“Hm? Bạn học này, em tới tìm Tiểu Vận Nhi sao?”
Người nhìn thấy Chiến Nhiêu trước là chị y tá, ngón tay trắng nõn của chị y tá chỉ chỉ vào Giang Vận đang nằm trên giường, gọi lên ba chữ “Tiểu Vận Nhi” đặc biệt thân thiết. Giống như tỏ rõ mối quan hệ không bình thường giữa hai người.
Giang Vận cũng thấy Chiến Nhiêu, giơ tay cười chào: “Chiến Nhiêu, sao cậu lại tới đây?”
Chiến Nhiêu cắn răng nuốt một chút không can tâm xuống đáy lòng, giương môi lên, một lần nữa lộ ra nụ cười hiền lành thân thiện, như thể sự âm u vừa mới chỉ là ảo giác của người khác.
“Tôi nghe Tân Khả Khả nói cậu bị bệnh, cho nên đến xem.”
Nàng vừa dứt lời, sân trường liền vang lên tiếng chuông tan học.
Nhìn mồ hôi nhễ nhại trên mặt nữ sinh.
Không hề nghi ngờ, một hai phút cuối cùng nàng cũng không thể chờ nổi, chuông chưa reo đã chạy như bay đến đây.
“Tiểu Vận Nhi, mối quan hệ của em và bạn học này tốt lắm phải không? Một phút cũng chờ không được a ~” Chị y tá xinh đẹp chớp chớp mắt cười trêu chọc cô.
Ngón tay thon dài che đi đôi môi đỏ, lộ ra đôi mắt hoa đào ngấn nước, lông mày lá liễu, tóc dài xoăn nhẹ thả sau vai, bởi vì là phòng y tế trường nên cũng không quá nghiêm khắc, không đội mũ y tá, nên tóc cũng được thoải mái một chút, vài sợi tóc hỗn độn rũ bên tai.
Lúc trước đã có nghe qua, phòng y tế Trung học Ngân Xuyên có một vị nữ y tá xinh đẹp, tính tình ôn nhu, rất được lòng các bạn học sinh.
Nhưng hiện tại đối với Chiến Nhiêu mà nói, chị y tá này đúng là khiến người chán ghét.
Nàng đi thẳng đến bên cạnh chị y tá, khuỷu tay hơi dùng lực đẩy nhẹ chị y tá sang một bên, còn nàng thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Giang Vận, vững vàng chiếm giữ vị trí gần Giang Vận nhất.
“Chị y tá, bạn em ở đây giao cho em được rồi, hẳn là chị còn nhiều việc khác phải làm.”
Nàng cong môi cười nhìn chị y tá.
Rõ ràng thanh âm vô cùng ngọt ngào, nhưng thời điểm nàng nói ra những lời này, lại khiến người nghe lạnh sống lưng một cách khó hiểu.
Chị y tá vờ như không phát hiện hơi thở bất thường của đối phương, cười hỏi: “Phải không? Xem ra cô bạn này là chê chị vướng bận đây mà, vậy được rồi, chị đi trước đây.” Chị y tá nhìn Giang Vận: “Tiểu Vận Nhi, có cần gì thì gọi chị.”
Giang Vận gật đầu: “Chị Trường Nhu đừng lo.”
Nghe khẩu khí đối thoại thân mật của hai người.
Áp suất quanh thân Chiến Nhiêu nháy mắt hạ thấp cực điểm.
Dùng sức siết chặt lòng bàn tay.
Không được, phải nhịn xuống.
Chỉ là một chị y tá mới quen mà thôi.
Nhưng tại sao chị ấy có thể cười như vậy với Giang Vận?
Còn có, tại sao Giang Vận lại có thể thân thiết với một người mới quen như vậy?
“Chiến Nhiêu?” Giang Vận nhẹ giọng gọi một tiếng.
Mặt đen như đáy nồi, áp suất thấp bao phủ quanh thân, Chiến Nhiêu hồi thần như người vừa mới tỉnh mộng.
“Hả?”
“Cậu làm sao vậy?” Giang Vận nhận thấy sắc mặt nàng có gì đó không đúng.
Ý thức được bản thân để lộ cảm xúc thật, nháy mắt Chiến Nhiêu có chút hối hận, vội vàng lắc đầu: “A, không có. Tôi đang suy nghĩ chút việc thôi.” Dừng một chút, nàng giả vờ vô tình hỏi: “Cậu với chị y tá đó quen lâu rồi hả? Hai người...... rất thân sao?”
Giang Vận lắc đầu: “Không thân. Vừa mới quen đó thôi. Nhưng chị ấy không tệ, chị ấy tên Tần Trường Nhu.”
“Ờ.” Chiến Nhiêu như có lệ, hỏi: “Lúc tôi vào, hình như hai người nói chuyện gì đó rất thú vị...... chuyện gì vậy a?” Nàng mở to mắt nhìn Giang Vận.
Ai ngờ, Giang Vận luôn lạnh nhạt thờ ơ lại lần nữa lộ ra cái biểu cảm khó tả đó, tựa hồ có chút thẹn thùng, lại có chút ảo não? Hai loại cảm xúc đó trộn lẫn, như tạo ra một hình ảnh khác của Giang Vận, mà nàng chưa bao giờ được nhìn thấy.
