Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 16: Chương 16: Tiến độ yêu đương 16%




Dắt Chiến Nhiêu sắp khóc về khu tự học, Giang Vận gọi một tách cà phê nóng hổi để trấn an nàng.

Chiến Nhiêu uống hết tách cà phê rốt cuộc mới tỉnh táo lại.

Kỳ thực cũng không thể nói là 'rốt cuộc mới tỉnh táo lại', bởi vì nàng đã sớm tỉnh táo rồi.

Ngay tại lúc nhìn thấy Diêm Khoát ngậm lấy quyển sách, nàng đã muốn xông tới hành hung hắn, dùng chân chà đạp cái gương mặt khó ưa kia. Chỉ là ở trước mặt người ngoài nàng không có biện pháp tự khống chế hành động mà thôi, cho nên mới phải chịu đựng màn kịch tới bây giờ.

Nhìn Giang Vận ở đối diện vẫn liên tục bấm di động, nói: “Cảm ơn cậu, Giang Vận, tôi không sao ~”

Giang Vận nhìn nàng, cho đến khi xác định khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bị dọa đến trắng bệch của Chiến Nhiêu đã hồng hào trở lại, trong lòng mới thả lỏng một chút: “Thật không sao?”

Chiến Nhiêu gật đầu: “Ừm. Chỉ là hơi sợ một chút thôi. Ai nào ngờ bạn học Diêm Khoát là người như vậy a...” Nói xong, nàng thận trọng nhìn về phía Giang Vận, bởi vì nàng vẫn nhớ, Giang Vận đã từng thích Diêm Khoát.

Vậy hôm nay, sau khi xảy ra chuyện này, có phải Giang Vận sẽ rất đau khổ hay không?

Nàng rất không muốn nhìn thấy Giang Vận khổ sở vì Diêm Khoát, nhưng đồng thời cũng cảm thấy Diêm Khoát càng biến thái càng hủy hình tượng, hình như là càng tốt...

Nàng có chút tà ác rồi.

“Giang Vận, cậu đang làm gì đấy?” Từ lúc vừa ngồi xuống thì cô đã bắt đầu bấm điện thoại.

Giang Vận nghe vậy, giơ điện thoại lên, cười nói: “Tôi đang thực hiện lời hứa với bạn học Diêm Khoát a.”

Cô là một người nói được làm được nha.

Dù sao đã quen biết Diêm Khoát lâu như vậy, còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Diêm Khoát dù thế nào cũng từng là người trong lòng cô, bạch mã hoàng tử (dù là bị ép thích), nhưng không quan tâm, tốt xấu gì cũng đã từng có thân phận như vậy, cô sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn bạch mã hoàng tử cứ như vậy bị ném vào đồn cảnh sát không ai thăm hỏi đây?

Vì vậy, cô nhất định phải đưa tin Diêm Khoát vào đồn cảnh sát lên vị trí đặc biệt. Oanh oanh liệt liệt xuất hiện trước mắt mọi người!

Tuyệt đối không thể qua loa!

Cho nên, chuyện Diêm Khoát bị bắt lên đồn cảnh sát, mà chỉ báo tin cho người nhà hắn, làm sao có thể? Nhất định phải cho càng nhiều người biết càng tốt! Mọi người cùng nhau quan tâm hắn!

Hai phút sau, trên diễn đàn Trung học Ngân Xuyên xuất hiện một chủ đề mới đỏ tươi —— #Bạn học Diêm Khoát bị bắt đi đồn cảnh sát, làm sao bây giờ! Online chờ, rất cấp bách# người khởi tạo: Giang Vận.

Giang Vận vốn chính là cái ID đỏ thẫm, bài đăng đương nhiên thu hút không ít người vào xem, hơn nữa hai chữ “Diêm Khoát” cũng rất oanh tạc, huống chi tiêu đề còn là 'Diêm Khoát bị bắt đi đồn cảnh sát', đây chính là siêu cấp oanh tạc!

Toàn bộ Trung học Ngân Xuyên gần như phát nổ.

