Trần Tinh ẩn mình trong một tán cây phía dưới mặt đất nơi mà hắn cho là vị trí an toàn cùng bí mật, hắn thu liễm toàn bộ khí tức chờ đợi con mồi xuất hiện, kể cả địch ý hay sát ý hắn cũng cố gắng làm xao lãng nó đi, cố gắng làm cho bản thân mình tựa như đang nghỉ ngơi một dạng.
Trần Tinh biết ở đây việc gì cũng có thể xảy ra, cao nhân dị sĩ đầy rẫy vô số, có những tu sĩ có thể biết trước hung hiểm, đoán trước vị lai. Chỉ cần có người đối với bọn họ tỏ ra địch ý thôi, những kỳ nhân này liền sẽ cảm ứng ra được.
Trần Tinh không chắc phụ nhân trong phòng khách quý có hay không là một trong số người đó. Mọi hành động hắn đều tỉ mỉ thực hiện dù là một việc nhỏ nhất không đáng quan tâm.
Vì để không có sơ suất nào xảy ra, Trần Tinh đã phí một chút thời gian theo dõi 2 trong 6 tên nam nhân đi ra khỏi phòng trước, hắn nhanh chóng từ miệng 2 người này lấy được một số thông tin cần thiết nên mới biết được nơi này phụ nhân đó sẽ đi qua.
Quả nhiên không lâu sau, một bóng ảnh ngự không bay qua, nương theo ánh trăng, Trần Tinh cũng thấy được rõ ràng người phụ nhân này.
Trên gương mặt mụ ta nhăn nheo nhìn không ra vui buồn vì nó đã bị lớp da nhăn đó che lấp, tu vi của mụ thì Trần Tinh không đủ đẳng cấp để nhìn ra, tuy nhiên dựa theo linh lực nội liễm cùng khí tức ba động, hắn hoàn toàn đủ tự tin đoạt lất thủ cấp của mụ một cách đơn giản nhất.
Không có những tình tiết máu chó như trong phim các bộ phim chưởng. Nhân vật chính sơ suất lộ ra thân ảnh bị đối phương phát giác làm ra né tránh hoặc đối phương cảm giác nguy hiểm mà tiến hành tẩu thoát. Hoàn toàn không!!
Trần Tinh trong tích tắc sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tiếp cận mụ, hắn hiện tại đã phơi bày toàn bộ thực lực của mình, không ẩn giấu nữa, có Chỉ Xích Thiên Nhai việc này hoàn toàn nằm trong khả năng hắn.
Trong tay hắn xuất hiện không phải lưỡi hái, mà là thanh Thiên Vẫn Thần Kiếm. Thiên Vẫn Thần Kiếm ánh lên một màu trắng xoá nổi bật trong màn đêm, hoa lệ và bắt mắt. Thế nhưng những thứ như vậy thường đi kèm với chết chóc.
Lưỡi kiếm xẹt qua, tất cả mọi thứ dường như bị đọng lại, đầu lâu bay lên, động tác của Trần Tinh nhanh đến mức ngay cả nhận biết tình huống gì đang diễn ra mụ ta còn không thể huống chi là làm ra động tác né tránh?
Có thể nói về cơ bản mọi thứ dường như đã được Trần Tinh chuẩn bị chu đáo, cộng thêm yếu tố bất ngờ cùng với sự lơ là trong việc cảnh giác của mụ dẫn đến hiệu quả “một chiêu vừa ra, mạng liền không còn“.
Không hề rườm rà hay động tác chần chừ nào, Trần Tinh thân hình một lần nữa biến mất, một tay của hắn chụp lấy đầu lâu đang bay phía trên và bắt đầu phong bế Nguyên Anh mụ ta không để mụ ta tẩu thoát.
-Ngươi...ngươi là kẻ nào...!!!
Mặc dù bị phong bế, tuy nhiên miệng mụ ta vẫn có thể cử động nói ra vài lời trong tâm trạng hoảng hốt.
Đôi mắt trừng thật lớn nhìn Trần Tinh, ẩn chứa bên trong đó là sự sợ hãi tột độ.
Dĩ nhiên phải là như vậy, mọi thứ diễn ra chưa đầy 1s. Kể cả Trần Tinh là thế nào xuất hiện ngay bên cạnh mình mụ ta cũng không biết thì làm sao có thể không sợ cho được?
Từ trên người Trần Tinh bà ta không cảm nhận được bất cứ linh lực ba động nào hoặc sát ý của hắn.
Việc này nói lên điều gì? Tu vi Trần Tinh đã sâu không lường được? Thân là một Tán Tiên, cảm giác đối với nguy hiểm cùng địch ý hay sát ý phải có, không những thế cảm giác này phải càng nhạy bén mới đúng, vậy mà bản thân mụ chẳng hề nhận biết được.
Cũng giống như việc một người giết chết một con kiến vậy, chẳng lẽ trước khi giết nó người đó phải đối với con kiến đó tỏ ra sát ý hay sao? Hay là tiện tay một chỉ đè bẹp nó?
Nghĩ tới đây, mụ ta càng cảm thấy kinh hãi, miệng lắp bắp dự định cầu xin tha mạng nhưng lại không thốt lên thành lời.
Hơn nữa, cảm giác lạnh lẽo theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng làm nội tâm mụ như muốn sụp đổ.
Bởi vì bàn tay Trần Tinh lúc này đã biến thành màu đen toả ra hàn khí khiếp người tựa như cửu u lệ trảo thu hoạch mạng sống kẻ khác.
