-Này, nhẹ một chút, chậm một chút thôi, ta đau…
-Không phải chứ, ta đã nhẹ lắm rồi mà…sao tỷ lại đau được?
-Của ngươi vừa dài vừa thô như vậy đương nhiên là ta đau rồi.
-Sao lại như thế được, mặc dù nó cứng rắn một chút nhưng ta cảm thấy lớp da bên ngoài đủ mềm mại chứ đâu thô ráp như tỷ nói?
-Ta không biết chính là tại ngươi làm ta đau,…
-Vậy được rồi, ta sẽ nhẹ một chút là được chứ gì….
-Ư..ư..đúng rồi, mạnh chút nữa, phải phải, chính là như vậy….
Thanh anh rên rỉ như tiêu hồn của Lâm Triều Anh truyền ra, nếu có người nào nghe được ắt hẳn sẽ không cưỡng lại được tiếng dụ hoặc này, mà trên thực tế thì nào đâu có dễ ăn như vậy?
Lâm Triều Anh nằm sấp duỗi chân trên giường, Trần Tinh thì như con ở ngồi ở mép giường xoa bóp đấm vai…
Bờ mông vểnh cao của Lâm Triều Anh đập vào mắt của Trần Tinh như mời gọi hắn vậy, nhịn không được hắn vỗ một phát rồi bóp một cái..
-Ngươi làm gì….
-Có con muỗi a….
Trần Tinh ánh mắt bình thản nói, không để lộ một tí sơ hở nào, bởi vì động tác quá nhanh nên Lâm Triều Anh cũng không để ý.
-Lần sau không được như vậy nữa, nếu không…
-Được rồi, mà tỷ chừng nào mới ngủ vậy? ta muốn ngủ rồi.
-Một chút nữa, thêm một chút nữa rồi hẳng ngủ…
Trần Tinh bất đắc dĩ làm theo, hắn không còn cách nào khác, được một lúc thì hắn lại nghe được rõ ràng tiếng thở đều đặn của Lâm Triều Anh, chứng tỏ nàng đã ngủ mất rồi.
-Haizz, tối nay ta ngủ ở đâu đây?
Khuôn mặt khổ sáp của Trần Tinh hiện rõ lên khi nhìn cảnh Lâm Triều Anh ngủ, không phải hắn không muốn mà là tự tin của hắn không đủ, không đủ để chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, bởi vì ngay cả bản thân của mình là ai Trần Tinh cũng không biết. Thêm vào đó là tính cách của Lâm Triều Anh trong một năm này Trần Tinh hiểu rất rõ ràng, đôi lúc chiếm một chút tiện nghi thì được nhưng nếu làm chuyện gì vượt quá giới hạn thì Trần Tinh chỉ có một con đường có thể đi, chết thì không tới nổi nào nhưng có điều sẽ biến thành thái giám. Đây là điều mà hắn sợ hãi nhất.
Trần Tinh không thể không nhường chiếc giường của mình cho Lâm Triều Anh, hắn lại bàn và ngồi xuống, cơn buồn ngủ cũng đã qua đi, thời gian tiếp theo không biết làm gì nên Trần Tinh chỉ còn cách tiếp tục nghiên cứu 2 chiếc nhẫn này và tại sao tay mình bỗng nhiên có cảm giác nóng lên.
Một chiếc tháo ra không được, một chiếc tháo được, tháo không được đương nhiên sẽ khó khăn hơn trong việc tìm hiểu, cho nên Trần Tinh lựa chọn chiếc nhẫn tháo ra được, cũng chính là Trữ vật giới chỉ.
Nhìn sơ bộ thì nó chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng khi Trần Tinh tập trung tình thần chăm chú nhìn nó một lúc thì có một nguồn sức mạnh mở ra cánh cửa khiến Trần Tinh ánh mắt có thể nhìn thấy những đồ vật bên trong.
