Khi nghe Diêm Khoát thông báo, mọi người đều vô thức bắt đầu ngừng thở, Thái Mân Hào lập tức im miệng, khẩn trương đến mức hận không phong bế cái miệng và cái mũi của hắn lại.
Giang Vận cùng Chiến Nhiêu hai người nằm sấp trên thùng container phía bắc, tập trung cao độ nhìn mấy tên “quỷ” bên dưới.
Nhất là chăm chú quan sát nơi Đồng Tuyết đang ngồi.
So với Tân Khả Khả, Đồng Tuyết trấn định hơn rất nhiều, ngoại trừ tay cầm súng có chút run run, còn lại không nhìn thấy bất kỳ biện hiện bối rối nào.
Đồng Tuyết liếm môi, nhìn chằm chằm về phía cửa, đợi mấy con “quỷ” tùy thời tiến vào.
Đúng lúc ánh mắt lướt qua Tân Khả Khả đang núp trong một góc khuất, nhìn thấy dáng vẻ run rẩy căng thẳng của đối phương, Đồng Tuyết cố gắng nhẹ cong môi lên, làm một cái động tác trấn an cô ấy.
Không biết có phải sức hút của nụ cười này qua lớn hay không, tâm lý vẫn luôn bất ổn của Tân Khả Khả đột nhiên được vỗ yên, cái cảm giác khủng hoảng vừa rồi cũng không còn, tay cầm súng cũng vững hơn.
Bốn tên “quỷ” thò đầu vô nhìn, sau khi quan sát bốn phía không thấy điều gì bất thường, cả đám hiên ngang tiến vào, vừa nhìn thấy Đồng Tuyết liền phát ra tiếng cười kinh hãi, ào ào nhào tới.
Dựa theo kế hoạch, Đồng Tuyết sẽ dẫn dụ bọn quỷ vào bẫy, sau đó nhảy lên thùng container tẩu thoát, mà đợi sẵn trên nóc thùng container là bốn người Diêm Khoát, Thái Mân Hào, Giang Vận cùng Chiến Nhiêu sẽ nhanh chóng ra tay tiêu diệt bốn con quỷ này.
Nhưng Đồng Tuyết còn chưa kịp trèo lên trên, bốn con quỷ kia đã đánh tới.
“Hành động!”
Diêm Khoát cao giọng hô, giống như vị chỉ huy bình tĩnh tháo vát điều khiển tổ hành động. Nhưng mà, ngay khi hắn muốn đứng lên nổ súng, Chiến Nhiêu ở đối diện đột nhiên hét lớn: “Cẩn thận phía sau!”
Diêm Khoát nghi hoặc, còn chưa kịp quay đầu thì đã cảm giác được có thứ gì đó nắm lấy cổ chân hắn, đầu nghiêng qua một chút liền thấy một cánh tay xương xẩu đen nhẻm dính đầy máu tanh.
“A——”
Ngay lập tức, nam sinh sợ tới mức thất kinh hồn vía, vừa la hét vừa điên cuồng giãy dụa cổ chân, muốn đá bay cái tay kia.
Nhưng cái tay giống như vật kí sinh trên chân hắn, dù làm thế nào cũng không thoát được.
“A a a a, biến đi cút đi, biến đi!” Diêm Khoát sợ tới mức gầm rú kêu to, bốn chữ bình tĩnh tháo vát, một chút cũng không còn liên quan.
“Cậu bình tĩnh chút đi, cầm súng làm kiểng sao, bắn chết nó là được rồi. Để nó bắt được luôn cái chân kia của cậu là coi như cậu bay màu đó.” Chiến Nhiêu ở đối diện hết chịu nổi, nhắc nhở hắn.
Thế nhưng là nam sinh ở đối diện đang bận sợ nên căn bản một chữ cũng không nghe vô, vẫn điên cuồng dậm chân.
Thái Mân Hào giơ súng lên muốn bắn con quỷ bám chân Diêm Khoát, nhưng mà tay chân không chịu nghe lời khối óc, hắn run lập cập, mồ hôi trên trán tuôn xối xả, chỉ biết nhìn con quỷ kia đã sắp bò lên tới.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hô to: “Diêm Khoát ca, cậu đừng động nữa, ráng đứng yên một chút đi, để tôi nhắm cho chuẩn.”
“Cậu nói tôi làm sao đứng yên được hả? Nếu tôi ngừng động là nó sẽ bắt tôi ngay!” Diêm Khoát tê tâm phế liệt rống to.
