Trần Tinh vừa dứt lời, trong tay của hắn cũng xuất hiện một đống kim châm.
Người nữ nhân này trần truồng nên cũng đỡ tốn công phí sức hắn cởi đồ nàng ta.
Trần Tinh huy động bàn tay lướt qua người nàng, Cửu U Nghịch Kinh vận chuyển liên tục, nương theo linh lực biến chuyển từ người hắn rồi chảy qua người nữ nhân này sau đó hoá thành “thần dược” cung cấp “sức sống” cùng chữa trị thương thế cho nàng ta.
Người nữ nhân này quy cho cùng cũng chỉ kiệt sức mà thôi, những vết thương dù ngoài da hay bên trong cơ thể thì đối với Trần Tinh cũng không có gì quá khó khăn.
Việc còn lại Trần Tinh chỉ cần xuất ra một ít nước uống cùng đồ ăn bổ sung cho nàng ta.
Hắn không vội, sau một lúc thì người nữ nhân này cũng đã tỉnh, có thể cử động một hai. Đến giữa đêm thì xem như hoàn toàn khôi phục. Tốc độ hồi phục này cũng tương đối không quá nhanh.
Nàng đứng lên, ngoại trừ những vết dơ bẩn trên người còn sót lại thì cơ thể xem như hoàn hảo.
Đôi mắt tựa như lệ quỷ từa địa ngục vực dậy nhìn đám người kia khiến bọn chúng kêu la inh ỏi.
Ánh mắt này Trần Tinh hiểu, chỉ có sự thù hận cùng cực mới có thể như vậy, nhưng vấn đề là Trần Tinh không cần một đầy tớ mang trong mình lòng thù hận.
Cách tốt nhất là việc làm cho nàng ta bộc phát sự thù hận này ra.
-Keng~
Trần Tinh tiện tay ném ra một con dao, hắn đứng dậy đi về phía bờ suối gần đó, hắn nói:
-Ta chờ người bên kia, ta cũng không muốn phí quá nhiều thời gian ở đây...
Hơi dừng lại một chút, Trần Tinh cũng hạ giọng để lại câu cuối:
-Giải quyết cho tốt...
Trần Tinh không quá bất ngờ vì việc nơi này xuất hiện một Trúc Cơ tu sĩ.
Đối với một vùng rộng lớn hỗn tạp này thì dù cho xuất hiện Luyện Khí kỳ tu sĩ hoặc người bình thường cũng không quá khó lý giải.
4 triệu km vuông là tổng diện tích toàn thể Ma Thiên Môn, nhưng thật chất đầu não tổng bộ của môn phái này chỉ chiếm không đến 1/10 diện tích. Nơi rộng lớn nhất chính là Ma Khư này.
Những người có tu vi cao, nắm quyền trong tay đều đã sống ở những nơi tốt nhất, những kẻ yếu thì chấp nhận sinh hoạt ở vùng hỗn loạn này mà thôi.
Cũng giống như một đất nước rộng lớn, những kẻ “giàu” thì có khu sống riêng, sinh hoạt ở những nơi tốt nhưng diện tích lại nhỏ. Ngược lại, những kẻ mang danh phận là dân đen thì “được” sống ở nơi rộng lớn hơn nhưng điều kiện dĩ nhiên là tồi tàn hơn nhiều.
Trần Tinh ngồi bên cạnh bờ suối, mặt trăng giờ cũng đã bị che khuất bởi các đám mây.
Hắn cứ ngồi đợi như vậy cho đến khi tiếng hét thảm của những người kia không còn vang lên nữa.
Lúc này những ánh nắng đầu tiên cũng ló dạng.
Một người nữ nhân trần truồng đang đi đến, trên người nàng ta bị phủ lên màu đỏ của tiên huyết.
Thân hình gầy gò nhưng ẩn chứa lực bộc phát mạnh mẽ.
Đôi mắt có chút thất thần, khuôn mặt không quá xuất chúng, chỉ được xem có phần thanh tú mà thôi.
