Sau khi ra khỏi phòng, Trần Tinh an ổn đi theo phía sau số 1. Chỉ nghe phía trước truyền tới thanh âm
“Ngươi thân thủ rất tốt nhưng khi ngươi gia nhập học viện rồi, mọi việc phải tuân theo nội quy, nhất là trong học viện, ngươi nhất định phải sử dụng ma pháp để giành chiến thắng. Còn có mâu thuẫn cá nhân có thể lên sinh tử đài giải quyết. Khi đó ngươi có thể sử dụng bản lĩnh của mình.” Thanh âm rất bình thản không nghe ra bất kỳ tình cảm nào nhưng Trần Tinh cũng nhẹ cám ơn
Sau khi an bài ổn thoả, cũng như giới thiệu nội quy lẫn vị trí phòng học, số học dẫn Trần Tinh an bài ở ký túc xá. Do Trần Tinh là người mới nên không kịp sắp xếp do đó Trần Tinh đành phải chịu cảnh không có chỗ ở, hắn cũng không quan tâm lắm. Dù sao hắn có tiểu thế giới có thể so với khách sạn 5 sao mà cần gì để ý đến chỗ ở.
“Không sao, Số 1 huynh đệ, ta ở đâu cũng vậy, yên tĩnh là được”
Số 1 nghe Trần Tinh nói, cũng im lặng suy ngẫm, một sát sau hắn mở miệng:
“Vậy ngươi ở tạm trên sân thượng của phòng học chính đi vậy, ở đó ít có người đến. Ta sẽ sai người dọn dẹp, còn nữa nếu như đã gia nhập học viện rồi cứ gọi ta học trưởng là được. Còn về tên, xin lỗi vì lý do bảo mật nên không thể cho ngươi biết”
“Không cần, cứ để ta dọn dẹp, xin hỏi học trưởng chừng nào ta có thể đi tàng ma các quét dọn?
Số 1 liếc mắt Trần Tinh một chút rồi chậm rãi mở miệng:
“Trước tiên ngươi cứ sắp xếp ổn thoả chỗ ở đi đã, sau đó có thể đến Chấp pháp điện tìm ta”
Trần Tinh gật đầu cảm tạ sau đó rời đi, theo cầu thang Trần Tinh rốt cuộc nhìn thấy cánh cửa sân thượng, kỳ lạ là cửa sân thượng đang mở, Trần Tinh không do dự bước ra cánh cửa, đập vào mắt hắn là bóng lưng của một cô gái đang ngồi cho những chú chim ăn. Tại sao biết là con gái? Đơn giản thôi vì nàng không có mặc trường bào, mái tóc xoã dài xuống vai, đường cong quyến rũ mê người, nhất là cái mông to kia. Hắn ngây người, ngây người không phải vì sắc tâm nổi lên.
Bóng dáng này làm hắn nhớ tới người yêu hắn thời cấp 3, 2 người có chuyện tình đẹp nhưng đáng tiếc cô gái kia đã ra đi vĩnh viễn vì tai nạn giao thông, cũng vì đó bóng dáng nàng thiếu nữ cho chim ăn cứ ăn sâu vào tâm trí hắn, hằng đêm hắn nghẹn ngào, tâm như chết lặng.
Từ đó, hắn như kẻ cô độc, không còn nói chuyện với ai, cũng không có bạn bè. Sau khi trải qua được song thân khuyên nhủ hắn rốt cuộc bình tĩnh rồi thi đậu vào đại học.
Từ đại học tới tốt nghiệp hắn cũng không quen thêm ai. Mặc dù lúc đó hắn không soái như bây giờ nhưng cũng có người để ý ngỏ lời làm quen nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Đến khi tốt nghiệp, ba hắn cảm thấy con trai mình cứ tiếp tục như vậy không ổn, cho nên mới khuyên hắn đi du lịch ai ngờ lại xuyên qua tới dị thế giới này.
