bất đắc dĩ, nếu hắn cứ tiếp tục giả vờ thì Triệu Mẫn cùng Tiểu Chiêu sẽ đánh nhau.

-Khụ...khụ.., ta không sao, không có vấn đề gì...

Triệu Mẫn thấy Trần Tinh như vậy nhớ tới lúc hắn phá vỡ lồng sắt thì lập tức biết mình bị lừa, nàng hừ lạnh một tiếng cũng nổi giận quay người đi. Chỉ là lúc đi còn liếc xéo Tiểu Chiêu.

Còn Tiểu Chiêu thì vẫn không hay biết mà cảm thấy áy náy lại dìu hắn đứng lên.

Trần Tinh nhân cơ hội nắm luôn tay nàng, Tiểu Chiêu xấu hổ rút tay lại nhưng làm sao hắn có thể dễ dàng buông ra được?

-Ngươi mau buông tay, nếu không ta sẽ nổi giận...

Dưới lớp khăn mỏng khuôn mặt Tiểu Chiêu cũng đỏ bừng lên, không hiểu sao càng tiếp cận Trần Tinh thì cả người nàng cũng trở nên khô nóng hơn, đặc biệt khó chịu nhất là khi nàng lại giống như bị hắn thu hút vậy, ngoài miệng thì kêu hắn buông tay nhưng lòng thi lại không muốn.

Trần Tinh nhận thấy sự thay đổi của Tiểu Chiêu, hắn cũng đã già đời không phải người chưa nếm thử sự đời làm sao không biết cho được?

Trần Tinh kéo Tiểu Chiêu luôn vào lòng trong sự kháng cự yếu đuối, hắn thì thào bên tai nàng

-Tiểu Chiêu, Vô Kỵ ca ca...không, giờ phải gọi là Vô Kỵ tỷ tỷ của muội không cần muội làm nha hoàn, muội cố chấp như vậy làm gì? Hay là muội muốn trở thành Thánh nữ sống không có mục đích như vậy cho đến cuối đời?

Tiểu Chiêu long run lên, hướng ánh mắt về phía thân ảnh Trương Vô Kỵ đang giao thủ cùng ba vị thần tăng kia.

Trần Tinh nói không sai, y nào phải còn là nam nhân nữa? Tình cảm mới chóm nở, chưa được đơm hoa nữa đã lụi tàn nói chi là kết trái?

Còn về Thánh Nữ? Tiểu Chiêu có thể trăm ngàn lần hét lên không muốn, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.

-Ta....ta....

Ấp úng cả nữa ngày Tiểu Chiêu cũng không biết phải nói như thế nào, nàng cũng quên luôn việc đang bị Trần Tinh ôm.

Không ai để ý hai người bọn họ ngoài trừ một người, Triệu Mẫn tức giận dậm chân, nàng không chịu nổi nữa cũng đi lại ho khan phá vỡ cảnh chướng mắt này

-Khục, không nghĩ tới đạo đức bị suy đồi đến tình trạng này, giữa thanh thiên bạch nhật lại tình chàng ý thiếp như vậy, không sợ thiên hạ chê cười sao?

Triệu Mẫn cố ý phá rối nên cũng không kiềm chế âm thanh, nên một số người đứng gần cũng nghe được và hướng mắt về bên này chỉ trỏ bàn tán.

Tiểu Chiêu xấu hổ giãy giụa nhưng không thành, Trần Tinh thấy vậy kéo luôn Triệu Mẫn rồi ôm luôn nàng vào, hắn cười đểu nói

-Như vậy thì cô cũng xem như góp phần làm suy đồi đạo đức rồi, không còn phân bì với chúng ta nữa chứ?

Triệu Mẫn bất bình quát lên

-Biến thái, thả ta ra?

Nhưng lại cố tình giãy giụa yếu ớt, trong lòng nàng thầm nghĩ

-Bên trong lòng hắn, thật ấm!

Trần Tinh chỉ cười cười không nói gì, có người thấy hai cô gái xinh đẹp bị một mình hắn độc chiếm nên lòng cũng nổi lên ghen tị, người này đứng ta quát.

-Này tên kia... Ực...mau dẫn lão bà của ngươi trở về, đừng có ở đây mà trêu chọc bọn ta như vậy.

Người này mới vừa la lên ba chữ thì cảm nhận được áp lực cùng ánh mắt Trần Tinh, y nuốt nước bọt cũng nuốt luôn lời nói dự định gây hấn của mình, đổi sang một câu gato như vậy.

Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu cảm thấy xấu hổ nhưng các nàng cũng không phản bác, hai người thật sự thích cảm giác này.

Vấn đề này không phải là do hai người dễ dãi, mà chính là vì một nguyên nhân khác, nguyên nhân này sau này Trần Tinh mới hiểu rõ, nhưng lúc đó hai người cũng đã trở thành nữ nhân của hắn.

Cuộc chiến kéo dài trong chốc lát, Trương Vô Kỵ cũng thành công cứu ra Tạ Tốn, có điều Tạ Tốn vì không muốn liên luỵ y cũng như nhìn thấy y đã thay đổi nên quyết định không rời đi mà ở lại quy y.

Bí mật Đồ Long Bảo Đao cũng không ai biết bởi vì Tạ Tốn đã nói là để nó lại ngoài đảo, ai có bản lĩnh đến đó thì người đó sẽ lấy được.