Đột nhiên, “Đoàng ——” một tiếng súng vang lên.
Viên đạn từ thùng container đối diện bay đến, một bông hoa xanh nở ra ngay giữa đầu con quỷ đang bò lên.
“Quỷ” bị bắn chết!
Diêm Khoát nhìn con quỷ ngã xuống mà còn chưa tỉnh hồn, vừa nghiêng đầu đã thấy Giang Vận vẫn đang trong tư thế xạ kích.
Là cô ta cứu hắn!
Sắc mặt Diêm Khoát thoáng cái liền khó coi. Vì thoát chết trong gang tấc, vì bại dưới tay Giang Vận, đương nhiên, nhiều nhất là vì ảo não. Hắn vốn ghét Giang Vận muốn chết, nhưng không ngờ người cứu hắn hiện tại vẫn là Giang Vận.
Này không phải giống như hắn tự vả sao?
“Woo ~ cũng may có Giang Vận. Cứ tưởng chúng ta xong đời rồi chứ.” Thái Mân Hào thở mạnh một hơi, nói với Giang Vận: “Cám ơn cậu, Giang Vận.” Hắn quay đầu nhìn Diêm Khoát: “Không ngờ Giang Vận lợi hại như vậy, đúng không.”
Vốn Diêm Khoát đã khó chịu, hiện tại càng khó chịu.
Thở ra một hơi, hắn phóng xuống khỏi container, cầm súng nhắm vào con quỷ phía dưới.
Giang Vận thu súng, xoay người cùng Chiến Nhiêu cũng phóng xuống, đối đầu cùng bốn con “quỷ” kia.
Vốn Giang Vận tưởng rằng Chiến Nhiêu sau khi nhảy xuống sẽ khẩn trương và không bắn trúng “quỷ”, chờ đến khi chân chính ra trận, mới phát hiện tư thế cầm súng của tiểu nha đầu này cực kỳ chuẩn, ra tay cũng nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Cô có chút kinh ngạc.
Đối phương quay đầu, nhướng mày cười nhìn cô: “Tôi đã nói cậu chưa chắc thắng được tôi mà. Đừng quên giao ước của chúng ta a~”
Ngay sau đó Chiến Nhiêu không chút dây dưa dài dòng, tiếp tục tập trung vào cuộc chiến, Giang Vận cũng không dám qua loa, lập tức cầm súng truy kích đám “quỷ“. Những người khác hoặc nhiều hoặc ít có lúc sẽ sợ đến luống cuống tay chân, còn hai người các nàng lại thuần thục giải quyết gọn lẹ tất cả bọn quỷ.
Ngay khi con “quỷ” cuối cùng ngã xuống, trên đỉnh mật thất liền truyền đến đoạn nhạc chúc mừng kèm với thông báo “Chúc mừng người chơi vượt ải thành công!”
Từng người đều mệt mỏi rã rời.
“Cuối cùng cũng kết thúc ~ làm tôi sợ muốn chết...” Thái Mân Hào vừa đặt mông ngồi xuống đất vừa gào thét.
Diêm Khoát cũng muốn ngồi, nhưng lại sĩ diện, chỉ đứng dựa vào container.
“Khả Khả, cậu không sao chứ? Ra đây đi. Kết thúc rồi.” Đồng Tuyết đi đến chỗ Tân Khả Khả đang trốn sau container, vươn tay ra trước mặt cô ấy.
Tân Khả Khả nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại, lần thứ hai đưa về phía cô ấy, không chút do dự, lập tức nắm lấy
“Cảm ơn, tôi không sao.”
Giữ chặt bàn tay mảnh khảnh lấy đà đứng lên rồi, nhưng lại không cam lòng buông ra.
Đồng Tuyết cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn Tân Khả Khả đi sau mình vài bước, cho là cô ấy còn đang sợ hãi, mím môi do dự hai giây quyết định không lên tiếng... cậu ấy thích thì cứ để cậu ấy nắm đi a, dù sao cũng là con gái với nhau, coi như chăm sóc cho em gái nhỏ thôi.
“Chiến Nhiêu, đi chưa?”
Tay trái Đồng Tuyết nắm tay Tân Khả Khả, tay phải vẩy tay gọi Chiến Nhiêu, Chiến Nhiêu đáp lời: “A, tới liền.” Sau đó lập tức quay đầu nhìn Giang Vận đang có vẻ hơi mệt mỏi, tặc lưỡi cười hì hì: “Giang Vận, cậu không quên cuộc đua của chúng ta chứ?”