Nàng đi về phía hắn giống như chỉ là theo bản năng, nếu nói hiện tại nàng đã chết thì cũng không sai.
Bởi vì thật sự mà nói thì khi thù hận cùng cực bị hoá giải, trong lòng trở nên trống rỗng không khác chết là mấy, điều này là hiển nhiên.
Có một số người đối với trinh tiết không quá quan trọng, nhưng một lần bị 10 người cưỡng hiếp đến gần như chết đi thì sự thù hận cũng không thể chỉ vài từ miêu tả là có thể đủ hình dung tâm trạng nàng ta lúc này.
-Cảm ơn đại nhân...
Người này đi đến trước mặt Trần Tinh sau đó quỳ gối và cúi sát đầu xuống đất nói.
Giọng nói không quá trong trẻo, có phần khàn khàn do hét quá nhiều, có thể giọng nói thật sự của nàng ta cũng đã mất đi vì phải hét trong vô vọng trong thời gian bị 10 người này cưỡng chế.
-Ta không cần lời cảm ơn của ngươi. Như ta đã nói trước đó, mạng của ngươi sau này là của ta. Nói như vậy không có nghĩa là ta ép buộc ngươi, thứ ta cần là lòng trung thành tuyệt đối. Nếu ngươi không thuận theo có thể ngay lập tức tự sát, bởi vì ngươi cũng đã chết, không phải sao?
Cô gái không lên tiếng, nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là sau vài giây cô gái này bỗng nhiên không do dự nhảy thẳng xuống bờ suối.
Hành động này Trần Tinh không hiểu là gì, có thể nàng tự sát chăng?
Không phải chờ đợi quá lâu, người này không phải tự sát mà đang tắm, chính xác hơn có thể nàng ta đang “gột rửa” những thứ “dơ bẩn” của bản thân.
-Ngài nói đúng, ta thật sự đã chết. Từ giờ trở đi, ngài sẽ là mục đích sống duy nhất của ta...
Trần Tinh khoé miệng nhếch lên nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Đối với một người có ý chí sinh tồn mãnh liệt như vậy thì không lý gì nàng ta lại lựa chọn chết một cách vô ích cả.
Việc còn lại chính là phí một chút công sức “tẩy não” nàng ta mà thôi.
-Rất tốt, ta không biết ngươi là ai, có thân phận gì, tuy nhiên từ giây phút này trở đi ngươi đã trở thành người hầu của ta, mục đích sống duy nhất của ngươi là thực hiện tất cả mệnh lệnh của ta, kể cả chết! Và... tên của ngươi sau này sẽ là Nhược Hề!
Trần Tinh lời nói ẩn chứa Di Hồn Đại Pháp trong đó, nhưng chỉ một phần nhỏ mà thôi, hắn dĩ nhiên không muốn thông qua việc này để khống chế nàng ta.
Sự trung thành tựa như Tiếu Thiên Minh đối với chủ nhân của mình là thứ Trần Tinh hướng tới hơn là “nuôi” một con rối. Hơn nữa, Di Hồn Đại Pháp của Trần Tinh hiện tại không bá đạo đến thế, có thể khống chế tu sĩ.
-Nhược Hề tạ chủ nhân ban tên...
Cô gái này, không hiện tại nàng ta gọi là Nhược Hề, nàng ta tạ ơn sau đó cứ thế loã thể đứng trước mặt hắn.
Lúc này Trần Tinh mới nhìn kỹ thì ra hạ thể của nàng cũng không có “cỏ” che phủ.
-Khụ..ngươi mặc chúng vào trước đi.
Không thể không nói Trần Tinh cũng có chút khó xử, người hầu và chủ nhân cũng không có nghĩa là Nhược Hề cứ thế khoả thân trước mặt hắn như vậy.
Nhược Hề lạnh lùng tiếp nhận y phục của Trần Tinh đưa cho. Có thể sự e thẹn vốn có của một cô gái có lẽ cũng đã không còn nương theo “cái chết” của nàng ta.
