Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 97: Chương 97: Cảnh tỉnh




- Vương công tử làm sao lại là ngươi?

Trương Liêu vừa mở mắt liền thấy được Vương Hạo Thần thân ảnh, không khỏi sửng sờ.

- Ta thiếu nợ ngươi một cái ân tình, lúc này đương nhiên phải trả a!

Vương Hạo Thần cười nói.

- Thiếu nợ ta ân tình?

Trương Liêu một mặt mờ mịt.

- Ta trước đó đã từng nói, nếu là ta ở trong khối đá kia tìm được bảo vật, vậy ta xem như nợ ngươi một món ân tình!

Vương Hạo Thần đạm thanh nói.

Trương Liêu lúc này mới tỉnh ngộ, bất quá sau đó liền khẽ lắc đầu nói:

- Vương công tử, ta biết ngươi có ý tốt, bất quá chuyện này ngươi cũng đừng nên quản a!

- Tại sao?

Vương Hạo Thần nhíu mày, hỏi.

Trương Liêu thở dài, bắt đầu giải thích nói:

- Đồng Phi là Đồng gia hậu nhân, Đồng gia lại là bá chủ tại Bắc Hải Thành, ngươi vì ta mà gây sự với Đồng gia quả thực là không sáng suốt, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Hơn nữa...

Trương Liêu nói đến đây liền dừng lại không nói tiếp.

- Hơn nữa cái gì?

Vương Hạo Thần hỏi.

Trương Liêu im lặng một lát, sau đó liền đau thương nói:

- Ta Trương Liêu đã là một cái phế nhân, ngay cả thê tử cũng mất, vậy ta còn sống trên đời này để làm gì nữa?

Nói đến đây, Trương Liêu thanh âm đã tràn ngập tử ý.

Vương Hạo Thần lông mày nhíu lại càng sâu, hắn đại khái đã hiểu được, Trương Liêu lúc này căn bản đã tuyệt vọng đến không muốn sống nữa, cái này để cho Vương Hạo Thần nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho phải.

- Cần gì phải như vậy a?

Vương Hạo Thần thở dài một tiếng nói.

Trương Liêu căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời khuyên nào vào lúc này, bỗng nhiên, hắn lấy ra từ trong người một thanh đoản kiếm, không nói lời nào trực tiếp hướng về phía cổ họng của mình đâm tới.

Hắn muốn tự sát!

Một màn này, để cho tất cả mọi người đều sửng sờ, có chút không kịp phản ứng.

- Ngươi điên rồi!

Vương Hạo Thần cũng thất thần một giây, sau đó liền vội vàng xuất thủ, một hơi đem đoản kiếm trong tay Trương Liêu đoạt lấy, sau đó để đề phòng đối phương lại nổi điên, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay đánh ngất Trương Liêu, lúc này mới tạm thời ngăn được đối phương tự sát ý định.

Đánh ngất Trương Liêu về sau, Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng liền khẽ lướt qua Đồng Phi, Liễu Ngọc hai người, khiến cho cả hai không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Đồng Phi tự biết bản thân không phải đối thủ của Vương Hạo Thần, thế nhưng ngại mặt mũi không muốn hạ thấp bản thân, vì thế bạo gan nói cứng:

- Các hạ! Ta là Đồng gia một vị trưởng lão nhi tử, ngươi cũng nên cho ta một phần mặt mũi! Không nên vì một cái phế nhân mà đắc tội với Đồng gia chúng ta!

- Ngươi tính là cái gì? Cũng dám uy hiếp ta?

Vương Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, một chưởng vỗ ra, hướng Đồng Phi đánh thẳng tới.

Nếu như lúc trước Trương Liêu bởi vì tu vi chênh lệch mà không có sức hoàn thủ trong tay Đồng Phi thì lúc này Đồng Phi đối mặt Vương Hạo Thần cũng chẳng khá khẩm gì hơn, hoàn toàn không kịp phản ứng trước thế công của đối phương, mà cho dù có phản ứng kịp cũng chẳng có cách nào, hắn chỉ có tu vi Thất Tinh Vũ Đồ, còn Vương Hạo Thần lại Ngũ Tinh Vũ Sĩ, thực lực chênh lệch như trời với đất.

