Buổi tối hôm đó, sau khi bàn xong mọi việc, Vương Hạo Thần nhìn thấy sắc trời đã quá khuya, liền cùng Đồng Tĩnh Vân quay trở lại Đại Cương mấy người gian nhà.
Đồng Tĩnh Vân sau chuyện này dường như tâm tình rất tốt, khắp mặt đều là tươi cười.
Đến trước nhà, Vương Hạo Thần ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ nói:
- Tĩnh Vân tỷ! Chúng ta lúc này có quan hệ như vậy, thế nên ta và ngươi cũng nên thay đổi cách xưng hô, nếu không sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ!
- Ngươi nói rất đúng!
Đồng Tĩnh Vân khẽ gật cái đầu nhỏ, sau đó liền dùng vẻ mặt vui cười nhìn Vương Hạo Thần nói:
- Nếu đã như vậy, bắt đầu từ bây giờ ta liền gọi ngươi là Thần đệ a!
Tựa hồ Đồng Tĩnh Vân đối với cái tên này rất hài lòng, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại hai chữ “ Thần đệ “, cực kỳ ưng ý.
Vương Hạo Thần đối với chuyện này cực kỳ im lặng, nữ nhân này tâm tư, hắn hoàn toàn không thể lý giải.
Hoặc nói, nữ nhân suy nghĩ, phần lớn thời gian hắn đều không hiểu.
Chỉ là một cái danh tự mà thôi, cần thiết phải hào hứng như vậy sao?
Chia tay Đồng Tĩnh Vân, Vương Hạo Thần nhanh chóng quay trở về căn phòng mà Đại Cương trước đó đã giao cho mình.
Đứng dựa lưng vào cửa phòng, Vương Hạo Thần khẽ đưa tay xoa vò mái tóc của mình, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp, hắn cũng không chắc, mình hành động hôm nay, đến cùng là có chính xác hay không.
Theo lý, việc hắn đáp ứng trở thành Đồng Tĩnh Vân vị hôn phu trên danh nghĩa chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ nàng, chứ không hề có tình cảm với đối phương, thế nhưng không hiểu sao, hắn từ sâu nơi đáy lòng vẫn có cảm giác không thích hợp.
Đáp ứng trở thành vị hôn phu của một người mà mình không có tình cảm thật sự là đúng sao? Hắn không thích Đồng Tĩnh Vân là sự thật, thế nhưng nàng lại là có tình cảm với hắn, lúc này hai người trên danh nghĩa kết hợp, sau này thực sự có thể dứt ra được sao?
Cho dù có thể, e rằng chỉ khiến người thứ hai càng thêm đau lòng!
Bất quá, theo Vương Hạo Thần nghĩ, như vậy còn tốt hơn là việc để cho Đồng Tĩnh Vân phải lấy một nam nhân mà nàng chán ghét.
Nếu như Vương Hạo Thần không biết chuyện của Đồng Tĩnh Vân, vậy hắn có thể bỏ qua, thế nhưng nếu đã biết rồi mà không ra tay giúp đỡ thì tuyệt đối không phải phong cách của hắn.
………..
Bởi vì tránh để trình hoãn lâu sẽ sinh biến, sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Đồng Tĩnh Vân liền dẫn theo Vương Hạo Thần trực tiếp tiến về Đồng gia.
Đương nhiên, mối quan hệ “ chân thực “ của bọn họ cũng đã được công bố với ba người kia, chuyện này cũng chẳng khiến ba người bất ngờ, bởi vì bọn họ trước đó trong lòng cũng đã có phỏng đoán, lúc này Vương Hạo Thần và Đồng Tĩnh Vân đồng loạt thừa nhận chỉ là để bọn họ xác minh phỏng đoán của mình một chút mà thôi.
Sau khi công bố, Vương Hạo Thần tự nhiên không tránh khỏi bị Đại Cương và Trần Thắng trêu ghẹo khoái chí, chỉ có Vân Lan là đứng lặng một bên, vẻ mặt thẫn thờ cố che dấu sự buồn bã nơi khoé mắt.
