Nghịch Thần Ký

Chương 317: Chương 317: Trang bức




-Ta nói không cần tổ chức kén rể đại hội ý không phải bởi vì ta đồng ý lấy người này. Hắn, quy cho cùng cũng là người thua cuộc.

Đường Yên giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt khiến Tiếu Thiên Minh nguyên bản còn đang vui sướng bỗng chốc như rớt vào hầm băng một dạng.

Trong lòng hung hăng nhói một cái tựa như có ai đó dùng dao đâm một nhát như thế.

Tiếu Thiên Minh khuôn mặt trắng bệch ngơ ngác nhìn lấy Đường Yên.

Đường Yên không hề để tâm đến những cảm xúc của Tiếu Thiên Minh, ánh mắt nàng nhìn Trần Tinh nói tiếp:

-Ngươi là người chiến thắng, theo lý nếu muốn lấy ta cũng phải lấy ngươi. Tuy nhiên có một số biến cố cũng như những việc ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên lần kén rể lần này ta nghĩ đến đây xem như đặt dấu chấm hết đi...

Đường Yên hơi dừng một chút sau đó nhẹ giọng nói tiếp:

-Nhưng mà, Đường gia dù sao cũng đã thông cáo với thiên hạ, lời nói không thể nào rút lại. Cho nên ta cần phải có một danh phận. Ngươi không đồng ý làm con rể của Đường gia cũng không sao cả. Ta không ép ngươi, bởi vì sau này ta sẽ đi theo ngươi. Như vậy dù người khác có đàm tiếu thì Đường gia cũng có thể ăn nói, không đến nổi mất hết thể diện.

Đường Yên dứt lời cũng không chờ Trần Tinh có đồng ý hay không mà đi lại gần bên cạnh hắn đứng đấy. Không gần cũng không xa. Tựa như vừa quen lại không quen.

Tiếu Thiên Minh khuôn mặt trắng bệch nay lại càng không có tí huyết sắc. Đường Yên vậy mà muốn đi theo Trần Tinh?

Tiếu Thiên Minh nội tâm như bị vỡ nát, hắn kìm lòng không được phun ra một câu:

-Vì sao?...

Âm thanh không lớn, còn có phần hơi nhỏ bộ dáng. Tựa như hắn thì thào như thế.

-Vì sao không chọn ta?!!!

Đại sảnh đang yên ắng vì những lời nói của Đường Yên. Đột nhiên Tiếu Thiên Minh gầm lên một tiếng như thế khiến ai nấy giật mình không thôi.

Trần Tinh thì nhìn hắn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Với tâm lý tố chất này của Tiếu Thiên Minh, Trần Tinh cũng có chút nhìn không vừa mắt.

Đối với chuyện tình cảm, Trần Tinh cũng không có nhận xét gì. Bởi vì rất khó phân định ai đúng ai sai.

Có lẽ nếu đổi lại là chính hắn cũng sẽ không giữ bình bĩnh nổi như Tiếu Thiên Minh đi. Bởi vì đứng ở một góc độ khác nhìn vào sự việc luôn không giống với chính bản thân trải nghiệm.

-Làm càn! Nơi này là Đường gia, ai cho phép ngươi la hét lung tung!

Đường Nghĩa vỗ bàn hét lớn một tiếng, khí tức cũng theo đó bạo phát nhắm thẳng Tiếu Thiên Minh đè ép.

Tiếu Thiên Minh hung hăng cắn răng, không hề nói cái gì, ánh mắt chẳng thèm nhìn lấy Đường Nghĩa, bởi lẽ từ khi hét lên như thế thì đôi mắt của hắn luôn nhìn Đường Yên không rời. Hắn muốn biết nữ thần trong lòng hắn đang nghĩ điều gì!

Đường Yên chớp chớp mắt mấy cái, không vì sự phẫn nộ của Tiếu Thiên Minh mà bị ảnh hưởng. Nàng bình thản nhìn hắn rồi hỏi ngược lại:

-Ta vì sao phải chọn ngươi?

-Ta...

Nghe được lời này, Tiếu Thiên Minh nguyên bản đang giận dữ bỗng nhiên tựa như quả bóng xì hơi. Không thốt nên lời.