Hắn không tự chủ cất bước đi lại phía cô gái, tước bước chân vang lên, cô gái giật mình quay lại. Dung nhan trên mặt phải nói bình thường, có phần xấu xí, da không được trắng lắm đầy tàn nhang, môi nhợt nhạt, nhưng mà ngược lại đôi mắt của nàng rất đẹp, rất tinh khiết, long lanh như ánh sao màn đêm.
Nàng hiếu kỳ đánh giá thanh niên trước mắt này, phải nói rất đẹp trai, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trai thôi, không có gì khác.
Trần Tinh mỉm cười:
“ Ta tên Trần Tinh, mới gia nhập học viện, không có chỗ ở nên được sắp xếp tạm ở trên này, quấy rầy nàng cho chim ăn, xin được thứ lỗi, nếu không tiện ta có thể đi trước, một hồi trở lại dọn dẹp cũng không sao”
Nhìn nụ cười ấm áp, vẻ mặt chân thành, nàng không tự chủ được bắt lấy tay áo đối phương khi muốn rời đi, thấy thất thố nên vội buông ra:
“ Xin lỗi công tử, ta tên Nam Cung Điệp Vũ, là học viên của Ma pháp học viện, tình cờ thấy lên đây hóng mát thấy mấy chú chim rất dễ thương nên cho chúng nó ăn, không biết chỗ này của công tử, ta nên đi mới đúng” nàng cất bước ly khai
“Không sao, không sao, nếu nàng không ngại cứ ở lại, ta chỉ dọn dẹp một thoáng thôi”
Không biết có phải là do bóng hình của người thiếu nữ đã khắc sâu vào trong lòng hắn nên hắn đối với cô nàng này rất ôn hòa, nói chuyện cũng rất dịu dàng.
Nam Cung Điệp Vũ nhìn khuôn mặt đẹp trai, phong độ lịch văn nhã lịch sự nhịn không được qua giúp đối phương quét dọn bụi bẩn.
Hai người vừa nói vừa quét dọn. Nói đến Nam Cung Điệp Vũ là học viên ở Ma pháp học viện phải gọi là trò cười, chịu đủ sự châm chọc, bởi vì nàng ma pháp rất tệ hại, không một lần phát động ma pháp thành công, thêm gương mặt xấu quắc ai mà đồng ý cùng nàng tiếp xúc nói chi là làm bạn.
Phải biết, ma pháp đế quốc toàn là nam thanh nữ tú, rất ít có trường hợp như Nam Cung Điệp Vũ, nhưng cũng kỳ lạ là mặc dù thi trượt liên tiếp trong những cuộc thi trắc nghiệm định kỳ nhưng Nam Cung Điệp Vũ vẫn không bị Hiệu trưởng đuổi đi. Không ai biết lý do cũng như thân phận của nàng.
Hai người nói cười rất vui vẻ, thoáng cái đã tới trưa, tiếng reo giờ an cơm vang lên.
Hắn và nàng nhìn nhau rồi thu thập sóng vai đi xuống nhà ăn. Trên đường đi không thiếu người chỉ trỏ, xì xầm bàn tán, có hâm mộ, có ghen tị, càng nhiều hơn là khinh miệt. Xuyên qua đám người 2 người thấy nhà ăn ngay trước mắt.
Bỗng nhiên một đám người kéo đến, cầm đầu là một thanh niên ánh mắt âm nhu đầy sát ý nhìn Trần Tinh. Trần Tinh dừng bước gương mặt bình thản nhìn xem thanh niên đối diện. Tiếng bàn tán càng thêm xôn xao...
“Là ngươi đả thương đệ đệ ta?” Thanh niên cao ngạo ngẩng đầu nhìn Trần Tinh ngoài sát ý ra còn là nồng đậm đố kỵ.
“Đệ đệ ngươi là ai? Còn nữa, ngươi là ai?”
“Đệ đệ ta tên Trương Vệ, còn ta tên Trương Vân” thanh niên gọi Trương Vân cắn răng nghiến lời gằng từng chữ.