Bên trong nhẫn trữ vật đương nhiên là những món đồ của tất cả mọi người được đặt trong những chiếc rương, vàng bạc đều có đủ, chỉ là Trần Tinh không biết cách nào lấy ra.
Thử đủ mọi cách nhưng không thể, bất đắc dĩ Trần Tinh chỉ có thể từ bỏ, bởi vì hắn hiện tại chưa nhớ ra được việc sử dụng tinh thần lực cũng như điều khiển nó.
Trời cũng đã khuya nên Trần Tinh cũng không thể tiếp tục tìm hiểu mà gục lên bàn ngủ.
Không gian tĩnh lặng lại, ánh đèn cầy cháy hết cũng là lúc có khách viếng thăm ban đêm.
Lâm Triều Anh nằm trên giường mở mắt ra, là một cao thủ đứng đầu võ lâm mà ngay cả Vương Trùng Dương cũng phải nhận thua thì đương nhiên tính cảnh giác vô cùng cao.
Vì không biết đối phương đến đây có mục đích gì, nên Lâm Triều Anh không thể không bảo vệ Trần Tinh, nàng điểm huyệt ngủ của hắn để tránh làm kinh động 2 người bên ngoài sau đó ôm hắn tiến vào trong giường rồi nhẹ nhàng giải huyệt cho Trần Tinh.
2 người toàn thân áo đen bên ngoài không nghe được động tĩnh gì bên trong nên cũng thực hiên kế hoạch. Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau 1 tên phun thuốc mê vào qua ống nhỏ làm bằng trúc vào phòng. Tên còn lại chờ tên kia ra hiệu thì nhanh chóng dùng dao găm xuyên qua khe cửa để cạy chốt cửa.
Có thể nói là 2 tên này phối hợp với nhau rất ăn ý, động tác vô cùng thuần thục. Ắt hắn chuyện như vậy không phải là lần đầu. Có điều mục đích của chúng là gì Lâm Triều Anh hoàn toàn không biết.
-Hehe, hôm nay lại gặp một con cừu non nữa rồi...
-Nhỏ tiếng một chút, ngươi không sợ bị ngươi khác phát hiện sao?
-Yên tâm, để đề phòng ta đã kiểm tra phụ cận xung quanh hết rồi....
-Một lát ngươi trước hay ta trước?
-Đương nhiên là ta.
-Không được, phải là ta...lần trước ngươi trước rồi.
-Làm sao có thể so sánh? Đây tuyệt đối là đỉnh cấp mỹ nữ, ngàn dặm khó kiếm đương nhiên là ta trước. Nếu ngươi dám giành với ta thì ông đây liều mạng với ngươi.
-Tại sao cả 2 ngươi không lên cùng một lúc?
Khi 2 người này nói chuyện với nhau giữa chừng thì Lâm Triều Anh cũng không muốn nghe nữa, đại khái nàng đã đoán được mục đích của 2 người này.
Không cần phải dây dưa dài dòng, câu hỏi nàng vừa hỏi cũng chỉ mang ý nghĩa trêu tức chứ không cần câu trả lời nào cả. Lâm Triều Anh chuẩn bị giải quyết nhanh gọn thì từ trên giường Trần Tinh lật tay phóng ra 2 miếng phi châm được làm từ băng, mục tiêu đương nhiên là 2 tên này.
Đây là lá bài tẩy để hắn bảo vệ mình, ngay cả Lâm Triều Anh cũng không biết, đã gọi là lá bài tẩy đương nhiên không đến phút quyết định hắn sẽ không dùng, nhưng có lẽ hai người này cách ăn nói làm Trần Tinh không giữ được bình tĩnh.
Phi châm bay thẳng vào mục tiêu, chính xác là vào trong 2 người này, không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại. Lâm Triều Anh thắp đèn lên và nhìn thấy rõ được 2 người này đã biến thành băng điêu. Có thể nói là hơi bất ngờ nên Lâm Triều Anh đưa ánh mắt nhìn sang Trần Tinh.