Trần Tinh không hề có ý định dây dưa dài dòng, hắn cũng lười sử dụng Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật, linh lực gia tốc, hàn khí càng dày đặc đến khi đầu lâu nhanh chóng bị đóng băng, lúc này Trần Tinh tiện tay phách chưởng biến nó thành những mảnh vỡ tan biến giữa thiên địa, một dấu vết cũng không để lại.
Thế nhưng đây chỉ là suy nghĩ riêng của Trần Tinh mà thôi, bởi vì ngay khi mụ ta chết đi thì trong căn phòng tràn đầy mùi vị dâm dục, một thanh niên trần truồng đang ngồi xếp bằng đột ngột mở mắt ra.
Đôi mắt loé lên sát ý nồng nặc hướng về vị trí Trần Tinh. Linh lực từ thể nội y ta phát tác ra xung quanh làm hơn 20 người nữ nhân nằm la liệt xung quanh y bị chấn nát máu me be bết, xương cốt cũng không còn.
Tuy nhiên, trước đó có thể nhìn ra, những người này đã không còn khí tức từ lâu, chẳng những thế, 20 nữ nhân này còn có dấu hiệu bị hút cạn sinh lực lẫn tu vi một dạng, bộ dáng già nua xấu xí không khác gì mụ kia.
Nếu Trần Tinh ở đây, hắn sẽ biết được người thanh niên này hiển nhiên là đang sử dụng công pháp thải bổ! Nói cách khác, y ta cũng như Bào Tịnh, là người Cực Lạc Cung.
-Mẹ ta mặc dù là một công cụ hết hạn, tuy nhiên nói thế nào bà ấy cũng là mẹ ta, thù này, phải báo!!
-Huyết Chiếu Ma Kính.
Người thanh niên bỗng nhiên mở miệng thì thào, sau đó y ta huy động hai tay, máu từ 20 người nữ nhân kia đột nhiên tụ lại ngưng tụ và nhanh chóng thành một tấm huyết gương trôi nổi trước mặt người thanh niên.
Hình ảnh bộ dáng Trần Tinh sử dụng Cửu Âm Hàn Thi Trảo bạo đầu phụ nhân hiện ra bên trong.
Lúc này huyết gương đột ngột mất trật tự rồi tan vỡ tạo thành một vũng máu nhầy nhụa rơi xuống nền đất. Xem ra thuật phép này cũng không phải dễ dàng sử dụng hoặc nói đúng hơn là máu huyết không đủ.
-Kỳ lạ, Ma Khư vì sao lại xuất hiện một sát thủ lợi hại như vậy? Là ai đang đối phó ta? Chẳng lẽ là Bào Tịnh? Chỉ có ta biết được thân phận của ả? Vậy tại sao ả bây giờ mới ra tay? Không đúng...hay là tên Khương Kiệt?
Thanh niên chau mày trầm tư tự đạo. Nói đúng hơn là Trần Tinh tạm thời được xem như là tay sai, mũi giáo vẫn chưa hướng về phía hắn.
Trần Tinh dĩ nhiên không biết những điều này, hắn lúc này cũng bắt đầu thực thi kế hoạch của mình.
Ma Khư quá “yên bình”, Trần Tinh muốn quấy rối sự yên bình này bằng cách dấy lên gió tanh mưa máu.
Có như vậy thì hắn mới có cơ hội phát triển thế lực. Thời thế loạn lạc luôn là tiền đề để những con người có “mưu đồ” vực dậy.
Hắn bắt đầu bằng việc giết chết mấy trăm con người miệng gào to nhất trong đấu trường.
Nếu mọi ngươi gọi Trần Tinh là hoá thân của ma quỷ hay đại ma đầu hắn liền sẽ không phản bác. Từ khi Lâm Triều Anh chết đi thì Trần Tinh cũng đã chính thức đi vào ma đạo.
Mặc dù Trần Tinh đã cố gắng áp chế nó đi để đầu óc được xem như tỉnh táo, tuy nhiên việc ma tính thâm căn cố đế từ từ thay đổi bản tính hắn là việc không thể tránh khỏi.
Việc này Trần Tinh cũng không quá để tâm, đôi khi nó không phải là chuyện xấu, từ trước đến giờ đã mấy trăm năm qua đi hắn đều không bị ràng buộc bởi lễ nghi giáo lý gì cả, nói đúng hơn là việc chỉ cần Trần Tinh nhận định việc đó là đúng hắn liền sẽ thực thi. Hắn không sống theo cách nhìn của người khác, hắn sống theo bản tâm của mình.
Điều này có thể là một hiểm hoạ sau này, tuy nhiên có cách nào hoá giải sao? Nếu đã không có thì cứ để cho nó thoả sức bộc phát!!
....
Bình minh rạng sáng, một ngày mới lại bắt đầu, tuy nhiên hôm nay lại là một ngày có vẻ ảm đạm lẫn sôi trào.
Ảm đạm vì thiếu đi sức sống, bởi chỉ trong một đêm, không ai biết nguyên nhân gì đã có hơn 30 nghìn người chết, đa số là những tổ chức nhỏ lẽ, có khi còn là một khu phố sầm uất buôn bán mặt hàng gì đó với số dân trên dưới 4000 nghìn người đều bị giết sạch.
Đây cũng chính là nguyên do khiến mọi người sôi trào, từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra tình trạng thế này ngoại trừ tiếng hét từ trong “Ma Khư” lần kia, một số người bắt đầu thêu dệt các truyền thuyết quỷ thần này nọ làm cho lòng người càng trở nên bất an, bởi vì việc này quá ly kỳ, ai lại có thể giết chết nhiều người như vậy chỉ trong một đêm lại không để lại dấu vết gì?
Không cần bất cứ chất xúc tác nào thêm, việc này lấy tốc độ nhanh chóng tạo nên một trận hoảng loạn nhỏ.
*Hết chương