“Trượng Vệ là ai? “ Trần Tinh mở miệng nói. Trương Vân ngây người, người xung quanh cũng ngây người, không biết Trần Tinh có phải đầu óc vô nước hay không.
Mẹ nó, chặt đi người ta một cánh tay giờ phút này lại nói Trương Vệ là ai?
Hắn cũng oan uổng a, hắn quả thật không biết Trương Vệ, lúc đó hắn đang nói chuyện với 2 nữu Liễu Mộng với Tuyết Nhi a. “À, hình như hồi sáng mình có giúp thằng nào tàn không có mắt trở thành độc tí” hắn nhớ lại.
“Ngươi!” Cắn răng, Trương Vân lùi về sau vài bước bắt đầu niệm chú ngữ dự định công kích Trần Tinh. Trần Tinh thấy vậy vô ý thức đưa tây kéo ở một bên Nam Cung Điệp Vũ ra phía sau, còn hắn đứng lẳng lặng chờ đợi Trương Vân công kích, hắn cũng muốn thử nghiệm độ phòng ngự của mình từ khi tu luyện Hỗn nguyên kim cương kinh.
Một môn luyện thể tuyệt đỉnh công pháp còn cao hơn cả Âm dương vạn đạo quyết. Nam Cung Điệp Vũ nhìn thấy Trần Tinh cử động không khỏi cảm thấy ngọt ngào cùng ấm áp. “ Không ngờ còn có người quan tâm mình, có người quan tâm cảm giác thật tốt” Điệp Vũ suy nghĩ.
“Dừng tay, chuyện gì xảy ra?” Một đoàn chấp pháp xuất hiện, dẫn đầu đương nhiên là số 1, nổi bật với mặt nạ cho sói.
Mọi người xung quanh nhương đường, Số 1 đi lại đứng giữa hai người, liếc Trương Vân một chút sau đó quay đầu nhìn sang Trần Tinh hỏi: “ Chuyện gì xảy ra?”
Trần Tinh nhún nhún vai xoè 2 tay ra hiệu không liên quan tới mình.
Số 1 nhìn về phái Trương Vân, hắn hừ lạnh rồi buông xuống câu nói truyền thuyết những nhân vật phản diện hay nói:“Ngươi nhất định sẽ hối hận” rồi dẫn người đi vào nhà ăn”
Số một thấy vậy cũng không truy cứu kêu mọi người tản đi người nhắc nhớ Trần Tinh cẩn thận. Trần Tinh gật đầu cám ơn rồi mang theo Điệp Vũ vào phòng ăn. Trong đám người chạy ra 3 người không phải là Lưu Chính cùng 2 nữu thì la ai. Lưu Chính nhìn thấy Điệp Vũ cũng không nói nhiều, gật đầu thoáng rồi chào hỏi Trần Tinh, ở bên 2 nữu quấn lấy Trần Tinh hỏi sự việc hội đồng xử lý hắn như thế nào. Rồi cả đám vào nhà ăn.
Ngồi trong nhà ăn, Trương Vân ánh mắt hung ác nhìn Trần Tinh. Hắn cũng không thèm để ý loại nhân vật phụ này sau đó tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn. Phải nói có ma pháp cũng rất thuận tiện một dạng, chỉ cần có ma pháp thân phận thẻ quét kiểm trắc thân phận ở trên bàn thì sẽ có tự động khôi lỗi đưa đến thức ăn, giống như robot hiện đại một dạng. Cả đám bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc đầu Điệp Vũ cũng rất câu nệ, sau đó cũng quen dần.
Ở bên khác Trương Vân ánh mắt phun lửa, nhưng đáng tiếc hắn không làm gì được. Một tên tiểu đệ tròng mắt xoay chuyển rồi nhẹ nói nhỏ với Trương Vân, Trương Vân mắt sáng lên sau đó lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được, chuyện này nếu đổ bể chỉ sợ phát sinh gia tộc đại chiến”
Tên tiểu đệ kia vội nói: “Vân ca yên tâm, không có bằng chứng có làm sao điều tra, có đổ bể cũng là tên kia chịu, đợi đến khi hắn bị đuổi khỏi ma pháp học viện không phải mình muốn chơi hắn thế nào đều được?”
