Nghịch Thần Ký

Chương 47: Chương 47: Nỗi nhớ anh dành cho em




“Lời đầu tiên ta thay mặt Giáo đình Chào mừng các vị đã đến tham gia Công tượng sư đại hội do Giáo đình tổ chức. Mục đích cũng như các vị đã biết, ta cũng không nhắc lại, để tranh thủ thời gian cho mọi người, sau đây ta sẽ thông báo quy cách của cuộc thi:

Thứ nhất, cuộc thi này sẽ có giới hạn thời gian, nếu trong vòng 2h, người tham gia không hoàn thành tác phẩm xem như bị loại.

Thứ 2, người tham gia có thể dùng bất cứ thứ gì để hoàn thành tác phẩm của mình.

Thứ 3, việc đánh giá sẽ do ban giám khảo tiến hành dựa trên các tiêu chí sau, đó là: Độ lớn nhỏ của khối đá đã chuẩn bị trước đó, càng ít tiêu hao, điểm càng cao. Độ tinh xảo của tác phẩm đó, và cuối cùng là thần thái của tác phẩm.

Mọi người có ý kiến gì không?”

Phía dưới có người giơ tay biểu hiện thắc mắc

“Xin hỏi giám khảo đại nhân, chúng tôi có thể dùng bất cứ thứ gì tức là có thể sử dụng ma pháp vào trong đó? Như vậy có phải không công bằng với người không biết ma pháp sao?”

“Trên thế giới này từ lâu đã không tồn tại hai chữ công bằng rồi, tài không bằng người thì chỉ trách bản thân chứ làm sao câu cửa miệng trách than không công bằng đây?” Vị lão giả này mở miệng bình thản nói sau đó hắn nói tiếp “Còn có ai thắc mắc không?”

“Nếu không có ai thắc mắc, bây giờ ta sẽ thông báo chỉ đề dự thi, đó là: Ngươi có thể điêu khắc bất cứ thứ gì mà ngươi cho đó là đẹp nhất ngươi từng thấy! Cuộc thi bắt đầu”

Trần Tinh ngẩn ra, hắn không ngờ chủ đề là như vậy, đẹp nhất từng thấy sao? Hắn nhắm mắt lại, hình bóng một cô gái lại hiện ra, hắn mở mắt, tay bắt đầu huy động, trên tay không có bất cứ thứ gì nhưng khi lướt qua tảng đá thô bắt đầu rơi ra.

Trần Tinh tiến vào trạng thái vong ngã, hắn quên đi mọi thứ xung quanh, ý nghĩ của hắn chỉ có cô gái kia, khi nàng cười, khi nàng giận, khi nàng khóc, khi nàng làm nũng,... Hắn muốn khắc ghi từng khoảnh khắc đó!

Tay hắn không ngừng vũ động, xung quanh mọi người trợn mắt há hốc mồm, rồi cũng bối rối tiến hành điêu khắc.

Thời gian cứ thế trôi qua, hơn 1h30 phút, Trần Tinh sau khi vung tay một lằn cuối cùng, một tác phẩm hiện ra.

Là một cô gái, không phải nói là 6 cô gái giống nhau như đúc hiện ra, chỉ có biểu hiện là khác nhau. Hắn cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn lấy bức tượng trước mặt, cứ như là một giấc mơ vậy.

Hắn lẩm bẩm cái gì đó rồi khắc lên phía dưới dòng chữ: “Mộng tương tư-Trần Tinh”

Sau một lúc, cuộc khi kết thúc, giờ phút này, không cần nói mọi người cũng biết người thắng cuộc là Trần Tinh, một tác phẩm sống động cứ như thật thì làm sao để bàn cãi được nữa?

Rất hiển nhiên Trần Tinh đạt giải nhất, hắn tiến gần thêm một bước đến kế hoạch “mượn” chén thánh của mình.

“Tinh ca, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, thật sự là chân nhân bất lộ tướng a, có thể điêu khắc được tác phẩm hoàn mỹ như vậy, tiểu đệ thật sự khâm phục!” Achies tiến đến chúc mừng, một bên Adela cũng hơi bất ngờ, nhìn Trần Tinh bằng con mắt khác, cũng không nói gì.

