-Vụt~
Tiếng động nhỏ khẽ vang lên.
Không có động tác dư thừa hay chần chừ, Trần Tinh sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tiếp cận Thi Quỷ lão nhân.
-Cái....
Một bên Thi Quỷ lão nhân đang hưng phấn đột nhiên điếng hồn la lên. Đồng tử lão co rút lại, biểu hiện không thể tin được một dạng.
-Ầm~
Tiếng nói chưa kịp ra khỏi miệng lão liền cảm thấy lực đạo khủng bố trùng kích.
Trong lòng lão cũng đang gào thét không thôi.
Vì cái gì tốc độ của hắn lại nhanh hơn trước đó? Đây là bí pháp gì? Trên người hắn rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Hàng loạt câu hỏi lướt qua tâm trí lão và dĩ nhiên lão sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời.
Ngực lão lõm xuống 1 đoạn, thân hình lão như đạn pháo bay ngược về phía sau đập vào vách đá và tạo thành một ít chấn động nhẹ.
-Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trần Tinh hơi dừng lại động tác, hắn cúi đầu nhìn nắm tay của mình thì thào.
Quái lạ, thế quái nào mọi việc vẫn như cũ tái diễn?
Tuy tay hắn đã không còn cảm nhận đau đớn do thể chất đã được gia trì, chẳng những thế, tốc độ xuất chiêu, lực lượng, đều đã được gia tăng.
Thế nhưng mà độ chính xác dường như không có gì thay đổi.
Vì sao tích tắc quyền đầu va chạm vào đầu lão thì vị trí đó lại biến thành ngực lão ta?
Có phải hay không Thi Quỷ lão nhân giở trò, hay nói cách khác lão ta thi triển cái gì đặc thù bí pháp khiến cho Trần Tinh không thể đánh trúng được mục tiêu?
Trần Tinh có nghĩ thế nào cũng không tìm ra đáp án, vả lại hắn cũng không thể phân tâm trong lúc chiến đấu thế này, suy nghĩ đó chỉ thoáng qua liền bị hắn dẹp sang một bên, ánh mắt hắn hướng về nơi phát ra bụi bặm kia tập trung cao độ.
Quả nhiên đúng như Trần Tinh dự đoán, Thi Quỷ lão nhân vẫn “bình yên vô sự”, tay lão quét ngang, bụi bặm lập tức bị đẩy sang một bên lộ ra thân ảnh lão.
Cả người như bị dán trên vách đá, lão một tay ghìm vào đó rồi lắc lắc thân người đứng lên, Thi Quỷ lão nhân ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh liếm liếm môi:
-Trên người ngươi bí mật...lão phu... Nhận!
Trần Tinh dĩ nhiên nghe hiểu lời nói này của lão. Muốn biến hắn thành thi nô?
Hắn không phản bác hay lên tiếng châm chọc, không thể phủ nhận việc Trần Tinh tạm thời không có biện pháp hiệu quả để giết Thi Quỷ lão nhân.
Thế nhưng nếu như hắn muốn chạy thì lão ta không thể ngăn cản nổi. Vấn đề là Trần Tinh không thể bỏ mặc Hàn Thi Âm một mình được.
Đây không còn là lợi ích hay tình hữu hảo gì nữa mà chính là bản sắc nam nhân.
Nếu như Trần Tinh không hề biết Hàn Thi Âm trước đó hắn liền có thể rời đi. Nhưng hiện tại thì lại khác. Huống hồ từ đầu khi Trần Tinh quyết định đưa cho nàng Ngũ Hành Âm Lôi Quyết thì hắn cũng xem Hàn Thi Âm như một bằng hữu có thể kết giao.
Bằng hữu hắn không nhiều, vì thế mỗi một người hắn đều trân trọng. Việc nhiễm tà tính không thể làm thay đổi toàn bộ tính cách Trần Tinh được. Hắn đã đồng hoá, hơn hết, hắn không phải không có suy nghĩ, tư duy, tình cảm vẫn ở đấy.
Thứ thay đổi duy nhất chính là mặt tiêu cực tích tụ càng lúc càng nhiều mà thôi. Hay nói cách khác, Trần Tinh vẫn là Trần Tinh, chỉ cần hắn không rút ra Diệt Thần Kích liền là chính mình...
Tới đây lại có một vấn đề mới nảy sinh, câu hỏi đặt ra là tại sao Trần Tinh không đưa Hàn Thi Âm vào bên trong Huyết Long Giới rồi “thảnh thơi” rời đi? Không phải Huyết Long Giới có thể chứa người sống trong đó hay sao?
Lướt qua thì sẽ thấy mâu thuẫn, nhưng nghĩ kỹ lại thì vấn đề này chẳng có gì mâu thuẫn ở đây.
Muốn “hoàn toàn” sử dụng Huyết Long Giới Chỉ thì phải tu luyện ra được Tinh thần lực và nó phải “đủ mạnh” để bao phủ một thực thể sống.
Tinh thần lực Trần Tinh có, nhưng đủ mạnh sao? Chuyện này có nhắc cũng chỉ là một trò cười, ngay cả Nguyên Anh hắn còn chưa đạt đến và ngay cả khống chế pháp bảo phi hành Trần Tinh cũng không làm được thì nói chuyện này liệu quá sớm chăng?