Vân Lan trước đó đã biết bản thân hầu như đã không có hi vọng, nàng cũng đã từ bỏ, thế nhưng không hiểu sao khi nghe được tin này từ chính miệng của Vương Hạo Thần, nàng vẫn cảm thấy trong lòng có chút nhói đau.
………..
- Thần đệ! Theo ta thấy, Vân Lan hẳn là có tình cảm với ngươi a!
Trên đường đi, Đồng Tĩnh Vân trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên hướng Vương Hạo Thần mở miệng nói.
- Vì sao nói như vậy?
Vương Hạo Thần không khỏi kinh ngạc, về khoản tình cảm hay tâm lý nữ nhân, hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Đồng Tĩnh Vân dùng ánh mắt giống như đang ngó một tên ngốc nhìn hắn, sau đó liền nói một câu để cho Vương Hạo Thần trực tiếp câm như hến:
- Bởi vì đó là trực giác của nữ nhân!
Trực giác? Trực giác là cái quỷ gì?
Vương Hạo Thần đảo cặp mắt trắng dã, hắn có cảm giác, nếu như bản thân tiếp tục dây dưa vấn đề này, hắn nhất định không sớm thì muốn cũng bị điên, vì thế dứt khoát im lặng, không hé miệng nói nửa câu.
Đồng Tĩnh Vân suy đoán không phải là không cơ sở, nàng tại nhà trước đó không lâu đã nhìn thấy thần sắc cố gắng che dấu nỗi buồn của Vân Lan, mà khi nàng phát hiện ánh mắt mà Vân Lan dùng để nhìn Vương Hạo Thần, nàng liền hiểu rõ, hoá ra không chỉ có mình, mà ngay cả vị tỷ muội tốt này của mình đều phải lòng nam nhân trước mắt.
- Vân Lan, thật có lỗi! Việc gì ta cũng có thể nhường cho muội, thế nhưng chỉ riêng nam nhân này, ta thực sự không thể buông tay!
Đồng Tĩnh Vân khẽ thở dài, trong lòng cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện cho việc này sẽ không phá hỏng quan hệ tỷ muội của nàng và Vân Lan.
Hai người giữa đường không nói chuyện nhiều, vì thế chẳng mấy chốc đã đến trước Đồng gia.
Đồng gia, thân là Bắc Hải Trấn đệ nhất đại gia tộc, luận độ giàu có, tại nơi này không người có thể so, cho dù Vương Hạo Thần chỉ là ở bên ngoài đại môn nhìn vào, đều có thể thấy được tràng diện xa hoa bên trong.
- Thuộc hạ kính chào đại tiểu thư!
Thấy có người đến, từ bên trong lập tức đi ra một cái người hầu, dường như biết được Đồng Tĩnh Vân thân phận, vì thế vội vàng hành lễ cung kính nói.
Đồng Tĩnh Vân tựa hồ đã quen với việc được người khác cung kính như vậy, rất có đại tiểu thư bộ dáng phất tay, lại nói với người hầu kia vài câu, sau đó liền dẫn Vương Hạo Thần đi vào bên trong.
Đồng gia biệt viện rất nhiều, vừa rộng lớn lại không kém phần tráng lệ, còn có không ít gia đinh và người hầu đi qua đi lại tấp nập.
Vương Hạo Thần vừa đi vừa quan sát, nếu nói về độ giàu có, Đồng gia tự nhiên còn lâu mới có thể so sánh với Thiên Sinh Môn, thế nhưng Thiên Sinh Môn tuy nhiều tiền, thế nhưng lại không quá chú trọng việc xây dựng trang hoàng, kiến trúc thiên về vẻ đẹp tự nhiên và có chút siêu phàm thoát tục, còn nói về độ xa hoa thì lại không bằng Đồng gia.
- Thế nào? Có phải thấy Đồng gia của chúng ta rất đẹp đúng không?
