“Lão đại, có chuyện gì sao? 2 người sao lại mặt ủ mày chau thế này?”
Lưu Chính nhìn thấy Trần Tinh dẫn theo một vị xinh đẹp cô nương, hắn thầm nghĩ lão nhị thật đào hoa a, mở miệng nói:
“Lão nhị, ngồi đi, vị cô nương này là?”
“À, là người hầu gái ta mới thuê, tên Anna, không nói việc này nữa, nói chuyện của các ngươi đi. Có chuyện gì xảy ra?” Trần Tinh không sao cả nói, Anna thì ngồi kế bên nghiến răng thầm nghĩ, “Đáng chết, dám nói mình là hầu gái hắn! 10 năm, 10 năm sau ta sẽ cho ngươi phải khóc lóc xin tha!” Anna tưởng tượng cảnh cầm roi ra quất Trần Tinh da tróc thịt bông cảm thấy vui vẻ đánh cái haha, làm 3 người hiếu kỳ, không biết chuyện gì xảy ra. Trần Tinh cũng thông cảm nàng, bị nhốt lâu quá với việc bị hắn chơi ngất lên ngất xuống nên hắn cũng vội giải thích cho Lưu Chính “Đừng để ý đến nàng, đôi khi đầu óc nàng có vấn đề thôi”
Lưu Chính gật đầu nói rõ mọi chuyện
“Ta sau khi nộp nội đan, không khác biệt lắm được hang nhất, nhưng vì ta mất đi cánh tay phải nên hội đồng chỉ cho phép ta ở lại học tập tại ma pháp công hội cũng không xét cho ta làm thành viên của công hội. Ta cũng đành chấp nhận, sau đó có một ông lão cùng ba lão nói với ta, muốn cánh tay phải mọc lại không phải không có khả năng, nhưng phải đi Đông Châu xa xôi tới Tinh Linh sâm lâm tìm kiếm Tinh linh tộc xin Sinh mệnh chi thuỷ có thể khiến tay phải ta dài ra. Haizzz, Đông Châu quá xa, vả lại rất nguy hiểm làm sao ta có thể mang theo Kiều Uyển đi được, thế là..ài, mọi chuyện là như vậy!”
“Ngươi bỏ ta lại một mình đi Tinh linh tộc, trên đường làm sao có người chiếu ứng ngươi? Xảy ra chuyện gì thì như thế nào?” Kiều Uyển cũng bất bình nói, nàng bây giờ mặt mang vết sẹo không còn xinh đẹp nữa nhưng Lưu Chính cũng không vì thế mà bỏ mặc nàng làm cho nàng cảm động thầm nghĩ chiếu cố tốt hắn
Trần Tinh thấy 2 ngươi nói cũng đã hiểu rõ mọi việc
“Lão đại, ngươi cứ ở đây đi, ta cũng dự định đi du lịch một phen nên ta sẽ đi Tinh linh tộc để xin sinh mệnh chi thuỷ để cho ngươi, ngươi không cần phải xoắn xuýt như vậy!” Hắn nói xong sau đó nói nhỏ với Lưu Chính “tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm đi”
“Lão nhị, cám ơn ngươi..ta.!”
“Không có gì, ăn cơm đi, để ta kêu thêm vài món ăn!” Trần Tinh cười nói sau đó nhìn sang một bên vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng Anna, hắn đánh thức nàng nói “Này, tỉnh lại đi, muốn ăn cái gì?”
Anna giật mình nhìn mọi người rồi nghiêm chỉnh nói “ta muốn ăn thịt rồng, cánh phượng hoàng, hổ trảo,...”
“Thôi thôi, ngừng ngừng, được rồi phục vụ đem mấy món ngon nhất trong quán ra đây đi!” Trần Tinh cắt ngang nàng nói
Anna tức giận, nhưng cũng nhịn xuống, mọi người sau khi ăn xong, Lưu Chính cùng Kiều Uyển có việc nên đi trước. Trần Tinh tiếp tục mang Anna đi dạo.
“Anna, tại sao ngươi thành vực ngoại thiên ma vậy?” Trần Tinh mở miệng hỏi
“Hừ, Vực ngoại thiên ma? Chỉ là đám ngu ngốc kiến hôi gọi như vậy thôi, ta là Thiên sứ”
“Theo ta biết Thiên sứ cánh phải màu trắng chứ? Tại sao cánh ngươi màu đen?”
“Hừ, nói cho ngươi để làm gì?”
“Được rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo, ta cũng chưa đi đâu cả, muốn mua cái gì cứ mua, chúng ta cần phải chuẩn bị đồ lên đường đi Tinh linh tộc” Hắn không để ý lắm nói
“Đi Tinh Linh tộc làm gì? Ta không muốn đi, ngươi muốn đi thì đi một mình đi!” Anna phản bác
“Không đi không được, đừng quên ngươi đã huyết thệ, được rồi mau chóng mua đồ dùng cần thiết đi!”
Anna bất mãn nhưng cũng không làm gì được thế là nàng trút giận lên những shop bán đồ, nàng mua hầu như nhũng thứ nàng nhìn thấy, những đồ này không nói, cục gạch que củi, thanh sắt trong phố đồ cổ nàng cũng mua. Trần Tinh thì bợ đít đi phía sau trả tiền. Hắn đổi Địa giai nội đan ra nên cũng rất có tiền. Cuối cùng cũng kết thúc, Anna ôm theo túi bánh nướng ăn, nàng cũng tức điên lên, nàng muốn hắn mệt chết nhưng mà nàng quên hắn có Tiểu thế giới đâu cần phải ôm đồ.
