Nghịch Thế

Chương 43: Chương 43: Phù Thương (Đại kết cục)




Thời gian thấm thoát trôi qua.

Thiệu Duật Thần lại bước trên mảnh đất này, vòng quay năm tháng đã xoay bảy vòng. Từ sân bay đi ra, anh cảm thấy mùa thu mát mẻ tiến vào cổ và gáy, lạnh thấu tim, anh vội vàng níu chặt cổ áo gió của mình, bọc lại kín hơn. Nhiều năm như vậy, anh không phải không muốn trở về, nhưng là vì quá đau buồn, anh vĩnh viễn không thể chịu đựng nỗi đau về người kia không còn trong cuộc sống mình, cũng chỉ có lúc tập trung vào công việc anh mới có thể yên lòng trong khoảnh khắc.

Anh không đi đâu khác, trực tiếp chạy đến cửa tiệm bán hoa kia, đến ngày này họ đều chuẩn bị một chậu hoa lan, nhưng năm nay đích thân anh đi tặng. Đến tiệm, chủ tiệm hỏi vài lần thân phận của anh rồi mới giao hoa, không biết vì sao, có phải dáng vẻ của anh không giống người đàn ông chung tình hay không? Khi bưng chậu hoa ra anh còn cố ý nhìn vào trong gương một chút, làn da đen một tí, vài nếp nhăn nhỏ bé hiện lên khoé mắt, hơn nữa một bộ mắt kính không gọng khiến cả người anh lộ ra khí chất hướng nội u buồn, hiển nhiên năm tháng lưu lại dấu vết trên người anh, người kia chiếm một khoảng lớn trong tim anh.

Mộ viên vẫn trang nghiêm như trước, trước mộ Ninh Hi đã có người đặt một bó hoa cúc. Thiệu Duật Thần mỉm cười, đặt chậu hoa lan ở chính giữa, “Ninh Hi, anh đến thăm em.” Anh không nói những lời khác, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lúc này lại nghẹn ở trong cổ họng không thể nói ra. Anh chậm rãi ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng lau tấm ảnh đã phai màu, từ trong túi áo gió anh lấy ra một tấm như đúc, cẩn thận ngắm nghía.

“Ba, ba xem kìa, có người tới sớm hơn chúng ta.” Một thanh âm trẻ con vang lên, tiếng bước chân bên tai Thiệu Duật Thần cũng ngừng lại. Anh dừng một chút, anh vẫn còn chưa chuẩn bị gặp lại cố nhân, ở trong lòng anh, anh vĩnh viễn cần chuộc tội.

“Duật Thần!” Văn Chính Đông có phần kinh hỉ, anh ta đứng tại chỗ không thể tin nổi.

Thiệu Duật Thần đứng lên, nhìn về phía bọn họ, Văn Chính Đông đứng ở đó, có một người phụ nữ đi theo phía sau, còn nắm tay một cô bé rất xinh, cột hai bím tóc rất là đáng yêu.

Văn Chính Đông đi vài bước sang đây, trực tiếp ôm anh, rồi vỗ sau lưng anh, “Cuối cùng cậu đã trở về, cậu làm anh em thế nào đấy, tôi vẫn luôn tìm cậu.” Nói xong, thanh âm của anh ta không khỏi hơi run rẩy.

Thiệu Duật Thần cũng đưa tay ôm anh ta, đây thật là anh em đồng sinh cộng tử, cùng nhau xông pha khói lửa cũng không ly biệt, đôi mắt anh ươn ướt, “Đừng như vậy, có cảnh sát nào lại xưng anh em với đại ca xã hội đen.” Anh không muốn không khí trở nên uỷ mị, anh không muốn rơi nước mắt nữa, mấy năm nay một mình anh đã chảy rất nhiều nước mắt.

Văn Chính Đông buông anh ra, “Đừng sợ, tôi đã không còn là cảnh sát.” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thiệu Duật Thần, anh ta cười, “Cậu đừng quá nhạy cảm, tôi tự mình từ chức, quen làm xã hội đen rồi đột nhiên làm cảnh sát lại có chút không quen. Tôi dùng tiền đầu tư mà cậu cho tôi làm buôn bán nhỏ, vả lại trong nhà có hai cảnh sát, không có ai trông coi đứa nhỏ.” Anh ta cười ha hả.

Lúc này Thiệu Duật Thần mới nhớ tới người phụ nữ ở phía sau, “Chị dâu là cảnh sát?”

“Tôi giới thiệu hai người một chút, Chung Ninh, pháp y, con gái tôi Văn Văn. Vị này chính là bác sĩ Thiệu, Thiệu Duật Thần, không phải em đã từng rất sung bái cậu ấy sao?”

Chung Ninh tiến lên một bước, “Tôi nên gọi anh là thầy Thiệu, ở Harvard tôi đã từng học lớp giải phẫu của anh.”

