Đứng trên đài cao, 11 người cao tầng của Thái Hư Tông đều đã đến đông đủ.
Chỉ có điều bộ dáng của bọn họ cũng không được tốt lắm, cả đám sắc mặt đều tái nhợt.
Thái Hư Tử là người chịu uy áp lớn nhất, vấn đề ông ta là Tán Tiên, nên sức hồi phục cũng là nhanh nhất, không có chuyện gì quá lớn.
Lúc này, Thái Hư Tử tiến lên phía trước, ông ta quét mắt nhìn toàn trường, phía dưới một mảnh im lặng không âm thanh nào phát ra, Trần Tinh hiện tại cũng mới chứng kiến bộ dáng của Thái Hư Tử, bề ngoài không khác gì một ông lão bình thường, nhưng thay vào đó, vẻ ngoài già nua không làm cho ông ta trở nên yếu đuối, ngược lại, gương mặt hồng nhuận, ánh mắt chứa đựng tang thương nhưng lại sáng trưng như đuốc, cả người toả ra khí chất tiên phong đạo cốt, tiên khí lượn lờ, nhìn trực diện Thái Hư Tử như là một con sông không đáy, sâu không thể dò, đứng giữa đám người liền có thể dễ dàng nhận ra.
Trong lòng hắn cũng âm thầm suy nghĩ, liệu đối mặt với ông ta hắn có mấy phần cơ hội thắng?
Điều này không thể biết được, nhưng Trần Tinh rất tự tin vào bản thân của mình.
Thái Hư Tử bờ môi khẽ động:
-Vừa rồi dị tượng xảy ra ắt hẳn mọi người cũng đều biết? Theo ta suy đoán có vị Tiên nhân nào đó đang độ kiếp gần địa phần Thái Hư Tông nên mới xảy ra tình trạng như vậy, hiện tại mọi người không cần phải lo lắng, trở về ổn định thương thế, cao tầng sẽ phát cho mỗi người một viên Hồi khí đan để nhanh chóng khôi phục.
Giọng nói không hề lớn, thế nhưng âm vang của nó lại lan toả khắp trên bầu trời quảng trường lọt vào trong tai mỗi người.
Thái Hư Tử nói xong thì một mảnh nghị luận vang lên nối liền không dứt.
Bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lúc này một âm thanh khác vang lên:
-Tông chủ đại nhân, có chuyện lớn rồi...!!!!
Một người đàn ông trung niên có vẻ mập mạp cưỡi một chiếc Hồ lô to đùng phía trên không trung đang bay tới.
Người này Trần Tinh nhận ra, chính là người ở Linh Thảo đường.
Đang lúc mọi người nghi hoặc, một người nữa lại bay đến, lời thoại cũng y chang như vậy.
Hai người bộ dáng hấp tấp khiến cho Thái Hư Tử cũng nhíu mày:
-Có chuyện gì xảy ra? Bộ dáng các ngươi như vậy còn ra thể thống gì?
Hai người vừa đáp xuống lập tức bị giọng nói của Thái Hư Tử trấn tỉnh, lúc này người trung niên mập mạp kia khuôn mặt khó coi hơn khóc lên tiếng:
-Tông chủ, toàn bộ Linh Thảo, Linh đan, Linh dược không cánh mà bay hết cả rồi...
Thái Hư Tử chưa nói gì thì người còn lại cũng gào khóc:
-Tông chủ đại nhân, bên trong Tàng Bảo lâu cũng đã trống không rồi, không biết quân ác ôn nào đã trộm hết toàn bộ, ta...hụ hụ
Người này bộ dáng tỏ vẻ rất thương tâm, lời nói của hai người vừa dứt, phía dưới cũng vang lên một mảnh nghị luận.
Lúc này, Thái Hư Tử cũng tỏ vẻ trầm tư, Cổ Mặc thì đứng ra lên tiếng trấn an mọi người trong khi Tông chủ đang suy nghĩ.
Một lúc sau, Thái Hư Tử mới giơ tay thủ thế mọi người im lặng, ông ta không lên tiếng lập tức mà quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt chiếu qua từng người một, ai nấy đều có cảm giác như bị nhìn thấu hết thảy bí mật.
Cuối cùng, ánh mắt vị tông chủ này dừng lại trên người Trần Tinh, tuy nhiên thời gian dừng lại cũng không lâu lắm sau đó ông ta cũng thu hồi ánh mắt.
Mặc dù cơ bản chinh là Trần Tinh không hề sợ Thái Hư Tử, nhưng dù sao hắn vẫn có chút chột dạ.
Nguyên nhân chính là vì bản thân hắn đã lấy đi tất cả tài bảo của nơi này.
Nói trắng ra, hắn chính là “quân ác ôn” trong miệng người kia vừa nhắc.
Chỉ có điều Trần Tinh cũng không cảm thấy cắn rứt hay hối hận gì.
Không nói đến hắn chưa thật sự gia nhập Thái Hư Tông, Trần Tinh còn chưa biết tông phái này là thế nào, trên hết, hắn hoàn toàn không có tình cảm gì với môn phái này.
Nếu hắn cảm thấy môn phái này có thể tin tưởng được, hắn có thể trả tài đống tài bảo này về. Chẳng có gì to tát.
Nếu như trên dưới cao tầng Thái Hư Tông biết được suy nghĩ Trần Tinh lúc này, liệu có hay không bọn họ trực tiếp lao lên tử chiến với hắn?