Đồng Tĩnh Vân chú ý thấy Vương Hạo Thần không ngừng nhìn ngắm xung quanh, không khỏi có chút đắc ý mà nói.
- Là rất đẹp!
Vương Hạo Thần thành thật đáp, một phần cũng muốn cho Đồng Tĩnh Vân mặt mũi.
Đồng Tĩnh Vân nghe hắn đáp trong lòng càng thêm vui vẻ, đang định nói thêm mấy câu, thế nhưng đúng lúc đó, một đạo thanh âm không mặn không nhạt đột nhiên truyền tới, khiến cho nàng khuôn mặt nhất thời khẽ trầm xuống.
- Ơ? Đây không phải là chúng ta đại tiểu thư hay sao? Hôm nay làm sao lại về sớm như vậy? Chẳng lẽ là nghe tin Thanh Chi thiếu gia bị thương nên lo lắng đến thăm?
Chủ nhân của đạo thanh âm đó là một nam tử thân hình vạm vỡ cao lớn khoảng chừng hơn 30 tuổi, trên người mặc áo giáp, sau lưng dẫn theo một ít vũ giả đọc võ trang đầy đủ, nhìn qua có chút uy thế của một tướng quân.
- Người này là chúng ta Đồng gia 24 hộ vệ bên trong một người, tên gọi Đồng Nhị Thập!
Đồng Tĩnh Vân đối với Vương Hạo Thần kéo gần khoảng cách, đồng thời hướng hắn truyền âm mà nói.
Đồng gia Thập Tứ Hộ Vệ, đều là cô nhi Đồng gia thu nhận rồi tiến hành bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ, trong đó chỉ có 24 có thực lực và tiềm lực mạnh nhất mới có thể trở thành Thập Tứ Hộ Vệ thành viên.
Thập Tứ Hộ Vệ, đại diện cho Đồng gia hơn 50 % trên mặt nổi chiến lực trung kiên hiện nay cũng như tương lai, bọn họ nhiệm vụ, chính là suốt đời thủ hộ Đồng gia.
Nếu chỉ là như vậy thì không có gì đáng nói, thế nhưng Vương Hạo Thần lại từ trong miệng Đồng Tĩnh Vân biết được, Thập Tứ Hộ Vệ có một đặc quyền quan trọng khác, đó là được phép ủng hộ một người trong gia tộc trở thành gia chủ!
Nói trắng ra, Thập Tứ Hộ Vệ, chính là những người có quyền “ bỏ phiếu “ trong việc chọn lựa gia chủ tiếp theo, mặc dù nói ý kiến của bọn hắn không chắc sẽ được Đồng gia cao tầng toàn bộ chấp nhận, thế nhưng đối với những người cạnh tranh chức vị gia chủ mà nói, chắc chắn là một trợ lực không nhỏ.
Chính vì thế, từ trước đến nay, không có vị gia chủ nào trước khi được nhận chức lại không có hành động lôi kéo Thập Tứ Hộ Vệ về phe mình, thậm chí có thể nói, nếu như không được bất kỳ ai trong Thập Tứ Hộ Vệ ủng hộ, vậy coi như ngươi được lên làm gia chủ, cái ghế này nhất định cũng không tồn tại được bao lâu.
Ngược lại, nếu như có Thập Tứ Hộ Vệ toàn lực ủng hộ, vậy gia chủ thế lực trung kiên dưới tay nhất định sẽ trở nên cực kỳ hùng hậu, kẻ khác cho dù có dị tâm, cũng chưa chắc đã dám làm loạn.
Phụ thân của Đồng Tĩnh Vân, một phần nguyên nhân chính là bởi vì không được lòng bao nhiêu người trong Thập Tứ Hộ Vệ, vì thế ngôi vị gia chủ Đồng gia mới không vững chắc như vậy.
Mà theo lời Đồng Tĩnh Vân, tên Đồng Nhị Thập này, lại là một kẻ ủng hộ đại trưởng lão lên làm gia chủ phe cánh.