Thiệu Duật Thần cười, tuy rằng không có ấn tượng gì, nhưng nhìn ra được đó là người phụ nữ tài giỏi, anh không khỏi thở dài thayVăn Chính Đông, khẳng định là người đàn ông ở nhà chăm sóc gia đình. Nhưng ngay cả cơ hội như vậy anh cũng không có, anh không thể làm cho chính mình không suy nghĩ, nhất là khi thấy cô bé hoạt bát xinh đẹp, lắng nghe một tiếng chú kia, thanh âm ngọt ngào, anh đã hoá vôi giống như trái tim cứng rắn vẫn không ngừng đau nhức.

Giữa trưa một mình Văn Chính Đông mời Thiệu Duật Thần ăn cơm, địa điểm ở một nhà hàng tên là Quan Triều Uyển. Vừa vào anh liền trông thấy các nhân viên nhà hàng đều cung kính gọi Văn tiên sinh, Thiệu Duật Thần quay đầu nhìn anh ta, “Của anh?”

Văn Chính Đông gật đầu, “Kinh doanh không lớn như cậu, chỉ là mở một nhà hàng nhỏ.”

Tuy nói vậy, nhưng Thiệu Duật Thần không phải chưa thấy qua thị trường, nhìn mặt tiền nhà hàng này cũng biết không phải là quán ăn vặt bình thường, “Anh mở bao nhiêu đại lý?”

Văn Chính Đông cười, “Cả nước 118 cái, ha ha.”

Thiệu Duật Thần cũng cười, vỗ vai anh ta, “Vậy đừng bảo tôi mời, bây giờ anh là phú ông, tôi là tầng lớp làm công ăn lương, một kẻ nghèo hèn.”

Còn chưa nói xong, Văn Chính Đông đã ngắt lời, “Đừng nói chuyện giàu nghèo, sau khi cậu gửi 62 triệu đô la Mỹ cho chị cậu, Thiệu Duật Văn sợ tới mức cho rằng cậu muốn tự sát, mỗi ngày cô ấy đều khóc lóc gọi điện cho tôi, bảo tôi đi tìm cậu.”

Thiệu Duật Thần cười, “Chị ấy thật không hiểu em trai mình, tôi nào có dễ vỡ như vậy.” Nói xong anh ngừng cười, vẻ mặt ảm đạm, “Hơn nữa mạng của tôi là do Ninh Hi đổi về, tôi phải quý trọng.”

Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, rất phong phú, Thiệu Duật Thần nhìn thấy cũng có chút thèm ăn, mấy năm nay ăn cơm đối với anh mà nói chẳng qua là một nhiệm vụ để tồn tại, không có chút hứng thú đáng nói, có lẽ thật sự gặp lại bạn cũ, tâm tình mới sáng sủa một chút, anh cầm đũa nếm mấy món, hương vị quả thật đặc biệt, Quan Triều Uyển này nổi tiếng cũng có đạo lý.

“Cậu cũng không nghĩ tới giải quyết vấn đề cá nhân của mình à? Cậu một mình cả đời cũng không phải là cách.”

Chiếc đũa của Thiệu Duật Thần dừng lại trong không trung, sau đó anh tiếp tục gắp, “Không nói gạt anh, tôi bị người ta vứt bỏ bao nhiêu lần.” Anh giả vờ điềm nhiên như không, “Ngay cả lúc trước khi còn ở bệnh viện y tá cũng không kết giao với tôi. Tôi thật sự kém như vậy sao, nói tôi khó chịu, nhàm chán, không biết quan tâm người khác, chỉ biết dùng tay phẫu thuật, cái gì cũng không biết, lãnh đạm, không tình thú, hoá ra là như vậy, lúc trước có thể Ninh Hi đã chịu đựng tôi rất vất vả.” Nói xong anh cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Văn Chính Đông nhìn vậy trong lòng chua xót, anh ta hiểu được khi trái tim của một người đã lấp đầy thì không thể chứa đựng thứ khác nữa.

Thiệu Duật Thần cũng không ở lại thành phố này, anh nhanh chóng khởi hành đến một thành phố ở phía Bắc, nơi đó có một bệnh viện thành lập sở nghiên cứu cho khoa giải phẫu thần kinh, vừa lúc là điểm mạnh của anh, tuy rằng đãi ngộ của các phương diện không bằng những bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng mà đi lâu như vậy, lần này trở về anh phát hiện mình vẫn muốn ở gần cô một chút.

Là chuyên gia nổi tiếng quốc tế, Thiệu Duật Thần vẫn nhận được đãi ngộ rất cao, được sắp xếp nhà cửa và chức danh. Thoáng một cái đã đến mùa đông, mấy ngày nay thời tiết vẫn rất lạnh, tuyết rơi không ngừng, thật giống như tâm trạng của Thiệu Duật Thần, vẫn là mùa đông.

