Chiến Nhiêu mở to đôi mắt vô tội, nhu nhược đáng thương nhìn Giang Vận, mới vừa rồi còn đằng đằng sát khí mạnh tay tát người ta, bây giờ luống ca luống cuống hai tay xoắn vào nhau không biết phải để đâu.
“Vận Tương ~ tôi thật không cố ý, chỉ là trong lúc nhất thời sốt ruột mà thôi...... tôi tuyệt đối không phải loại...... tùy tiện đánh người......”
Thanh âm Chiến Nhiêu nho nhỏ, đáng thương vô cùng mà nhìn Giang Vận, chỉ hy vọng Giang Vận vẫn có thể bao dung nàng như trước.
Ngoài miệng nàng xin tha là vậy, nhưng đáy lòng lại nghĩ vừa rồi quá qua loa, hẳn là nên thừa dịp khi tiểu tiện nhân Lê Nguyệt kia đơn độc, kéo cô ấy tới một góc nào đó trong cái mật thất cổ quái này rồi trực tiếp tiễn cô ấy đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn.
Cho dù không chết cũng phải phế đi cái miệng đê tiện của cô ấy.
Chiến Nhiêu mím môi, nhìn Giang Vận, từng bước đi về phía cô, nhẹ nhàng nâng tay đối phương lên, nắm lấy, không ngừng đong đưa, bĩu môi làm nũng xin tha: “Bạn Giang Vận dễ thương ơi, tha thứ cho tôi có được không ~ lần sau tôi nhất định sẽ không xúc động như vậy, thật sự tôi không phải người dễ xúc động, tôi không thích đánh người......”
Đánh người dơ tay, hẳn là nên trực tiếp tiễn vong. (