Cái gì gọi là không to tát? Một Tông phái không có kho dự trữ, trở nên nghèo kiết xác thì lấy cái gì để thưởng cho chúng đệ tử?
Phải biết rằng người khác gia nhập một môn phái nào đó, mục đích là mong có được đan dược cùng đãi ngộ tốt hơn.
Tu luyện cần phải có tài nguyên, nếu một môn phái ngay cả những thứ cơ bản này còn không có thì sẽ như thế nào?
Liệu chúng đệ tử có hay không bỏ đi? Từ đó Thái Hư Tông một lần nữa căn cơ cũng bất ổn?
Lúc này, Thái Hư Tử đột nhiên thở dài một hơi, ông ta ngước mặt lên trời tựa như muốn hỏi tương lai của Thái Hư Tông liệu sẽ đi về đâu?
Nhìn cử động này của Thái Hư Tử, 10 vị phong chủ cũng âm thầm tính toán cho tương lai của bản thân, bên cạnh đó, còn có rất nhiều đệ tử tinh mắt nhận ra vấn đề.
Tông chủ sắp sửa đưa ra quyết định quan trọng, hoặc có thể nói, Thái Hư Tông sắp có biến!
-Các ngươi cũng đã nghe rõ chuyện vừa rồi, hiện tại Thái Hư Tông đã không còn bất kỳ tài nguyên gì, cho nên hiện tại là lúc các ngươi đưa ra sự lựa chọn cho bản thân mình!
Giọng nói mang theo một ít tang thương, một ít chua xót, nhưng không vì thế mà mất đi uy nghiêm vốn có của nó.
Không ai dám lên tiếng. Vạn chúng chú mục vào thân ảnh của Thái Hư Tử chờ đợi ông ta nói tiếp.
Không để mọi người đợi lâu, giọng nói ông ta một lần nữa vang lên:
-Bắt đầu từ bây giờ, Tông môn cho phép các ngươi có thể lựa chọn rời đi nơi này. Ta biết các ngươi gia nhập Thái Hư Tông chính là muốn tăng lên thực lực của bản thân, thế nhưng, hiện tại kể cả ta cũng không thể làm gì khác hơn, nếu giữ các ngươi sẽ là gánh nặng cho môn phái cũng sẽ làm gián đoạn con đường phát triển của các ngươi. Vì thế, bất kể cao tầng hay đệ tử Thái Hư Tông, nếu muốn rời đi, có thể đứng qua bên trái, thời gian suy nghĩ cho các người là nửa khắc.
Thái Hư Tử dứt lời cũng nhắm mắt lại, ông ta không nói thêm điều gì cũng như không cho mọi người cơ hội mở miệng đưa ra ý kiến.
Thái Hư Tử dường như chỉ cần kết quả!
Trần Tinh nghe được những lời này, ánh mắt hắn cũng có vẻ đăm chiêu.
Đây có thể là cơ hội tốt để hắn rời khỏi Thái Hư Tông, bởi vì nơi này có trận pháp nên ra vào cũng phải cần xuất trình lệnh bài thân phận và nguyên do đi ra.
Cũng là nguyên do mọi người bắt đầu trở nên do dự, tu tiên chính là cách ly khỏi phàm tục, người thân bạn bè nơi phàm giới sẽ chỉ là gánh nặng cho người bước lên con đường tiên đạo.
Tuy nhiên, điều này chỉ là nhận định của những kẻ thiển cận mà thôi.
Vì sao trước giờ người thành tiên không có mấy ai? Không phải bọn họ tu vi không đủ, chỉ là bọn họ chưa xác định được chính xác con đường của mình.
Ai cũng đều nghĩ rằng: tiên đạo vô tình, dứt bỏ mọi tình cảm sẽ thành tiên. Nhưng bọn họ mãi không thể đạt được điều này. Nguyên nhân chính là bởi vì con người không thể hoàn toàn chối bỏ mọi cảm xúc của bản thân được.
Cơ bản, người tu tiên phải đi theo đạo lộ hữu tình, nhưng bản thân họ lại lầm tưởng là phải vô tình lộ.
Từ đó, cho dù có tỏ ra thờ ơ thế nào trước sự vật hiện tượng trong tự nhiên, bọn họ mãi mãi không thể nào tiến lên một bước nữa trừ phi bọn họ thật sự trảm đi tất cả cảm xúc bản thân.
....
Quay trở lại vấn đề, hắn tạm thời cũng im lặng quan sát diễn biến, chiếu theo lời nói của Thái Hư Tử thì có rất nhiều điều đáng nghi ở đây.
Không nói đến việc biểu hiện của ông ta khá là bình thản trước việc này, chỉ riêng việc Thái Hư Tử quyết định mà không cho mọi người lên tiếng hoặc đưa ra ý kiến cá nhân gì cũng đã là vấn đề đáng nghi rồi.
Bên cạnh đó, giả sử không có người nào rời đi thì có khác gì ông ta không có nói? Sẽ không phải tông môn tiếp tục phải gánh lấy “gánh nặng” này sao?
Chẳng lẻ lúc đó Thái Hư Tử đứng ra tống cổ hết mọi người đi? Như vậy vì sao còn phải cho bọn họ suy nghĩ?
IQ hắn không cao lắm, vừa đủ xưng thiên tài, đối với việc này Trần Tinh dĩ nhiên chỉ cười khảy.
Nếu hắn đoán không sai, những người nào dám đứng sang bên còn lại, thì không chết cũng tàn phế.
*Hết chương...