- Ầm!

Vương Hạo Thần một chưởng nhẹ nhàng phá vợ Đồng Phi hộ thể nguyên khí, đánh thẳng lên người hắn, để cho lồng ngực của đối phương cơ hồ sụp xuống, cả người như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Liễu Ngọc ở một bên sợ đến hoa dung thất sắc, Đồng Phi trước đó trong mắt nàng hầu như là một cái võ công cái thế chưa bao giờ bại chi nhân, thế nhưng lúc đối đầu với Vương Hạo Thần lại không có sức hoàn thủ, bị đánh đến liên tục hộc máu trọng thương.

- Ngươi trước đó nói Trương Liêu là phế vật, cái này có thể đúng! Bất quá trong mắt ta, ngươi so với hắn càng thêm phế vật! Ít nhất, hắn dám ra tay đối với người mạnh hơn mình, còn ngươi thì không! Loại người như ngươi, Vương Hạo Thần căn bản lười giết làm bẩn tay ta!

Vương Hạo Thần lạnh nhạt nói, không thèm để ý đến Đồng Phi và Liễu Ngọc nữa, một tay đem Trương Liêu nắm lên, trực tiếp rời đi nơi này.

Đồng Phi gắt gao nhìn theo bóng lưng Vương Hạo Thần rời khỏi, ánh mắt cực kỳ dữ tợn, tuy rằng hắn tại Đồng gia không phải là thiên tài gì, thế nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai dám gọi hắn là phế vật, Vương Hạo Thần là người đầu tiên!

- Cho ngươi đắc ý một hồi, đợi ta về Đồng gia nhờ phụ thân ra tay, nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây!

Đồng Phi trong lòng hung ác nghĩ thầm, nam tử kia thực lực quá mạnh, hắn một mình chác chắn không làm gì được đối phương, bất quá nếu là có phụ thân hắn xuất thủ, vậy đối phương chắc chắn sẽ không có sống sót.

Trận chiến kết thúc, mọi người đứng xem bên ngoài cũng dần tản đi, bất quá mỗi người ít nhất đều sẽ khinh bỉ nhìn Liễu Ngọc một chút, loại đàn bà vì ham hư vinh mà phản bội trượng phu này, đi đến đâu cũng sẽ bị người người khinh ghét.

……….

Tối hôm đó,

Trương Liêu bị đánh ngất đã lâu, lúc này bắt đầu lấy lại ý thức, chỉ thấy trước mặt là một đám lửa đang cháy bập bùng, Vương Hạo Thần đang ngồi bên cạnh, chắp hai tay trước mặt, ánh mặt lộ ra vẻ trầm tư.

- Vì sao ngăn cản ta?

Trương Liêu mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Vương Hạo Thần chỉ liếc nhìn y một cái, cũng chưa có trả lời.

- Ngươi ngăn được ta hôm nay, lại không ngăn được ta cả đời!

Trương Liêu lại nói.

Vương Hạo Thần nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc biến thành băng lãnh, thân hình đột nhiên đứng bật dậy, từng bước đi tới trước mặt Trương Liêu, trầm giọng nói:

- Thật muốn chết?

Trương Liêu không chút sợ hãi gật đầu, trong mắt tràn ngập thê lương, nói:

- Ta đã mất hết tất cả, thật sự không tìm ra được lý do để sống!

Vương Hạo Thần nghe hắn nói vậy liền trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói:

- Tốt! Ta thanh toàn ngươi!

Nói rồi, hắn một tay bỗng nhiên nắm lại thành quyền, một quyền nhanh như chớp đánh đi ra, không chút lưu tình đập vào Trương Liêu.

- Bành!

Lực đạo một quyền này rất mạnh, đem Trương Liêu đánh bay ra xa cả chục mét có thừa, khoé miệng trào ra máu tươi.