-Ta mặc dù luyện tập võ công không có tiến bộ nào nhưng cũng có khả năng bảo vệ mình.
-Không nghĩ tới ngươi còn có ám khí lợi hại như vậy.
Lâm Triều Anh vừa nói dứt câu thì 2 tượng băng này cũng vỡ nát rồi tan rã. Một chút vết tích để lại cũng chỉ là 2 vũng nước nhỏ mà thôi.
-Xem ra ngươi cũng không đơn giản, nếu ám khí này sử dụng lên trên người của ta thì ắt hẳn kết cục cũng không khác gì hai người này chứ?
Lâm Triều Anh giọng nói có vẻ hơi giận dỗi, bởi vì Trần Tinh giấu nàng việc hắn có ám khí lợi hại như vậy. Trần Tinh đương nhiên là biết được ẩn ý trong lời nói của Lâm Triều Anh.
-Làm sao có thể như vậy? Làm sao ta lại sử dụng nó với tỷ được cơ chứ? Vả lại ta cũng đã dự định dạy tỷ mà.
Trần Tinh trong cái khó ló cái khôn, hắn nhanh chóng biểu hiện rộng rãi. Quả nhiên Lâm Triều Anh cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
-Coi như ngươi biết điều, bây giờ cũng khuya rồi, ta trở về phòng đây...
Lâm Triều Anh để lại một câu rồi quay người trở về phòng. Trần Tinh thì lau mồ hôi trán thở phào. Tuy là hắn sẽ không ra tay với Lâm Triều Anh nhưng với uy lực của Băng châm này thì ai mà không sợ hãi?
Trần Tinh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lăn đùng ra ngủ không thèm quan tâm.
-Giết....
-Giết hắn...hắn giữ Cửu Âm Chân Kinh...
-Đừng để hắn chạy thoát...
Mới sáng sớm đã có tiếng hô giết truyền tới, Trần Tinh đang rửa mặt loáng thoáng có thể nghe thấy được.
-Làm gì có nhiều bản Cửu Âm Chân Kinh như vậy? Không phải hoa sơn luận kiếm lần thứ nhất sắp đến sao?
Trần Tinh lắc đầu thì thào, hắn không quan tâm nữa bắt đầu rửa mặt.
-Ầm~
Cánh cửa phòng hắn cũng bị người khác phá vỡ, người này toàn thân nhiễm máu, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ ngầu dường như đã giết quá nhiều, một tay hắn cầm một thanh đao to tướng, tay còn lại siết chặt một vật gì đó trong giống như quyển sách.
Khi ánh mắt Trần Tinh nhìn thẳng đối phương thì kẻ này cũng lập tức giơ đao lên xông về phía Trần Tinh. Mọi chuyện chỉ trong tích tắc.
-Đáng chết...
Tự dưng không làm gì cũng có người muốn giết mình, đương nhiên là Trần Tinh nổi giận. Do có hơi bất ngờ cùng với việc không có đủ chuẩn bị nên Trần Tinh chỉ có thể chật vật né tránh.
-Rắc, bành,...
Trần Tinh tránh né thì đương nhiên đồ vật trong phòng lãnh nạn, ngay cả cơ hội sử dụng băng châm hắn cũng không có, bởi vì kẻ này dường như nổi điên một dạng, liên tục múa đao chém Trần Tinh, nếu như Trần Tinh phân tâm dù chỉ một giây để tạo ra băng châm thì có lẽ hắn cũng lành ít dữ nhiều
Trần Tinh không gọi Lâm Triều Anh để cầu cứu, bởi vì hắn biết có gọi cũng vô dụng, với một cao thủ như Lâm Triều Anh thì đương nhiên biết được tình cảnh của Trần Tinh, chắc có lẽ nàng đang thử xem Trần Tinh còn con bài nào chưa lật nữa không, cũng có thể là nàng muốn Trần Tinh ăn một chút quả đắng vì tội giấu diếm nàng.