Đương nhiên Giang Vận không quên.
Vừa rồi khi bắn hạ con quỷ cuối cùng, vừa vặn cô và Chiến Nhiêu gặp cùng một chỗ. Cô đến sớm hơn Chiến Nhiêu hai giây, vừa định nổ súng, Chiến Nhiêu đột nhiên kêu tên cô, trong tích tắc cô ngẩng đầu đáp lại, Chiến Nhiêu đã nổ súng trước.
Kết quả, bởi vì là con quỷ cuối cùng, cho nên hiện tại chiến tích của Chiến Nhiêu hơn cô một con quỷ.
Tiểu nha đầu đây là đang tới tranh công a.
“Ok, vậy dựa theo lời cậu nói, tôi thiếu cậu một nguyện vọng.” Giang Vận cất súng, bất đắc dĩ vừa cười vừa nói.
Chiến Nhiêu nghe xong, đắc ý hất cằm lên, “Ha~ Nói lời phải giữ lấy lời a, mặc kệ là nguyện vọng gì cũng phải chấp nhận a.”
“...”
Giang Vận chú ý tới ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, trong đó còn cất giấu một tia giảo hoạt, đột nhiên cô có chút hiếu kỳ, nữ chủ này đang có cái ý đồ gì đây, nguyện vọng nàng muốn cô thực hiện là gì?
“Chỉ cần không giết người phóng hỏa, những chuyện khác đều được phải không?
“Ừm, đều được.”
Chiến Nhiêu kích động ôm chầm lấy Giang Vận, “Đây là cậu nói, không cho phép đổi ý a!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu nha đầu, Giang Vận nhịn không được véo chiếc mũi nhỏ trắng mịn cao thẳng của nàng, “Không đổi ý.”
Cô cũng cong cong đôi mắt mỉm cười, vẻ mặt dung túng.
Giống như mặc kệ tâm nguyện của người trước mắt này là gì, chỉ cần cô có thể làm được cô đều sẽ thỏa mãn cho nàng. Cho dù là muốn cái mạng này của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện giao ra. Ngôn Tình Sủng
Dù sao thì cô ấy chính là cho người ta ảo giác như vậy, khi cô ấy đối tốt với bạn, khi cô ấy lẳng lặng, cưng chiều nhìn bạn, dường như bạn chính là duy nhất của cô ấy, dường như bạn có thể tùy ý làm loạn trái tim của cô ấy. Phần dung túng này, luôn làm người ta kìm lòng không đậu mà khi được một tấc lại muốn lấn lên một thước.
Chiến Nhiêu bị ngón tay ấm nóng chạm vào, không kìm được rùng mình một cái, nhưng nhờ vậy mà nàng trấn tỉnh lại chút, thu vòng tay đang ôm cổ Giang Vận lại.
Thái độ và dáng vẻ cưng chiều của Giang Vận đối với nàng, thiếu chút nữa làm nàng vượt rào.
Vừa rồi vậy mà thiếu chút nữa là nàng đã nhón chân lên hôn Giang Vận.
May mắn May mắn...
Chiến Nhiêu nhẹ nhàng thở ra, e sợ Giang Vận phát hiện điều gì.
Thế như tầng đỏ ửng trên mặt nàng làm như thế nào cũng chưa chịu tan đi, mạch máu dưới da cũng nóng bừng, máu tựa hồ muốn phun ra ngoài. Trái tim đập nhanh thình thịch, làm gì cũng không khiến nó an tĩnh lại.
Chiến Nhiêu có chút xấu hổ, đối mặt với một người thuần khiết như Giang Vận, tại sao nàng luôn có những ý tưởng kỳ quái không hợp với lứa tuổi như vậy?
Nhưng bây giờ còn chưa được, nàng còn chưa trưởng thành, Giang Vận viên bồ đào này cũng còn chưa chín mọng, nàng cần phải đợi thêm chút nữa. Đợi hai năm nữa, đến lúc đó, vô luận nàng muốn làm cái gì cũng thuận tiện hơn hiện tại a. Hơn nữa, đến lúc đó, vô luận nàng muốn làm cái gì, cũng nhất định phải thành công!
Chiến Nhiêu vỗ vỗ mặt, không đợi Giang Vận, vụt đi ra ngoài trước để hít thở không khí.
——
Nhìn hai người thân như chị em ruột, không hiểu sao lại có loại cảm giác CP, Diêm Khoát cay cú muốn chết.