Đường Yên tại sao phải chọn hắn?

Tiếu Thiên Minh trong lòng không ngừng lặp lại câu hỏi này. Thế nhưng chính bản thân hắn cũng không tìm ra câu trả lời đủ sức thuyết phục.

Bởi vì hắn yêu Đường Yên hay sao?

Không, điều đó còn chưa đủ.

Vậy thì là cái gì?

Tiếu Thiên Minh không thể tìm ra câu trả lời, nhưng hắn tựa hồ vẫn không cam lòng mà hỏi:

-Vậy ngươi vì sao chọn hắn! Ta muốn biết mình không bằng hắn ở chỗ nào!!

-Đủ rồi! Nơi này là Đường gia, nếu ngươi còn la hét như thế thì đừng trách ta xuất thủ!

Đường Nghĩa thấy Tiếu Thiên Minh vẫn không biết điều liền giận tím mặt.

Dứt lời, xung quanh ông ta đột nhiên xuất hiện từng loạn bóng ảnh, bóng ảnh ngưng tụ và nhanh chóng diễn hoá ra 10 thanh tiểu kiếm trôi nổi bao phủ Tiếu Thiên Minh vào trong.

Tiểu kiếm ong ong~ cộng minh. Nếu Tiếu Thiên Minh còn dám hét lên một tiếng nào nữa thì Đường Nghĩa sẽ không do dự khống chế tiểu kiếm chém hắn thành muôn mảnh.

Mặc dù Đường gia có Địa Tiên tồn tại, nhưng Địa Tiên cũng không phải ở đây. Mà là ở bên trong Ma Thiên Môn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão.

Đường Nghĩa tu vi cũng chỉ là Tán Tiên cửu kiếp mà thôi. Tuy là Tán Tiên hàng ngũ, nhưng nhiêu đó thực lực cũng đã đầy đủ chấn nhiếp đa số những người khác.

Tiếu Thiên Minh cũng không ngoại lệ, sự chênh lệch tu vi mặc dù nhất hay nhị kiếp đều là chênh lệch.

Và chênh lệch ấy Tiếu Thiên Minh không cách nào san bằng được. Không phải ai cũng giống như Trần Tinh, sở hữu chiến lực vượt xa cấp độ và không thể tính theo lẽ thường như thế.

Mặc dù bị nhắm vào, thế nhưng Tiếu Thiên Minh vẫn không hề tỏ ra nao núng mà chờ đợi câu trả lời của Đường Yên.

Đường Yên cũng chẳng muốn cùng Tiếu Thiên Minh dây dưa không rõ. Nàng nguyên bản bình thản trên mặt giờ cũng hiện lên vẻ không kiêng nhẫn nói:

-Ngươi phải chăng đầu óc có vấn đề? Ta chọn ai là quyền của ta, có liên quan gì tới ngươi? Ta với ngươi trước chưa từng có quan hệ, sau này cũng sẽ không. Ngươi còn la lối như vậy đừng trách Đường gia chúng ta ỷ thế hiếp người!

-Phốc~

Tiếu Thiên Minh ngực như bị đại chuỳ oanh một cái. Hắn vậy mà nộ hoả công tâm phun ra một ngụm máu tươi.

Trần Tinh nhìn ra, Tiếu Thiên Minh nội tâm hiện tại đã nát bét. Xem ra tình yêu đơn phương không có hồi kết a.

Tiếu Thiên Minh lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt có chút trống rỗng, thất hồn lạc phách vô ý thức rời khỏi Đường gia.

Trần Tinh muốn đuổi theo khuyên bảo vài câu. Thế nhưng Đường Nghĩa thấy thế liền vội vàng ngăn cản trước mặt hắn rồi cười nói:

-Trần Tinh công tử, Đường mỗ có chuyện cần nói với công tử, kính xin công tử nán lại giấy lát có được hay không?

Trần Tinh nhíu mày một cái, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nhìn lấy Đường Nghĩa. Ánh mắt sắc như dao khiến Đường Nghĩa cũng không khỏi sinh ra sợ hãi, Trần Tinh nói:

-Ngươi có biết, ta vì sao lại đến Đường gia của ngươi hay không?