Y phục của Trần Tinh dĩ nhiên Nhược Hề mặc vừa, Trần Tinh lúc này cũng dự định dẫn nàng ta đi mua một số đồ dùng cá nhân, sẵn tiện câu dẫn thêm một số con mồi nữa.
Bởi vì Trần Tinh mua đồ từ trước giờ đều rất “bạo tay“.
Những món đồ nhìn thuận mắt cùng với giá cả không phải quá đắt theo cảm nhận của hắn thì Trần Tinh sẽ không bao giờ trả giá.
Mấy chục vạn hạ phẩm Linh Thạch dùng để mua vào trăm bộ y phục cho Nhược Hề thì dư sức.
Quan trọng hơn là việc này làm cho Nhược Hề càng cảm thấy người chủ nhân như hắn không phải quá nghiêm khắc cũng như có thêm rất nhiều ánh mắt tham lam hướng về Trần Tinh.
-Nhược Hề, ở trong Ma Khư này thế lực nào là lớn nhất? Kẻ cầm đầu là ai? Tu vi gì?
Trên đường đi dẫn dụ “đám con mồi” Trần Tinh vẫn tỏ ra bình thản hỏi thăm tình huống nơi này.
Nhược Hề tu vi chỉ là Trúc Cơ, dù có cảm giác không thoải mái nhưng cũng không dám chắc chắn có người theo dõi, cộng thêm nàng ta thấy Trần Tinh vẫn thong dong trấn tỉnh như vậy liền không nhắc nhở nhiều.
Nhược Hề vẫn thuận theo câu hỏi của hắn mà trả lời:
-Hồi chủ nhân, Ma Khư này thế lực lớn nhất là Lục Chỉ hội, kẻ cầm đầu chính là hạch tâm đệ tử bên trong Ma Thiên Môn, người này tên là Lục Triển Ngưu. Tu vi Địa Tiên, về phẩm cấp thì không rõ.
-6 ngón? Cái tên thật kỳ quái...
Trần Tinh thuận miệng thì thào, Nhược Hề cũng chuẩn bị lên tiếng giải thích thì Trần Tinh thủ thế im lặng.
-Nhược Hề, có gì một lát hãy nói, hiện tại ngươi đứng sang một bên đi.
Trần Tinh cũng xoay người lại hướng mắt về đường cũ rồi lẩm bẩm:
-Chỉ có 53 người sao?
-Được rồi, ra hết đi, làm chó theo đuôi đủ rồi chứ?
Trần Tinh vừa dứt lời thì xung quanh cả trước lẫn sau cũng xuất hiện lít nhít thân ảnh, vừa đúng 53 tên.
-Dám nói chúng ta là chó, đại ca để đệ phanh thây hắn!
Một tên to con đùng đùng nổi giận lên tiếng, về tên đại ca mà y nói Trần Tinh cũng không quan tâm lắm.
Trong mắt những người này hắn là kiến hôi một dạng thì ngược lại trong mắt hắn bọn người này kiến hôi cũng không bằng, bởi vì trong tay Trần Tinh cũng đã xuất hiện 1 thanh lưỡi hái.
Như đã đề cập trước đó, Trần Tinh ngoài việc đoạt tài bảo của những kẻ tham lam ra, hắn còn muốn đạt được danh tiếng lẫn thêm thông tin.
Vì để Nhược Hề xoá bỏ thù hận hắn đã không sử dụng Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật lên những người kia.
Do đó chỉ có thể trách 53 tên này xui xẻo. À không, chính xác là 52 tên, vì Trần Tinh dự định chừa lại 1 người sống để y lan truyền tin tức ra.
Không có kẻ tung tin thì làm sao có thể để uy danh của hắn truyền đi?
Chỉ cần hắn “chỉnh sửa” ký ức kẻ này liền xong chuyện. Vấn đề trước hết phải lựa chọn kẻ nào có tinh thần yếu kém nhất, có thể nói đại loại là nhát gan nhất sau đó “doạ hỏng” y và cuối cùng thi triển Di Hồn Đại Pháp nữa là xong.
*Hết chương