Hôm nay từ phòng phẫu thuật đi ra, tâm tình của anh không tốt, một người trẻ tuổi vì tai nạn giao thông dẫn đến tổn thương não nghiêm trọng, còn chưa kịp tới bệnh viện thì đã qua đời, trông thấy người nhà khóc lóc rơi nước mắt, người đã quen nhìn sống chết như bác sĩ Thiệu vẫn nhịn không được mà cảm thấy khó chịu.

Anh mặc áo khoác định ra ngoài một chút, tuyết bên ngoài rất dầy, đi ở trên vang lên tiếng kẽo kẹt, đối diện bệnh viện đều là những cửa hàng nhỏ, mặc dù tuyết lớn, nhưng bên ngoài vẫn bày ra đầy các loại sản phẩm y tế. Anh đút tay vào trong túi áo khoác, gió tuyết quá lớn, đi được hai bước anh dự định quay về thì ngẩng đầu nhìn thấy một bảng hiệu thật to, cửa tiệm bán hoa Thanh Thanh.

Thiệu Duật Thần sững sờ tại chỗ, trong đầu anh trống rỗng, bước chân không tự chủ mà đi vào, bên trong rất ấm áp, là một mảnh xanh biếc. Mùa này hoa tươi cũng không nhiều, trong tiệm cũng có vài chậu hoa xanh biếc, có vài nhánh hoa cẩm chướng. Nhưng Thiệu Duật Thần liếc mắt nhìn về phía cửa, ở trên đó có một chậu hoa lan. Anh chậm rãi đi qua, đưa tay vuốt phiến lá đầy đặn, trước mắt anh bịt kín một tầng hơi nước, có một người đàn bà từ bên ngoài đột nhiên tiến vào, dáng vẻ chừng 60 tuổi, thấy Thiệu Duật Thần thì hơi sửng sốt. Sau đó anh chợt nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào ở đằng sau, “Đừng chạy nhanh như vậy, nếu không con lại khó chịu.”

“Mẹ, mẹ để con chạy một lát đi, con muốn cùng ném tuyết rồi đắp người tuyết với các bạn khác.”

“Không được! Sức khoẻ con không tốt như các bạn nhỏ khác, đợi mẹ tìm được bác sĩ giỏi phẫu thuật cho Lâm Lâm, sau đó Lâm Lâm có thể giống các bạn khác. Lâm Lâm phải vâng lời mẹ.”

Thiệu Duật Thần không dám xoay người, thanh âm kia rất quen thuộc, hốc mắt anh nóng lên, nước mắt liền rơi xuống, anh xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ, cô đang giúp cô bé phủi bông tuyết trên người, một bên mặt quen thuộc như vậy, Thiệu Duật Thần gần như nghẹn ngào, “Ninh…”

Còn chưa nói xong thì anh đã bị người đàn bà cản lại, “Thiệu tiên sinh đúng không, ngài thật đúng giờ.” Nói xong bà kéo anh vào phòng trong.

Người phụ nữ ở bên ngoài đứng lên, một tay nắm đứa nhỏ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn về hướng này, cô nhíu mày, trong ánh mắt có chút đau xót nhìn thẳng vào Thiệu Duật Thần.

Người đàn bà không cho anh cơ hội, mà kéo thẳng vào phòng trong, “Thiệu tiên sinh…”

Thiệu Duật Thần bình tĩnh lại, bắt đầu tò mò tại sao người đàn bà này lại biết mình, “Xin hỏi…”

“Tôi họ Chu, là cô giáo của Mạt Nhan.”

Lòng anh lập tức thoáng ra, “Cô ấy là Ninh Hi đúng không? Cô ấy thật là Ninh đúng không?” Anh nắm chặt cánh tay của bà, nóng lòng muốn chứng thực.

“Thiệu tiên sinh, hiện giờ cô ấy không nhớ anh, cũng không còn nhớ những việc không vui trước kia, ngoại trừ sức khoẻ của đứa bé không tốt lắm, hiện tại cuộc sống của cô ấy coi như cũng không tệ, tôi không muốn cô ấy nhớ lại quá khứ, tuy rằng tôi không rõ ràng chuyện giữa hai người, nhưng qua bức thư cuối cùng Ninh Hi gửi cho tôi, tôi biết cô ấy rất đau khổ. Cho nên tôi khẩn cầu Thiệu tiên sinh đừng quấy rầy cuộc sống yên ổn của cô ấy nữa.”

Thiệu Duật Thần không còn lời nào để nói, anh ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, “Đứa nhỏ kia là con tôi phải không? Là con của tôi và Ninh Hi đúng không?”