Trương Liêu còn ngơ ngẩn chưa hiểu ra sao, Vương Hạo Thần đã bước tới, một tay bắt lấy Trương Liêu cổ áo, đem hắn xách lên, lạnh lùng nói:

- Vì một cái phản bội mình nữ nhân liền uể oải đến như vậy, tự biến mình thành phế nhân? Loại phế vật tự cam tâm đoạ lạc như ngươi, đúng là không nên tiếp sống tiếp để làm gì! Ta thật đúng là ngu ngốc, cứu về một cái phế vật không có ý chí!

Trương Liêu vẻ mặt trở nên có chút giận dữ, thanh âm trầm thấp nói:

- Ta không có tự đoạ lạc bản thân!

- Không có! Ha ha!

Vương Hạo Thần cười lớn, sau đó lại nói:

- Nếu như ngươi không tự đoạ lạc bản thân, vậy vì cái gì lại một lòng muốn tự sát? Ngay cả việc bị Liễu Ngọc nữ nhân kia phản bội ngươi cũng không định trả thù? Còn tên Đồng Phi kia cướp vợ của ngươi, lại phế tu vi của ngươi, ngươi cũng định để yên cho hắn? Loại bất tài vô dụng như ngươi, còn không bằng một cái phế vật!

Trương Liêu thân thể chấn động, hai mắt vốn dĩ ảm đạm vô quang nay lại xuất hiện một tia hào quang.

Vương Hạo Thần nhìn thấy biến hoá này của đối phương, trong lòng vui mừng, thế nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, bàn tay khẽ dùng lực, lần nữa đem Trương Liêu ném ra ngoài như một cái bao cát, nói:

- Không có đan điền liền không thể tu luyện? Cổ nhân có câu: “ Trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền “! Ta nói cho ngươi biết, trên đời không trời sinh phế vật, thế nhưng nếu như ngươi cả đời vẫn giữ nguyên lối suy nghĩ ngu ngốc như vậy, vậy thì ngươi đúng là một cái phế vật, hơn nữa còn là dạng tệ hại nhất phế vật!

Trương Liêu bị hắn ném ra ngoài không thương tiếc, thế nhưng lại chưa từng để ý, ngược lại hai mắt ngày càng sáng rực lên.

Không sai! Ta vì cái gì chấp nhận buông xuôi như vậy? Làm sao có thể để cho đôi gian phu dâm phụ kia thoải mái sống hết cuộc đời còn lại? Nam nhi đại trượng phu, có thù nhất định phải báo, sao có thể vì hèn nhát liền tự vận? Sao có thể ôm hận vô cớ đi xuống hoàng tuyền?

Ta không cam tâm! Tuyệt đối không cam tâm!

Trương Liêu trong lòng không ngừng gào thét, hai mắt bốc lên chưa từng có ngọn lửa quyết tâm.

Trương Liêu cũng không biết, vào thời điểm này, hắn một khoả võ đạo chi tâm vốn đã nguội tắt nay lại bừng cháy trở lại.

- Nói xong rồi, nếu như ngươi vẫn còn muốn tự sát, vậy liền đi đi a, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!

Vương Hạo Thần hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói.

Trương Liêu nghe hắn nói vậy, cũng không rời đi, mà lại hướng Vương Hạo Thần bên này chạy tới, hai đầu gối đột nhiên quỳ trên mặt đất, cặp mắt mang theo một chút nhiệt lệ, lớn tiếng hô:

- Vương công tử! Tại hạ Trương Liêu tuy rằng ngu dốt, thế nhưng tuyệt đối không phải một cái phế vật vô dụng! Đa tạ Vương công tử đã cảnh tỉnh ta!

Vương Hạo Thần khoé miệng rốt cuộc hiện ra một vòng tươi cười, hắn vừa rồi chính là muốn dùng biện pháp cực đoan nhất, hi vọng có thể đem Trương Liêu từ trong bóng tối kéo ra, kỳ thực bản thân hắn cũng không dám chắc cách này có thể được hay không, bất quá may mắn, Trương Liêu sau cùng đã thức tỉnh, không còn bộ dáng có kẻ muốn chết nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.