Phía trước bỗng nhiên tụ tập rất đông người vây xem, Anna không để ý Trần Tinh nữa, dù sao cô đơn suốt 100 vạn năm, nàng cảm thấy lần này đi ra ngoài nên vui đùa một chút rồi mới tìm kiếm tung tích của thủ lĩnh.
Trần Tinh cũng Chen lấn vào trong đám người, ở trong là một lão giả đang bày bán những thứ có hình thù kỳ quái, đang cùng một vị thanh niên tranh cãi. Người thanh niên này nói món đồ hắn mua về không sử dụng được giống như lão nói.
Trên tay ngươi thanh niên này đang cầm một chiếc nhẫn điêu khắc hình rồng, nhìn bề ngoài chẳng cơ gỉ đặc biệt nhưng Trần Tinh cảm thấy huyết dịch sôi trào, cứ như có cái gì đang triệu hoán hắn vậy. Trần Tinh bước lên cắt ngang người thanh niên rồi nói
“Vị huynh đệ này, ta thấy chiếc nhẫn này rất đặc biệt, huynh mua tuyệt đối là đồ tốt, tại sao lại nói là chủ quán này bán hàng giả lừa gạt?”
Người thanh niên này nghe xong cơn tức giận càng mãnh liệt hơn hắn nhìn Trần Tinh nói
“Đồ tốt? Lão nói chiếc nhẫn này là lão cơ duyên tìm được, ẩn giấu đại bí mật, chỉ có người có duyên mới được, lão nói thấy ta có duyên nên bán cho ta 100 kim tệ, ta về nhà tìm hiểu cả ngày chẳng thấy chiếc nhẫn đặc biệt chỗ nào cả? Ngươi nói chiếc nhẫn này đặc biệt? được thôi, ngươi đưa ta 200 kim tệ ta bán lại cho ngươi, thế nào?”
Trần Tinh không do dự ném cho hắn 200 kim tệ rồi lấy chiếc nhẫn “Đa tạ, chiếc nhẫn này thuộc về ta, ngươi có thể kiểm tra tiền thật giả!”
Phải nơi Trần Tinh rất xảo quyệt, hắn không hỏi chiếc nhẫn có gì đặc biệt mà khẳng định chiếc nhẫn bất phàm, dưới con nóng giận người chủ nhất định sẽ cho là hắn và lão giả là cùng một bọn rồi đưa ra giá cao hơn để bán lại. Nhưng không may là Trần Tinh từ thế kỷ 21 Địa Cầu tới, đối với các chiêu trò quá quen thuộc.
Thanh niên sửng sờ thoáng có chút hối hận nhưng cũng chẳng biết làm sao rồi cáo từ rời đi. Trần Tinh nhìn về phía lão giả dò hỏi:
“ Lão bá, ngài có thể nói cho ta biết những món đồ này ngài tìm được ở đâu không?”
“Những thứ này là ta một lần tình cờ đi ngang qua ngoại ô phía Đông của Chiến sĩ đế quốc, dưới một cơn mưa to sạc lỡ đất ta trượt chân té xuống vách đá, may là ở dưới có nước nên không sao, sau đó ta tìm được động phủ. Những thứ này ta lấy được từ trong động phủ đó. Tuy ta Không biết nó là gì nhưng ta nghĩ nhất định bất phàm.” Lão già mở miệng giải thích sau đó nói thêm “phải rồi ta còn tìm được một vài quyển sách nhưng ta không biết trên đó ghi cái gì nên cất ở đây, chàng trai trẻ, cậu có muốn mua không ta sẽ bán rẻ cho cậu?”
“Được, lão bá, ta mua hết những thứ này kèm theo những quyển sách đó, nhưng lão có thể vẽ lại cho ta địa điểm cụ thể của động phủ mà lão tìm được không? Ta rất có hứng thú với nó!” Trần Tinh nghĩ nghĩ nói
Lão già này đương nhiên là mừng rỡ đồng ý, khách hàng béo bỡ làm sao bỏ qua. Thế là hắn hoạ cho Trần Tinh một bản đồ đơn sơ rồi chú thích cho hắn biết. Trần Tinh cũng không khách khí tiền trao cháo múc.
Mọi người sớm đã giải tán, hiếu kỳ vì một chuyện không đâu đúng là bản chất con người, ở đâu cũng vậy. Trần Tinh đi ra cầm theo một bao lớn, đợi không ai để ý hắn lại bỏ vào Đại thế giới.
Anna nhịn không được nói “Có phải ngươi đã kiếm được vật gì tốt?”
“Làm sao ngươi biết?” Hắn cũng hiếu kỳ hỏi Anna, không lẽ nữu này cũng thấy được sự khác thường của chiếc nhẫn?
“Hừ, ngươi gian trá như vậy có khi nào chịu thua lỗ?” Anna bĩu môi khinh thường nói
“Xin nhờ, đây không gọi là gian trá” hắn phản bác nói
“Được rồi ngươi theo ta gặp vài người, những người này ngươi sẽ chịu trách nhiệm dạy bảo bọn họ theo như lời hứa của ngươi” Trần Tinh chuyển chủ đề nói. Cũng đến lúc chuẩn bị đón chúng nữ lên đường.
P/s: cầu đề cử để truyện, nguyệt phiếu kim đậu anh em bạo tay cho ta với, để ta lên nhóm tác giả cấp 1. Cám ơn các bạn đã bỏ thời gian để đọc truyện.