Đường Nghĩa nghe vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, ông ta đầu óc nhanh chóng nghĩ đến vấn đề, thế nhưng Đường Nghĩa cũng không vì thế mà chùn bước, ông ta cố gắng nói:

-Công tử xin thứ lỗi, Đường mỗ chỉ là không hiểu, kẻ đó có gì đặc biệt mà khiến công tử lại lưu tâm như thế?

Lời nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người có mặt cũng đều chăm chú chờ đợi Trần Tinh trả lời.

Trần Tinh tuy lười cùng mấy người này giải thích cái gì, thế nhưng hắn thật sự lưu tâm Tiếu Thiên Minh sao? Dĩ nhiên là không!

Tiếu Thiên Minh có sống chết cũng không liên quan gì đến Trần Tinh. Hắn tìm Tiếu Thiên Minh chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà thôi.

Hiện tại Tiếu Thiên Minh đang trong trạng thái không được tỉnh táo. Trần Tinh có khuyên bảo cũng chưa chắc có hiệu quả. Như vậy ai sẽ giúp hắn xác nhận thân phận đây?

Do vậy, Trần Tinh nguyên bản không dự tính trả lời Đường Nghĩa, nhưng nghĩ lại thì hắn lại nói:

-Lưu tâm thì không đến nổi, bởi vì ta có việc cần hắn trợ giúp mà thôi.

Đường Nghĩa trong lòng nghi hoặc một chút, bề ngoài thì không biểu hiện chút gì. Ông ta lại nói tiếp:

-Trợ giúp? Đường mỗ mạo muội xin hỏi công tử có chuyện gì cần trợ giúp? Nếu được, Đường gia nguyện vì công tử ra chút sức cũng không sao cả.

Đường Nghĩa cáo già tâm cơ một dạng, Trần Tinh há không nhìn ra? Trong lòng hắn tinh tường hiểu rõ, sở dĩ Đường Nghĩa khúm núm như vậy là có chuyện cần nhờ vả hắn, nói đúng hơn là người phía sau hắn.

Tám chín phần mười Đường Nghĩa cho rằng Trần Tinh là con em của siêu cấp thế lực nào đó đi ra ngoài lịch lãm. Nhân cơ hội làm quen kết giao nhờ vả. Trần Tinh đối với điều này cũng không khó hiểu.

Nếu râu quai nón gài bẫy hắn, khiến hắn rơi vào rắc rối lại còn nhờ vả hắn. Thì Trần Tinh cớ sao không chơi râu quai nón lại một vố?

Nghĩ vậy, Trần Tinh trên mặt cũng hoà hoãn lại. Đương nhiên đây chỉ là diễn kỹ xả giao bình thường:

-Chuyện cũng không tính to tát là mấy. Nguyên bản bằng hữu ta sắp xếp cho ta một thân phận nội môn đệ tử Ma Thiên Môn. Nhưng trước đó cần phải xác nhận thân phận ngọc bài gì đó. Mà hắn chính là người dẫn đường cho ta vào khu vực Nội môn.

Giọng nói rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng rơi vào tai mỗi người tựa như tiếng sấm vang dội.

Hắn nói cái gì?

Sắp xếp nội môn đệ tử thân phận? Lại còn là bằng hữu? Ông trời của ta!

Ở đây không ai không biết nội môn đệ tử Ma Thiên Môn là bực nào độ cao?

Tu vi đòi hỏi phải là Tán Tiên trở lên, cùng với phải thông qua rất nhiều khảo hạch mới có thể có được nội môn đệ tử thân phận.

Nội môn đệ tử không tính là cái gì, nhưng mấu chốt ở chỗ thân phận này không phải muốn “sắp xếp” liền sắp xếp được.

Đường Nghĩa không biết là ai mới có đủ năng lực “sắp xếp”, có điều ông ta chắc chắn Đường Thiên trưởng lão không có đủ năng lực đó.

Như vậy chứng tỏ điều gì?

Nghĩ đến đây, Đường Nghĩa trong lòng càng hưng phấn hơn nữa. Cái bắp đùi Trần Tinh, ông ta quyết định phải ôm thật chật. Có đánh chết nhất quyết cũng sẽ không buông a.

*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.