Thế là một đám ngu muội này răm rắp tin theo đổ xô ra biển tìm kiếm Đồ Long đao.

Trần Tinh trước đó cũng đã dẫn Triệu Mẫn cùng Tiểu Chiêu rời đi, hai người này dường như cũng đã trở nên không kiềm chế được bản thân. Bởi vì hai người cũng có dấu hiệu của cơn khát tình.

Trần Tinh đầu cũng nóng lên, hắn rất là ức chế vì hắn không biết tại sao một nữ nhân nào tiếp xúc với hắn đều có biểu hiện như vậy?

Hắn âm thầm suy đoán

-Chẳng lẽ là do Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh?

Hai người hiện tại không giống như Lý Mạc Sầu cùng Dương Bất Hối, không biết trời trăng mây đất gì, có điều trình trạng càng trở nên khó xử hơn khi Triệu Mẫn bắt đầu sờ soạng người hắn.

Trần Tinh không phải ăn chay nhưng dù sao nếu cứ như vậy thì cảm thấy có lỗi với các nữ nhân của mình, cho nên hắn điểm huyệt hai người rồi bay thẳng đến Đảo Đào Hoa để lại nơi đó giao cho chúng nữ quyết định xem thế nào. Dù sao hắn cũng hứa với Lâm Triều Anh.

Trần Tinh cũng nói hết với các nữ biết được những việc kỳ lạ này cũng như căn dặn luôn việc đã tìm ra phần thiếu khuyết của Huyền giới chi môn và để các nàng làm ta chuẩn bị.

....

Sau khi làm xong hắn cũng lên đường đến Võ Đang, Thái Cực Quyền áo nghĩa hắn muốn có được, tuy rằng sẽ không giúp ích được gì nhiều nhưng dù sao cũng có thể xem như kiến thức một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Núi Võ Đang, mây trắng lượn lờ, Trương Tam Phong cũng như thường ngày, mỗi sáng đều sẽ đánh một bài quyền, động tác của ông ta rất chậm nhưng lại làm cho người ta cảm giác không theo kịp tốc độ, nghe có vẻ nghịch lý nhưng lại là sự thật.

Trần Tinh đã đến nơi này cũng được hơn 30 phút, đây cũng là thời gian Trương Tam Phong bắt đầu đánh đến khi kết thúc Thái Cực Quyền. Ông ta đánh xong rồi điều chỉnh lại trạng thái và hướng Trần Tinh hỏi

-Ngươi đã đến xem ta đánh được một lúc rồi mà không dự định nói gì sao?

Trần Tinh suy ngẫm một chút rồi nói

-Hư linh đỉnh kình, Hàm hung bạt bối, Trầm kiên trụy chẩu, Khí trầm đan điền, Phân hư thực, Dụng ý bất dụng lực, Thượng hạ tương tùy, Nội ngoại tương hợp, Tương liên bất đoạn, Động trung cầu tịnh, Khúc trung cầu thực, Dĩ hư bất biến ứng vạn biến. Ta đã hiểu...

Trương Tam Phong chăm chú nhìn Trần Tinh rồi cảm thán

-Quả nhiên... người giết Thanh Thư là ngươi có đúng không?

Trần Tinh lắc đầu

-Tên đó sao? Y muốn đụng đến nữ nhân của ta nên chết chưa hết tội?

Trường Tam Phong nhíu mày

-Như vậy ngươi đến đây để làm gì? Trả thù Võ Đang sao?

Hắn lắc đầu

-Người nào làm thì người đó chịu, ta đến đây mục đích đã đạt được. Ngươi...rất không tệ.

Trường Tam Phong không hiểu ý của hắn là gì nhưng cũng không nói gì thêm nhiều.

Trần Tinh không do dự liền rời đi, Trương Tam Phong một mình ngửa mặt lên trời thở dài. Không ai biết ông ta suy nghĩ gì, nhưng từ đây, Trương Tam Phong cũng không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

Có người truyền rằng Ông ta đã đắc đạo phi thăng, cũng có người nói khác, chỉ là những việc này Trần Tinh không để ý đến.

Hắn hiện tại bay trở về Đảo Đào Hoa để chuẩn bị thử xem lần này Huyền giới chi môn lại sẽ đưa mọi người đến nơi nào.

Trên đường trở về Trần Tinh tình cờ bay ngang qua một nơi, chính xác hơn là một mộ địa, có điều lúc bay qua thì hắn cảm thấy có vật gì bên trong trữ vật giới chỉ dường như muốn thoát ra.

Trần Tinh nhíu mày, hắn dừng lại xem xét nhẫn của mình thì phát hiện mảnh ngọc hình rồng đang phát sáng.

-Như thế nào? Chẳng lẽ lại là bảo vật gì?

Mảnh ngọc bội đang phát sáng chính là thứ mà Tần Phục đã tặng cho hắn, không nghĩ tới trong đống bảo vật mà Phí Hải Diên thu gom được lại có một nửa khác. Và trùng hợp hơn là những thứ này lại rơi đúng trên người Trần Tinh.

Hắn cũng hạ xuống nơi một địa này rồi cũng dựa theo cảm ứng để xem rốt cuộc nơi này ẩn chứa bí mật gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.