Trương Vân mắt sáng lên vỗ bả vai tên tiểu đề rồi lẩm bẩm mắng: “ mẹ kiếp, lợi cho tên tiểu tử đó”
Ở một bên Trần Tinh không biết mình đang bị tính kế.
Sau khi ăn xong cả đám ngồi tản bộ khuôn viên trường, Trần Tinh hướng về Lưu Chính thỉnh giáo ma pháp áo nghĩa. Còn 2 nữu biết Điệp Vũ tính cách sau đó rất nhanh lẫn nhau lấy tỷ muội tương xưng.
Rất nhanh, giờ học thực hành đã đến, buổi sáng là học lý thuyết ma pháp các loại đến buổi chiều là do
Học viên tự chia ra diễn luyện ma pháp. Cùng cả đám cáo từ, Trần Tinh tiếp tục công tác quét dọn chỗ ở của mình, mặc dù không quan tâm lắm nhưng cũng phải làm cho ra dáng.
Hoàng hôn buông xuống, Trần Tinh cũng đã hoàn tất chỗ ở, một căn nhà gỗ với 1 cái giường 1 kệ đựng sách hoàn tất. Nếu không phải sợ người khác phát hiện bí mật ảnh hưởng mình học tập thì hắn cũng không sử dụng thần thông Hư không tạo vật qua loa như vậy.
Dự định tiến vào tiểu thế giới đi tắm sẵn tiện xem Thuỷ Linh một thoáng. Bông nhiên có một con chim bằng giấy đâm thẳng về phía hắn. Bắt lấy chim giấy hắn mở ra coi trong đó nội dung: “Muốn cứu tam nữ, phía sau ký túc xá chỗ kho bỏ hoang, nếu không đến chờ nhặt xác bọn họ”
Nhìn thấy nội dung về sau, Trần Tinh biết ngay là một cái bẫy nhưng không kịp suy nghĩ, cứu người quan trọng. Lắc mình biến mất, bóng hình như ẩn như hiện, 5s sau hắn xuất hiện phụ cận khu nhà kho, cách 5m hắn nghe trong đó tiếng rên rỉ của tam nữ, biến sắc Trần Tinh không do dự vọt vào.
Không như tưởng tượng của hắn, 3 nữ dang quấn lấy nhau thành một đoàn thoả sức hôn hít, rên rỉ ngày càng lớn.
“Chấp pháp đội trưởng ở đây, mau đi chính mắt ta nhìn thấy có người bắt cóc nữ sinh ý đồ xấu.....” Từ phía xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng bước chân của đám người càng ngày càng gần. Trần Tinh liếc mắt 3 nữ biết mình bị sơ xuất, rồi lại ôm 3 nữ mở cửa tiểu thế giới biến mất.
“Người đâu? Tại sao không có ai?” Số 1 hừ lạnh nhìn về phía một người. Người này mồ hôi ướt sũng trong lòng biết không ổn. Vội vàng xua tay giải thích. Số 1 cất bước đi. Người này cũng ủ rũ quay về mệnh.
Còn Trần Tinh, giờ phút này hắn cũng rất bất dĩ, 3 nữ dính lấy hắn không chịu thả, dính còn dính hơn keo con chó nữa, thử mọi cách rồi cũng không được, Liễu Mộng liếm mặt hắn cười khanh khách, Tuyết Nhi thì liếm cổ hắn, ở giữa thì Điệp Vũ đang gắt gao ôm hắn. Trong lòng hắn gào thét: “Mẹ nó, ta cũng là nam nhân a, chết thì chết. Quất” hắn không do dự 2 tay ôm 3 nữ lên giường.