-Chết đi...
Trần Tinh lộn một vòng trên mặt đất, chiếc bàn cũng bị chia năm xẻ bảy. Hắn với tay chụp vào chân bàn rồi trong tích tắc kẻ này xoay người thì đâm thẳng vào lưng đối phương.
Động tác người này cũng dừng lại, bởi vì kẻ này cũng dự định nhảy qua cửa sổ chạy đi, thế nhưng y không ngờ rằng phản ứng của Trần Tinh lại nhanh như vậy, cộng thêm lợi thế về độ dài của chân bàn nên mới lật thuyền trong mương.
Thật ra thì kẻ này chắc chắn sẽ không sống nổi, chỉ là cách chết khác nhau thôi. Nếu như hắn chạy qua cửa sổ thì Trần Tinh có đủ thời gian dùng băng châm. Chỉ có thể trách y xui xẻo, tự dưng lại chọc giận Trần Tinh làm gì.
Tiếng bước chân cũng dồn dập vang lên, Trần Tinh nhanh chóng dùng băng châm phi thẳng vào tên này rồi cất giấu thanh đao dưới gầm giường, tiện thể cũng giấu luôn quyển sách vào trong người rồi giả vờ sợ hãi trốn sang một bên.
-Người đâu...
Một đám người hùng hổ xông vào, tay cầm đủ loại binh khí, cảnh tượng bề bộn trong phòng làm bọn chúng cũng không để ý vũng máu cùng nước phía dưới.
-Này tên kia, ngươi thấy kẻ vừa rồi chạy đi đâu không?
Trần Tinh bộ dáng sợ hãi đưa tay chỉ về phía cửa sổ đang mở toang. Mấy tên ngu ngốc này không do dự đuổi theo. Đến khi người cuối cùng đi mất thì hắn cũng đứng lên phủi bụi dính trên quần áo của mình.
Quả nhiên không sai, ở một thế giới không có tiếng nói của kẻ yếu thì tôn nghiêm gắn liền với thực lực, nếu như Trần Tinh có đủ thực lực thì đâu phải chật vật cũng như diễn nhiều trò như vây? Nhưng cũng đành chịu, bởi vì không phải hắn không muốn bản thân mình mạnh lên mà là không có cách nào khác.
Tạm thời bỏ qua một bên, hắn nhìn thấy Lâm Triều Anh đã đứng tựa lừng vào cánh cửa ánh mắt như có như không biểu hiện mỉa mai nhìn hắn. Trần Tinh cũng cảm thấy khó chịu. Là một nam nhân mà để nữ nhân nhìn mình với ánh mắt này thì đương nhiên bất kỳ ai cũng đều khó chịu cả.
-Chúng ta rời đi thôi…
Trần Tinh thở dài rồi cũng thu dọn chuẩn bị rời đi, thanh toán xong tiền phòng, hắn cùng Lâm Triều Anh lên đường. Và mục tiêu hay địa điểm đương nhiên là không có.
-Không nghĩ tới Cửu Âm chân kinh gồm 2 quyển: quyển trong tay ta lại là quyển thượng.
Trên đường đi Trần Tinh cũng có nghiên cứu quyển sách mà mình đạt được, hắn không ngờ rằng quả thật đúng là Cửu Âm chân kinh thật sự bởi vì nội dung trong này giới thiệu rất rõ ràng cũng như lý luật đủ sâu sắc,
Quyển thượng bao gồm đạo lý thâm ảo của Đạo gia, từ đó đúc kết thành bí kíp rèn luyện nội công căn bản, tiêu biểu đoạn mở đầu trong quyển Thượng có câu “Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa” lấy ý “Đạo trời lấy chỗ thừa mà đắp vào chỗ thiếu hụt“. Quyển hạ gồm các chiêu thức khắc địch và bảo vệ thân thể.
