Nghịch Thần Ký

Chương 328: Chương 328: Vì sao là 50 năm đây?




-Thời cơ chưa thích hợp!

Sau khi cân nhắc lợi hại kỹ càng, đối mặt với những ánh mắt chăm chú của đám người. Trần Tinh chậm rãi phun ra mấy chữ như thế.

Nguyên bản hắn cũng có những tính toán riêng của mình. Không thể nào vì vài câu nói, dăm ba mạng sống của người khác mà lại liều mình bán mạng như thế.

Một người thực dụng sẽ chỉ nói hai từ lợi ích. Chỉ trừ những trường hợp cá biệt mới xét đến tình nghĩa. Tuy nhiên, ngay hiện tại, trong trường hợp này. Trần Tinh đối với thế giới này có mấy cá nhân có thể cùng hắn nói chuyện nghĩa tình đây?

Quy cho cùng tất cả chỉ dừng lại ở quan hệ bằng hữu bình thường cùng người dưng nước lã. Sống chết bọn họ chưa đủ Trần Tinh vì nghĩa quên mình. Hắn không cao thượng đến thế.

Trần Tinh nói ra mấy từ như thế, bản thân cũng đã làm ra chuẩn bị. Chỉ cần những người này xung động hắn liền sẽ sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tẩu thoát.

Quả nhiên, nghe được những lời Trần Tinh nói. Một đám lão già tuổi thọ sắp hết không còn giữ được bình tĩnh trực tiếp lớn tiếng nói:

-Ngươi nói có gì? Có gan lặp lại lần nữa? Như thế nào là thời cơ chưa tới?!!

-Đúng đấy, ngươi cho là chúng ta không biết tính toán hay sao? Lần này chính là cơ hội hiếm thấy ngàn năm có một, sẽ không còn cơ hội nào khác thuận lợi hơn được nữa.

...

Ngươi một câu, ta một câu, đám lão già thay nhau nói hùa dồn ép Trần Tinh không thể lên tiếng.

Tràng diện có phần ồn ào, Hàn Thiên Ma không thể chịu nổi liền quát lớn một tiếng:

-Đủ rồi! Tất cả đều im miệng cho ta!

Tiếng hét tựa sấm, lấn át tất cả tạp âm. Không gian bắt đầu im ắng trở lại. Hàn Thiên Ma uy nghiêm vẫn là không thể xâm phạm.

Lúc này, Hàn Thiên Ma mới nhìn Trần Tinh nhíu mày nói:

-Ngươi vì sao lại nói như vậy đây? Có thể hay không giải thích cho chúng ta nguyên do?

Trần Tinh chỉ chờ có nhiêu đó, hắn ân nhẹ một tiếng rồi không nhanh không chậm thuật:

-Các người hẳn là nhìn ra ta là thể tu, tu vi thật sự không cao lắm. Mà thể tu muốn tiến thêm một bước thì lại khó hơn lên trời. Ta dừng lại cảnh giới này đã mấy trăm năm không thăng tiến. Cố hết sức lắm cũng chỉ có thể đối địch cùng hai Địa Tiên. Nếu thêm một người như trưởng lão vừa rồi, ta ắt phải chết không thể nghi ngờ. Như vậy các người lại bảo ta là thời cơ đã đến, khác gì nói chuyện viễn vong, mò kim đáy biển đây?

Lời nói vô cùng bình thản, thế nhưng nó giống như chứa đựng vô thượng uy năng như thế. Chữ chữ chấn thiên nhiếp, làm cho đám người không thể tiếp lời phản bác.

Trần Tinh nói xong, tất cả mọi người đều lựa chọn trầm mặc không đáp. Trần Tinh cũng không muốn phá huỷ phút giây trầm tư này.

Mấy thời thần qua đi, một loạt tiếng thở dài nặng nề vang lên, một lão già nước mắt giàn giụa ngẩng mặt lên, tựa như nhìn trời cao than nói:

-Chẳng lẽ là ông trời thật sự muốn chúng ta đi vào diệt vong hay sao? Chúng ta đợi mấy nghìn năm là uổng phí hay sao!!

Ngay lúc này, Vô Trần đột nhiên bừng tĩnh bật cười, tiếng cười vang vọng khiến mọi người nhao nhao nhìn lấy ông ta như nhìn kẻ bị thần kinh như thế.

Vô Trần một tay ôm bụng một tay đưa lên khoé mắt gạt lấy tiếu lệ, tiếng cười vẫn không dứt nói:

-Haha, các ngươi một đám hồ đồ, thật sự là óc như con bò không hơn mà. Các ngươi quên là lúc trước chúng ta cử người đi vào Tiên Môn để làm cái gì hay sao?

Lời nói vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng vang vọng như thế.

Bọn họ giật mình cảnh tỉnh, ánh mắt thừ mờ mịt sâu thẳm thoát ra khỏi u mê, lấy lại được ánh sáng vốn có.

Có người không khỏi lập tức mở miệng nói:

-Chẳng lẽ lão lừa trọc ngươi ý là muốn để hắn trà trộn vào Tiên Môn cứu người kia sao?