Trần Tinh có thể tự do ra vào Huyết Long Giới không gì khác do hắn là “chủ nhân” của nó và được “đặc quyền” ưu tiên.
Huống hồ Huyết Long Giới Chỉ là một món đồ “ngoại lại” như Diệt Thần Kích hay Luyện Hồn Tháp, cũng giống như chủ nhân của mình, những vật “ngoại lai” này đều bị quy tắc “địa phương” áp chế. Muốn sử dụng cũng không phải chuyện đơn giản.
Đồ có lợi hại đến mấy nhưng không thể sử dụng khác nào phế thải? Việc này Trần Tinh cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Không phải tư chất Trần Tinh yếu kém, mà là cơ bản nơi này vốn dĩ không “thừa nhận” hắn.
Như một Trúc cơ bình thường hay Luyện khí thiên tài đều đã có thể tu luyện ra Tinh thần lực và có thể khống chế pháp bảo phi hành thì Trần Tinh lại phải đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hoặc cao hơn mới có thể làm được điều tương tự.
Mọi thứ dường như đang chống lại hắn!
...
-Hừ!
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn nghĩ nhiều.
Bàn tay nắm chặt, quyền đầu cứ thế gào thét về phía “ngực” của Thi Quỷ lão nhân mà oanh tạc.
-Oanh~
Thân hình lão lại một lần nữa bắn ra xa, nhưng lần này Trần Tinh không cho lão cơ hội thở dốc. Hắn không tin trên người lão liền không có điểm yếu!
Trần Tinh liên tục sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, thân hình hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện ở nhiều vị trí khác nhau.
Hàn Thi Âm ở một bên không thể làm gì khác chính là mở mắt thật to nhìn lấy. Trong lòng nàng không thể nào hình dung được sự khủng bố của Trần Tinh lúc này.
Bàn về lực phòng ngự thể chất thì hỏi khắp giới tu chân chỉ có một câu trả lời duy nhất đó chính là ma sĩ hệ Luyện Thi.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Một Kim Đan kỳ đang treo lên đánh một Địa Ma hệ Luyện Thi, hơn nữa còn là so về thể chất?
Hàn Thi Âm mộng, triệt để mộng!
-Oanh~
-Oanh~
-Oanh~
Mỗi một quyền hạ xuống, Trần Tinh đều sử dụng gần như toàn lực, các vị trí hắn nhắm đến là đầu, cổ, lưng, eo, chân, bụng...
Khi quyền hắn rơi vào các vị trí này thì tất cả đều lấy một quy luật nào đó đi đến “ngực” lão ta.
Trần Tinh bất đắc dĩ thuấn di đến một bên khác.
Lúc này, Thi Quỷ lão nhân từ trong cái hố to tướng bay lên, lão ta gằn từng chữ nói:
-Tiểu quỷ, ngươi có lợi hại đến đâu cũng không thể làm gì được lão phu, trò chơi đến đây kết thúc được rồi!!
-Thi Biến!
Lão vừa nói vừa kết ấn, đột nhiên phía xa Thi nô của lão ôm đầu rống lên tỏ vẻ đau đớn.
Cơ thể nó tựa như tan rã ra biến thành muôn vàn hạt bụi bao phủ thân hình lão bên trong và tạo thành một lốc xoáy nhỏ.
Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến hiện tại, Trần Tinh không thấy Thi Nô tham gia quá nhiều vào trận chiến.
Trong lòng hắn có phần nghi hoặc, không phải nói Luyện Thi chiến đấu đều dựa vào Thi Nô của mình hay sao?
Hắn cho là do bản thân mình sử dụng tốc độ quá nhanh khiến Thi Quỷ lão nhân không có cơ hội khống chế Thi Nô nên mới không nghĩ nhiều vấn đề này.
Cho đến hiện tại khi thấy Thi Quỷ lão nhân biến đổi, Trần Tinh mới biết nguyên nhân vì sao những cú đấm của hắn lại rơi vào vị trí trước ngực của lão và chẳng hề có tác dụng gì.
Thi nô, không, nói chính xác đó chỉ là một phần cơ thể của lão được lão ta luyện hoá thành Thi Nô. Đây là một loại thuật phép giống như thuật phân thân, nhưng lại yếu kém hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Thi Quỷ lão nhân cứ như sở hữu hai cơ thể một dạng, những cú đấm của Trần Tinh rơi vào các vị trí của lão liền dịch chuyển đến ngực lão là do bí pháp được khắc xung quanh lỗ thủng giữa ngực Thi nô kia, nó có thể xem như lời nguyền gì đó làm cho những chiêu thức tấn công bị hút đến đây.
Nhưng thi nô giữa ngực lại trống rỗng, điều này làm cho lực tấn công có mạnh đến mấy cũng không thể tổn hại đến cho lão ta. Hoặc có thể nói lực va chạm phát sinh Thi Quỷ lão nhân đều đã dời sang “phân thân” của mình.
Cho đến hiện tại, lão ta nhận thấy Trần Tinh sở hữu cái kia tốc độ đã không phải bí, lão hoàn toàn ở thế bị động, điều này là không thể chấp nhận được. Dù muốn dù không có lẽ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Trần Tinh cũng sẽ nhìn ra điểm yếu của lão.
*Hết chương