“Đứa nhỏ tên là Lam Thanh Lâm, là con gái của Lam Hinh.”

Thiệu Duật Thần cảm thấy không thở nổi, anh không biết có một đôi mẹ con đang nhìn anh đi ra. Gió tuyết bên ngoài vẫn lớn, thổi trên mặt đau đớn như là dao cắt. Anh không biết tâm trạng của mình thế nào, Ninh Hi chưa chết, cô không nhớ rõ gì cả, con của bọn họ có bệnh…

Đêm đó, anh trằn trọc khó ngủ, đi không được lại không thể bỏ xuống, sáng hôm sau anh gọi điện thoại cho anh rể Hứa Tấn Dật trước tiên, người đầu tiên anh liên lạc trong bảy năm qua, là một chuyên gia phẫu thuật tim, anh tin Hứa Tấn Dật có thể ứng phó tất cả ca phẫu thuật tim phức tạp.

Buổi sáng sau khi sắp xếp phòng phẫu thuật xong, anh không còn lòng dạ đi kiểm tra lại, vì thế anh mặc áo khoác đi ra ngoài, bất giác lại đến cửa tiệm bán hoa, anh đứng ở con đường đối diện nhìn người ở bên trong.

Lam Hinh chào hỏi khách xong, vừa quay lại thì thấy người đối diện, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, người nọ liền cúi đầu muốn đi, Lam Hinh sớm đã cảm thấy có gì đó khác thường, cô ra cửa đuổi theo, cách con đường hô lên, “Tiên sinh, tiên sinh!”

Trải qua nhiều năm mơ hồ, không ai nói với cô, cô là ai, cô từ đâu đến, cô biết mình có vết thương do trúng đạn, biết rằng nhất định xảy ra chuyện không tốt, nhưng mà không ai giải thích với cô. Cô có con, nhưng không biết người cha của đứa nhỏ là ai, nhiều năm như vậy không ai đến tìm hai mẹ con cô. Trong lòng cô có rất nhiều dấu chấm hỏi, còn rất nhiều chuyện cô muốn biết. Vì vậy cô thường xuyên thức trắng đêm, không phải không biết gì thì có thể sống vui vẻ, có đôi khi cô cũng an ủi vì cuộc sống mơ hồ này, nhưng mà giả vờ hồ đồ và thật sự hồ đồ lại không giống nhau, hoàn toàn không biết gì khiến cô không có cảm giác an toàn.

Thiệu Duật Thần sững sờ tại chỗ, nhìn cô vượt qua dòng xe cộ, chạy đến trước mặt anh, anh xúc động như vậy, chỉ có thể đút tay vào trong túi áo, sợ rằng mình sẽ ôm lấy cô.

“Tiên sinh, anh biết tôi phải không?” Lam Hinh cẩn thận hỏi.

Thiệu Duật Thần cúi đầu không biết trả lời thế nào, trầm mặc trong chốc lát, anh ngẩng đầu cười gượng gạo: “Tôi xin lỗi Lam tiểu thư, tôi không biết cô.” Nói xong anh mau chóng xoay người vì sợ mình không thể giả vờ, thế nhưng lại bị cô giữ chặt.

“Có phải anh có chuyện gì không dám cho tôi biết? Anh nhận ra tôi, tôi biết anh nhất định quen biết tôi, tôi có đeo máy trợ thính, tôi nghe được, trước kia tôi gọi là Ninh gì đó phải không?” Cô hơi gấp gáp, nắm chặt lấy anh không buông.

Thiệu Duật Thần bị khơi gợi nỗi đau thầm kín, cô lại còn đeo máy trợ thính, “Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự không biết cô, tôi không hiểu tại sao cô kiên trì như vậy?”

Anh chưa chuẩn bị tốt, không dám liều lĩnh tuỳ tiện nói ra tất cả với cô, anh thà rằng cô không biết gì rồi cùng cô bắt đầu lần nữa, cũng không muốn vạch trần quá khứ kinh khủng kia.

Lam Hinh buông tay ra, đứng ở đó ngây người, đôi mắt ngấn lệ. Thiệu Duật Thần không dám nhìn, gắng gượng buộc mình xoay người đi, nhưng anh nghe thấy thanh âm nghẹn ngào ở phía sau, “Vì sao anh đến đây, anh là ai, tôi là ai? Vì sao tôi thấy anh thì sẽ cảm thấy rất đau lòng?”

Phòng bị của Thiệu Duật Thần vì hai chữ đau lòng mà tan biến, anh đột nhiên xoay người, thuận thế nắm tay cô kéo vào trong lòng ôm thật chặt, sợ là khi buông lỏng sẽ không thấy cô nữa, “Anh là chồng em, em chính là vợ anh!”

Hoá ra dù không còn ký ức nhưng trái tim vẫn nhớ rõ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.