Một câu hỏi nhưng có lẽ ai nấy đều ngầm tự hiểu và không cần trả lời. Chỉ là một người khác vừa lấy lại được chút ánh sáng chợt trở nên bi quan nói:

-Mấy nghìn năm rồi, liệu người đó còn sống hay không? Các ngươi không phải không biết, trên cái thế giới này sợ là chỉ còn mười mấy người chúng ta là còn sống. Những người khác thì biệt tăm biệt tích không thấy đâu cả. Số còn lại không an nhàn chấp nhận thì cũng khom lưng cúi đầu trở thành nô tệ cho bọn khốn nguỵ quân tử đó rồi.

Lời nói cực độ phẫn hận, câu từ cay nghiệt không thôi. Mười mấy người không phản đối cái gì, chỉ có duy nhất Vô Trần là nói:

-Các ngươi nếu nghĩ như vậy đã lầm rồi, người kia vẫn còn chưa chết. Trước khi trở lại Tiên Môn, hắn từng giao cho sư phụ ta một cây nến...

Nói đến đây, Vô Trần không biết từ đâu lấy ra một cây nến màu lưu ly trông rất đẹp, nó đang cháy với ngọn lửa màu xanh lá lạ kỳ. Chiều dài của nó không tới 5 phân, có thế nằm gọn trong lòng bàn tay như thế, không biết làm từ vật liệu gì, bề ngoài được chạm khắc bởi những hoa văn thần bí vô cùng. Nhìn thôi cũng biết cây nến này không tầm thường.

Mọi người ngưng thị chú mục, chờ đợi Vô Trần nói tiếp, ông ta cũng không giấu diếm mà thuật lại:

-Hắn nói, cây nến này gọi là Hồn Thiên Tuế, công dụng của nó không hiểu nhiều, hắn chỉ nói là cây nến này có thể biết được sự sống chết của một người dù có cách xa tới đâu, hay bị phong ấn bởi bao nhiêu tầng thâm ảo pháp thuật nào đi nữa.

-Ngọn lửa màu lục này đại biểu cho sinh mạng của hắn, chỉ cần hắn không chết ngọn lửa này liền sẽ cháy mãi. Dù có làm cách nào cũng không thể dập tắt nó. Đương nhiên ngọn lửa này là vô hại.

Vô Trần nói chưa hết câu, ông ta liền dùng 2 ngón trỏ và cái dự định bóp tắt tiêm nến. Chỉ là ngọn lửa tựa như ảo ảnh như thế, nó chẳng những không tắt mà còn cháy xuyên qua cả ngón tay Vô Trần. Và dĩ nhiên là Vô Trần không hề có tổn thương gì.

Một đám lão già thấy cảnh tượng này thì giật mình không thôi. Tà Minh thì trực tiếp lên tiếng:

-Có chuyện như vậy mà đến hiện tại ngươi mới đem ra nói với chúng ta. Chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ gì?

Nói là nói nhe thế, tuy nhiên ý tứ mỉa mai trong đó không ai không rõ ràng. Vô Trần làm như không nghe thấy mà nói tiếp:

-Các người đứng chú ý đến việc đó, không phải là ta quên sao. Cái quan trọng trước mắt chính là, chúng ta tiếp theo phải làm thế nào?

Mọi người nghe vậy cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ là đối mắt với đại sự trước mắt, người quyết định cuối cùng không ai khác là Hàn Thiên Ma. Ông ta lên tiếng hoạch định kế hoạch:

-Theo ta nghĩ, trước đó nên để Trần Tinh tiểu hữu đưa ra ý kiến của mình trước, sau đó chúng ta mới có thể tính toán ra sao.

Hàn Thiên Ma nói vậy, ai nấy đều gật đầu không hề phản đối. Chỉ có Trần Tinh trong lòng mắng thầm một tiếng lão hồ ly sau đó cũng giả vờ suy tư.

Trần Tinh đương nhiên nhận ra được, Hàn Thiên Ma là có ý định dò xét suy nghĩ của hắn. Nếu hắn hết lần này đến lần khác từ chối thì bọn họ tất nhiên sẽ có hành động đối với hắn.

Một đám đều sống đến không biết bao nhiêu năm cùng hắn chơi tâm cơ dò xét, Trần Tinh đương nhiên không thể để bọn họ thất vọng mà phải giả vờ tận lực phối hợp mới hợp tình hợp lý.

Một lúc sau, Trần Tinh mới đáp lời:

-Ta sẽ giúp các người, nhưng không phải hiện tại. Ít nhất là 100 năm, không 50 năm nữa. Trong vòng 50 năm trở lại, ta sẽ đến Tiên Môn cứu người các ngươi nói.

Lúc này, không phải ai khác mà chinh là Hàn Thiên Ma đưa ra nghi hoặc:

-Vì sao là 50 năm đây? Dựa theo lực lượng của ngươi, muốn phá vỡ phong ấn là việc dễ dàng. Cần gì phải đợi đến lúc đó?

*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.