Tất cả học sinh vào xem, đều nhìn thấy Giang Vận khóc lóc kể lễ.

【Tình cờ gặp bạn học Diêm Khoát ở thư viện, thế nhưng hắn bị xem như biến thái đưa đến đồn cảnh sát. Ta nên làm gì bây giờ? Online chờ, rất cấp bách ㅠㅠ... ta sợ muốn chết!】Ảnh đính kèm: Diêm Khoát mặc áo khoác bóng chày màu đen, bên trong là áo lót ren lưới màu tím cay mắt. Miệng còn dính hai lằn phấn không thể giải thích. Đặc sắc nhất chính là, trên cổ còn buộc cái nơ bướm màu tím.

Diêm Khoát trong bộ dạng này thật sự rất là —— biến thái.

Bài đăng nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.

1L: Bà mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Diêm Khoát đang mặc cái quỷ gì?! Bên trong cũng quá... có ý vị đi.

2L: Là ta mù sao? Đại tá Diêm còn có sở thích ăn mặc này?

Giang Vận thoạt nhìn đúng là rất cấp bách, chỉ cần có một cái bình luận, cô luôn là người trả lời đầu tiên.

Giang Vận @2L: Đúng vậy nha, ta cũng là mới phát hiện, nghĩ lại mà sợ... ta nhận thức hắn nhiều năm như vậy, mà cũng không biết hắn có loại sở thích này... Sớm biết thì ta đã tặng hắn mấy bộ như vậy rồi, không tốn những bộ quần áo chơi bóng đắt tiền kia...

3L: @Giang Vận, xem ra, Giang đại tiểu thư thật sự tặng sai quà rồi. Thế nhưng, ai có mà ngờ như vậy đâu? *cười ra nước mắt.jpg*

4L: Rồi tại sao bị giải lên đồn cảnh sát?

Giang Vận @4L: Nghe nói là quấy rối nữ sinh trong thư viện, bị đại ca qua đường bắt được đưa lên đồn cảnh sát. Oa oa... Diêm Khoát ca ca của ta sao có thể nghĩ không thông như vậy chứ? Tại sao lại làm ra loại chuyện này a a a!

5L: Trong lúc nhất thời ta cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói, đám fan hâm mộ của Diêm Khoát, các người nén bi thương...

6L: Nhà ta sụp đổ.

7L: Nhà ta cũng sụp...

...

Rất nhanh, phía dưới bài đăng của Giang Vận đã xây hơn năm nghìn tầng lầu.

Hơn phân nửa học sinh Trung học Ngân Xuyên bơi vào bình luận.

Cuối cùng có một người nhảy ra.

5231L: Ta không tin. Hình này có thể là do Giang Vận cắt ghép tạo thành a? Diêm Khoát không thể nào là loại người này. Cô ta không chiếm được Diêm Khoát nên giở thủ đoạn, muốn thu hút sự chú ý của Diêm Khoát đó mà? Nữ nhân bẩn thỉu như vậy, vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu của Diêm Khoát!

Giang Vận một tay chống cằm, một tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào cái bình luận này, cười không rõ ý vị.

Chiến Nhiêu ngồi bên cạnh cô, tự nhiên cũng thấy cái bình luận này.

Nàng ngẩng đầu nhìn Giang Vận, trong lòng có chút không thoải mái.

Kỳ thực cái bài đăng này gây ra động tĩnh rất lớn, Giang Vận căn bản không phải thật sự ngu xuẩn đến mức lên diễn đàn xin giúp đỡ, mà tựa như trong bình luận kia nói, là muốn trả thù Diêm Khoát? Vì Diêm Khoát không thích cô, cho nên muốn bôi xấu Diêm Khoát sao? Hoặc là, thật sự là thủ đoạn để thu hút Diêm Khoát?

Nàng không thích Giang Vận như vậy.

Không thích Giang Vận vẫn chấp mê bất ngộ, không buông bỏ được Diêm Khoát.