Trò chơi kết thúc cũng là lúc thông báo kết quả nhiệm vụ của hắn tới.
Diêm Khoát bực bội bịt lỗ tai, nhưng âm thanh của trí tuệ nhân tạo trực tiếp vang lên trong đầu hắn, có bịt tai cũng vô dụng.
【Ding ~ nhiệm vụ #cứu thoát nữ chủ# thất bại, giá trị vận khí -0,5; nhiệm vụ #trừng phạt nữ phụ độc ác# thành công, giá trị vận khí +0,5; nhiệm vụ #có được nụ hôn cảm kích của nữ chủ# thất bại, giá trị vận khí -1; nhiệm vụ #thúc đẩy tiến độ yêu đương lên 19%# thành công, giá trị vận khí +1.】
【Tổng giá trị vận khí hiện tại của ngài là: 0.】
Nghe xong kết quả nhiệm vụ, Diêm Khoát sửng sốt.
Nhiệm vụ của hắn thất bại hoàn toàn như vậy mà vẫn duy trì được giá trị vận khí lúc đầu?
Nhìn cái trứng vịt kia, thiếu chút nữa hắn che mặt khóc không thành tiếng.
Cái giá trị vận khí này thấp hơn 0 và bằng 0 là khác nhau một trời một vực a.
Chỉ cần không phải số âm là hắn vẫn còn cơ hội!
Đương nhiên Giang Vận đang bước đi thong thả cũng nghe được cái kết quả nhiệm vụ này.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt, rốt cuộc cái kết quả này được đánh giá theo tiêu chuẩn nào hả?
Trừng phạt nữ phụ độc ác thành công, cô có thể hiểu được, bởi vì cô chọn sử dụng tính năng bỏ qua tình tiết cốt truyện, nên Lê Nguyệt lập tức được chọn làm nữ phụ độc ác thay thế cô, mà cô ấy lại bị toàn bộ thành viên biểu quyết đá vào “ngồi tù”, theo một cách nào đó mà nói thì cũng coi như là trừng phạt, nhiệm vụ này được tính là thành công thì không có vấn đề gì. Thế nhưng cái nhiệm vụ #thúc đẩy tiến độ yêu đương# tại sao lại thành công?
Rõ ràng trong toàn bộ quá trình, Chiến Nhiêu tránh Diêm Khoát còn không kịp, cô còn nhìn ra được, nếu có thể thì Chiến Nhiêu thậm chí còn muốn dùng súng bắn chết Diêm Khoát luôn, chớ đừng nói chi là yêu thầm Diêm Khoát, tình cảm thăng lên từng bước.
Nhiệm vụ này tuyệt đối có vấn đề, thế nhưng khẳng định là nó có quy luật nào đó.
Giang Vận nhịn không được, gõ gõ hệ thống của bản thân.
Giang Vận: 【Rốt cuộc nhiệm vụ của Diêm Khoát được đánh giá như thế nào?】
Hệ thống: 【Mỗi hệ thống có một quy tắc đánh giá riêng, bổn hệ thống không biết quy tắc mấy cái cái hệ thống rác rưởi ngoài kia. Vì vậy không thể trả lời a ~ Đằng ấy tự mình nghiên cứu đi a ~】
Giang Vận:...
Hệ thống: 【Thế nhưng tất cả nhiệm vụ đều xoay quanh đối tượng nhiệm vụ, đối tượng nhiệm vụ mới là cốt lõi a ~ haizz ~ buồn ngủ buồn ngủ quá ~ bổn hệ thống đi ngủ trước đây ~】
Nói xong, hệ thống vụt một cái lại ngoại tuyến rồi.
Hàng chân mày Giang Vận nhíu càng chặt hơn.
Xoay quanh đối tượng nhiệm vụ?
Chẳng lẽ nhiệm vụ thúc đẩy tiến độ yêu đương của Diêm Khoát không phải nhằm vào Diêm Khoát và Chiến Nhiêu? Mà là người khác?
Hơn nữa con số không ngừng tăng lên trên thanh tiến độ yêu đương của Diêm Khoát lại ngang bằng với thanh tiến độ tuyến nhân duyên của cô, Giang Vận đột nhiên nhiệt huyết dâng trào suy đoán —— cái tiến độ yêu đương kia, sẽ không phải là cô cùng Chiến Nhiêu chứ???
——
Chiến Nhiêu: Đợi hai năm nữa, đến lúc đó tui làm gì cũng phải thành công!
Editor: Hong bé ơi, thành thụ nha bé ơi