Có thể nói bộ Cửu Âm chân kinh này Hoàng Thường rất bỏ công sức đầu tư, nhưng tại sao ông ta lại tung nó ra giang hồ? Ý định của ông ta là gì? Trần Tinh đương nhiên là không biết. Hắn nhìn Lâm Triều Anh rồi nói
-Tỷ có muốn luyện tập nó không?
-Không cần
Lâm Triều Anh quả quyết lắc đầu, có thể là một tông sư đứng đầu một phái, làm sao có thể học võ công của người khác?
-Không học cũng không sao, ta muốn tham khảo một chút, đây là cách vận hành băng châm của ta, tỷ có thể tham khảo một chút.
Trần Tinh không dây dưa gì nữa, hắn dựa theo quyển thượng Cửu Âm Chân Kinh bắt đầu luyện tập để cơ thể sản sinh ra nội lực. Việc không thể tu luyện ra nội công đối với Trần Tinh là một đả kích, thế nhưng bây giờ Cửu Âm Chân Kinh lại đem lại hy vọng cho Trần Tinh, đương nhiên là hắn càng nỗ lực hơn rồi.
Gọi Cửu Âm đương nhiên gồm chín chiêu thức. Phân biệt từ nhất âm đến cửu âm.
1. Nhất Âm - Tẩu Huyệt Di Mạch Đại Pháp.
2. Nhị Âm - Dịch Cân đoán cốt thiên
3. Tam Âm - Thu Cân súc cốt thiên
4. Tứ Âm - Liệu Thương thiên
5. Ngũ Âm - Di hồn đại pháp
6. Lục Âm - Nghịch hành kinh mạch
7. Thất Âm - Phù la khai sinh môn
8. Bát Âm - Càn Khôn bế tử môn
9. Cửu Âm quy nguyên chung cực vị đạo
Muốn luyện Cửu Âm Chân Kinh đến cảnh giới tối cao nhất định phải luyện Nhất Âm trước và thuần thục mới có thể tu luyện tiếp tục các Bát Âm còn lại.
Đây là điều kiện bắt buộc, nó dựa trên cơ sở thay đổi huyệt vị trong cơ thể để tiến hành dẫn nội lực chảy xuôi khắp cơ thể, khi nội lực tích tụ đầy rồi lại tiến hành thay đổi một chỗ Âm huyệt khác nữa. Từ Nhị Âm đến Ngũ Âm có thể luyện không theo thứ tự cũng được nhưng bắt từ Lục Âm trở đi thì nhất định phải tuân thủ quy tắc vận hành, và nó sẽ khó khăn rất nhiều, đương nhiên nguy hiểm cũng rất cao.
Đổi lại là chỗ tốt của nó lại rất hấp dẫn, việc gia tăng nội công rất nhanh mà không sợ căn cơ không ổn định.
Lâm Triều Anh ở một bên không làm phiền Trần Tinh mà bắt đầu nghiên cứu nguyên lý Băng Châm của Trần Tinh đưa cho. Còn Trần Tinh thì cũng bắt đầu bước đầu tiên trong Cửu Âm Chân Kinh.
-Quái lạ, vì sao nội công của ta luyện được 10 phần thì hết 9 phần lại trôi đi hết?
Trần Tinh cau mày lẩm bẩm, hắn không biết là nhu cầu năng lượng thuần khiết của cơ thể mình rất lớn, cho nên nó tự động hấp thu nội công của Trần Tinh để biến nó thành năng lượng để bổ sung thức nhằm tỉnh thân thể bán thần của hắn. Nếu một cơ thể bị bệnh thì những tế bào sẽ ưu tiên cho việc chữa trị hồi phục trước rồi mới tới việc gia tăng lực lượng.
Nhưng quá trình này ắt hẳn rất lâu nếu chỉ dựa vào việc khắc khổ tu luyện, trừ phi Trần Tinh chủ động kích hoạt cơ thể tự động hấp thu linh khí trong tự nhiên.