“Giang Vận, cậu có thể xóa bài đăng đó không?!” Chiến Nhiêu hít sâu một hơi, nói.

Giang Vận nghe vậy:?

Khó hiểu nhìn nàng.

Chiến Nhiêu giương môi, biết rõ bản thân không có lập trường để yêu cầu Giang Vận làm vậy, thế nhưng nàng không thích nhìn thấy Giang Vận sạch sẽ sáng ngời chói mắt vì một nam nhân sa đọa bản thân: “Có phải cậu không buông bỏ được Diêm Khoát hay không? Cậu đăng bài viết này, là vì trả thù hắn, thu hút sự chú ý của hắn?”

Giang Vận nghe vậy, nhướng mày, nhìn Chiến Nhiêu cười.

Nụ cười này của cô làm Chiến Nhiêu có chút sợ, cười không rõ ý vị như vậy không chút nào sạch sẽ, ngược lại còn khiến người ta suy nghĩ, làm Chiến Nhiêu cảm giác mình giống như một tên hề đang diễn trò.

“Tôi... tôi không có lập trường yêu cầu cậu như vậy, thế nhưng tôi hy vọng cậu... hy vọng cậu có thể buông xuống chấp niệm với Diêm Khoát.”

Nàng không muốn nói hai chữ “yêu thích” kia, bởi vì nàng cảm thấy Diêm Khoát không xứng.

Giang Vận cười ra tiếng, đặt điện thoại xuống bàn, hai tay vòng trước ngực, lưng dựa vào ghế, nhìn nàng: “Cậu cảm thấy tôi không bỏ được hắn, vì yêu sinh hận?”

Chiến Nhiêu cúi đầu, dùng ngón tay móc móc sách bài tập, móc muốn rách trang sách luôn rồi.

Nàng không lên tiếng, nhưng cũng không phản bác.

Giang Vận vẫn cười, “Cậu yên tâm đi, tôi không thích hắn. Dù bây giờ tôi có trả thù thật, thì cũng không phải vì yêu không được mà muốn phá, để thu hút sự chú ý của hắn. Tôi chỉ đang trả thù cho cậu mà thôi.”

Chiến Nhiêu kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn cô một cách khó tin: “Cậu nói cái gì? Là... vì tôi?”

Giang Vận thờ ơ trả lời: “Cũng là trả thù cho sự bất đắc dĩ của tôi trước kia.”

Chiến Nhiêu:??

Giang Vận biết nàng không hiểu, nhưng cũng không có ý định giải thích.

Cô đúng là đang trả thù, nhưng không phải là vì yêu sinh hận, mà là phát tiết uất ức trong lòng.

Cô đã bị bức bách thích một tên nam sinh có trái tim dơ bẩn, cùng thủ đoạn ghê tởm, chỉ vì hắn mang tên người hào quang nam chủ. Dựa vào cái gì bắt cô như vậy? Đối với cô mà nói, Diêm Khoát chẳng là cái gì cả.

Chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, mà hắn không quan tâm cảm thụ tâm lý của người bị hại, không quan tâm đối tượng trong nhiệm vụ có bằng lòng hay không, chỉ chăm chăm lo cho cái nhiệm vụ của hắn để được ban thưởng, hắn chính xác là một tên tiểu nhân vì tư lợi cá nhân mà thôi.

Phơi bày chuyện này, đã là cái giá quá rẻ cho hắn rồi.

Cô đã từng nói, cô không còn là Giang Vận vô thức để cốt truyện điều khiển. Sau này, phàm là Diêm Khoát chạm đến lợi ích của cô, cô đều sẽ hung hăng báo thù.

Cô không bao giờ để ý chuyện thủ đoạn của bản thân bị đánh giá dơ bẩn như thế nào. Cô chỉ để ý chính mình cùng những người cô quan tâm bị bắt nạt mà không hề có sức phản kháng.

Khi cô cúi nhìn điện thoại muốn trả lời bình luận kia, thì đã thấy một ID khác làm việc đó.