“Đa tạ, ta chỉ là cố hết sức của mình thôi, may mắn được giám khảo xem trọng.” Trần Tinh khách sáo nói.

“Phải rồi, Tinh ca, huynh có ý định đấu giá tác phẩm này không? Ta biết chắc có lẽ người con gái này rất quan trọng với huynh nhưng dù sao đây cũng là một bức tượng, không bằng người thật?”

“Nàng ấy đúng thật rất quan trọng với ta, nhưng nàng ấy đã mất” Trần Tinh hơi chút bi thương nói, nhưng sau đó hắn lại kiên định. Trước mắt là diệt trừ mối hoạ ẩn sau đó tìm cách hồi sinh nàng lại là được.

“Xin lỗi, ta không phải cố ý” Achies hơi sựng lại nói

“Không sao, ta sẽ đem nó đi đấu giá nó, người nói đúng dù sao đây chỉ là bức tượng không phải người thật, nhưng đây sẽ là bằng chứng cho một thứ gọi là tình yêu, tác phẩm sẽ nhắc nhở trân trọng người mình yêu, nếu để mất rồi có mấy ai có thể như ta điêu khắc ra được những khoảnh khắc này? Rồi hình bóng đó sẽ càng ngày càng phai mờ, đến khi nghĩ lại sẽ chợt nhận ra mình từng yêu một người nhưng ngay cả khuôn mặt họ cũng không nhớ nổi” Trần Tinh ánh mắt nhìn về phương xa nói

Tĩnh mịch trong chốc lát, Trần Tinh liền cáo từ tỷ đệ 2 người, hắn muốn chuẩn bị một chút về đấu giá hội diễn ra tối nay.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, hắn bị một nhóm người chặn đường, dẫn đầu là một cô gái, trên tay cầm roi da, mặt trên người quần áo bó sát, thân hình thì mập như heo, mặt thì đầy tàn nhang. Khiến cho mắt hắn muốn phun máu 3 thước. Thật sự là có người chỉ gặp thôi thì mình sẽ cảm thấy chán ghét đối phương.

“Này, công tượng sư đạt giải nhất kia, ngươi mau chóng tạc cho ta bức tượng, bổn tiểu thư nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi” Người phụ nữ này mở miệng nói

Trần Tinh nhìn cũng không muốn nhìn nàng thêm giây phút nào, mặc dù hắn không phải ghét người xấu xí nhưng ít nhất cũng phải có tấm lòng thiện lương hoặc kém hơn chút là hoà nhã với mọi người, cũng giống như lần đầu hắn gặp Điệp Vũ vậy, nàng xấu, dáng người thì không rõ nhưng cách mà nàng cho những chú chim ăn nói lên tính cách hiền lành.

Ai như người trước mắt này? Người thì mập, mặt thì xấu, tính cách lại hỏng bét, nếu như nàng bị trúng xuân dược giống như Điệp Vũ thì chắc hắn chỉ biết cầu nguyện cho nàng mau siêu thoát đi quá.

Không thèm để ý, Trần Tinh nhanh chóng lướt qua người nàng.

Một tiếng xé gió từ phía sau truyền tới, không cần nhìn hắn cũng biết là cô heo mập này vung roi đánh hắn, Trần Tinh cũng không dừng lại, phía sau hắn như có đôi mắt nhìn thấy động tác của nàng này vậy, người hơi nghiêng một chút tránh thoát trường roi.

Trần Tinh bình thản đi ra quảng trường, phía sau là tiếng la mắng cùng tiếng khuyên ngăn, hắn không thèm để ý. Bức tượng hắn cũng đã nhờ Achies gửi đi đấu giá, bây giờ hắn cần đi quan sát hoàn cảnh xung quanh chuẩn bị cho con đường tẩu thoát nếu kế hoạch được tiến hành thuận lợi.

Nếu các bạn thấy hay có thể ủng hộ mình bằng cách like hoặc đề cử nguyệt phiếu kim đậu,... Có ý tưởng gì, cứ việc để lại bình luận, cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.