@5231L: Ta là nhân chứng, đúng lúc ở hiện trường. Bạn học Diêm Khoát đúng là bị bắt đi, trên người chính xác là mặc quần áo như vậy... Cho nên là bạn học Giang Vận không có nói sai nha ~

Giang Vận sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Chiến Nhiêu ở đối diện. Chiến Nhiêu cũng giơ điện thoại của mình lên, trên màn hình là cái bình luận trả lời kia.

Nàng ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, tôi không nên nói cậu như vậy... Tôi chỉ lo cậu vì thích Diêm Khoát mà chấp mê bất ngộ, không buông tha chính bản thân cậu. Kỳ thực tôi cảm thấy cậu đem bệnh tâm thần Diêm Khoát phơi bày ra ngoài, cũng rất sảng khoái...”

Hơn nữa, Giang Vận nói, sở dĩ cô khởi tạo chủ đề này, phân nửa nguyên nhân là vì giúp nàng báo thù.

Là vì nàng đó...

*

Diêm Khoát gục đầu đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Áo khoác bóng chày màu đen kéo khóa lên tới cổ, sít sao che đi chiếc áo xấu hổ bên trong.

Cha hắn đứng bên cạnh, tức đến méo mặt.

“Diêm Quân Thiên tao sao lại sinh ra thứ phế vật như mày chứ? Mày không lo đi đúc kết tình cảm với đại tiểu thư Giang gia, suốt ngày chỉ biết gây phiền phức cho tao!”

Diêm Khoát bĩu môi: “Sớm muộn gì Giang Vận cũng bị nữ chủ xử lý, đúc kết tình cảm với cô ta cũng vô dụng. Hơn nữa, cô ta chỉ là nữ phụ độc ác, không xứng với nam chủ lấp lánh ánh hào quang như con.”

Diêm Quân Thiên nghe con trai nói vậy, liền nện một quyền vào đầu đứa con trai phế vật của ông.

“Mẹ nó! Mày bớt xem tiểu thuyết với mấy cái phim truyền hình não tàn lại cho tao, cái gì nữ phụ nam chủ, mày mà là nam chủ cái rắm, mày tự nhìn lại cái bộ dạng kinh dị của mày đi, lão tử đời này chưa từng mất mặt như vậy!”

“Được rồi được rồi, đừng đánh nữa ~” Mẹ Diêm không muốn nhìn con trai bị đánh, vội vàng bênh con, “Chỉ có một đứa con trai, ông đánh chết nó thì phải làm sao?”

Diêm Quân Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: “Bà đó! Đứa con trai này chính là bị bà chiều hư!”

Mẹ Diêm phẫn nộ trừng mắt nhìn ông một cái, rồi quay đầu trấn an con trai, nhỏ nhẹ cẩn thận khuyên bảo: “Con trai hư, cha con đánh con như vậy cũng là vì muốn tốt cho con. Mẹ biết, hiện tại trên mạng có rất nhiều thông tin rối loạn lung tung, khi con chưa xác định xu hướng tính dục, con tìm người thế nào để bầu bạn cha mẹ không can thiệp, nhưng là có một số sở thích đặc biệt, chúng ta thật sự không nên đụng vào biết không? Kia vừa hại tâm vừa hại thân......”

Diêm Khoát:??

Lời này làm sao nghe không ra cái ý tứ kia chứ?

“Mẹ! Mẹ suy nghĩ đi đâu vậy hả!!! Con không phải như vậy!!!” Diêm Khoát đầu hàng, tháo cái nơ bướm trên cổ ném vào thùng rác.

Giật lấy điện thoại trong tay mẹ Diêm, ý định một mình chui vào trong xe, yên tĩnh một lát. Mở diễn đàn trường xem một chút, thế nhưng, mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

#Hot-boy Trung học Ngân Xuyên - Diêm Khoát có sở thích đặc biệt?#

Lại nhìn vào nội dung bài viết, đúng là tấm ảnh chụp lén trích từ bài đăng của Giang Vận.

Diêm Khoát:......

Xong đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.