“Không có gì.”
Ôi? Còn không chịu nói?
Là bí mật thuộc về cậu ấy và người tên Tần Trường Nhu kia?
Cả nàng cũng không thể biết?
Mặt Chiến Nhiêu lập tức trầm xuống.
Mà Giang Vận lúc này chỉ có bồn chồn, nếu để Chiến Nhiêu biết cô sợ tiêm, vậy chẳng phải sẽ bị đối phương cười nhạo sao?
Chuyện mất mặt như vậy, cô có nên nói không?
“Nếu cậu có thể trò chuyện vui vẻ như vậy, có lẽ cũng không có gì nghiêm trọng, vậy tôi về trước đây. Còn một đống bài tập cần làm.”
Chiến Nhiêu đeo túi, đứng lên, rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn lạnh nhạt nhìn Tần Trường Nhu đang soạn thuốc bên phòng dược, bước đi không quay lại.
Giang Vận:......
Vậy là đi hả?
Cậu ấy nổi giận sao?
Nhưng mà......
Giang Vận nhìn chằm chằm giao diện nhiệm vụ quen thuộc của cô.
【Ding ~ Tuyến nhân duyên trong nhiệm vụ chủ tuyến của ngài có đổi mới.】
【Tiến độ tuyến nhân duyên hiện tại —— 22%】
Hả?
Tăng?
Giang Vận kinh ngạc một chút.
Sau khi tiếp xúc với hệ thống lâu như vậy, đại khái cô cũng hiểu được, chỉ cần là nhiệm vụ chủ tuyến biến động, dù là 1% nhiệm vụ thì hệ thống cũng sẽ lập tức thông báo.
Cho nên, tuyến nhân duyên của cô vừa biến động sao?
Cô mới vừa tiếp xúc hai người a?
Một người Tần Trường Nhu, người còn lại là Chiến Nhiêu.
Rốt cuộc là ai thúc đẩy tuyến nhân duyên của cô?
Tần Trường Nhu chỉ mới quen hôm nay, trừ phi là nhất kiến chung tình, nếu không căn bản sẽ không có khuất mắc tình cảm gì.
Vậy thì chỉ còn lại một người......
Hai chữ 【Chiến Nhiêu】 còn chưa kịp nhảy ra khỏi miệng thì trước mắt đã xảy ra sự kiện khiến Giang Vận hạn hán lời.
Tuyến nhân duyên vừa mới thấy được đẩy lên 22%, nháy mắt đã rơi không trọng lực.
Bên tai liên tiếp vang lên một tràn âm thanh thông báo.
【Tiến độ tuyến nhân duyên hiện tại —— 21%】
【Tiến độ tuyến nhân duyên hiện tại —— 19%】
【Tiến độ tuyến nhân duyên hiện tại —— 17%】
【Tiến độ tuyến nhân duyên hiện tại —— 15%】
......
【Tiến độ tuyến nhân duyên hiện tại —— 11%】
Giang Vận:!!!!
Nhìn giá trị giảm mạnh còn 11%, Giang Vận lập tức trợn tròn mắt.
Bật ra bốn chữ: Đậu xanh rau má!
————————————————
Cùng lúc đó, cũng có một người tức giận đến kêu to giống Giang Vận. Diêm Khoát lấy cớ tự học trốn về nhà chơi game, vốn đang hăng say diệt địch, bỗng lại nghe được trong đầu vang lên âm thanh thông báo: 【Tiến độ yêu đương hiện tại —— 11%】.
Hắn đứng hình một giây rồi chửi ầm lên.
“Đ*t con m* nó!”
Đồng đội:???
Mặt Diêm Khoát tối sầm, vội vàng trả lời: “Không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện, tao out trước đây.”
Dứt lời, hắn mặc kệ đồng đội sống chết, trực tiếp nhấn Esc, rời khỏi trò chơi.
Lập tức tháo tai nghe, ném chuột và bàn phím, vội vội vàng vàng bật mở màn hình hệ thống, quả thực trên đó hiển thị một hàng kí tự:
【Tiến độ yêu đương hiện tại của ngài là: 11%】
Xảy ra chuyện gì?
Chỉ một buổi tối mà tiến độ yêu đương giảm mạnh như vậy?
Nữ chủ này phát điên cái gì nữa đây?
————————————————
“Sao cậu quay lại đây?”
Đồng Tuyết nhìn người mười phút trước còn lo sốt vó chạy như bay đi tìm Giang Vận, mà giờ lại xuất hiện ở cửa lớp?
“Giang Vận không sao, nên tôi quay lại đây.” Chiến Nhiêu cười trả lời Đồng Tuyết.
Dứt lời, một lần nữa để túi xách xuống, lấy sách bài tập ra, nghiêm túc làm bài.
Mỗi một lời giải trong đề đều đúng.
Tư duy rõ ràng, không hề sơ hở.
Chỉ là......
Chị Nhiêu, có thể giảm lực đạo ấn bút một chút có được không? Cái bàn cũng muốn lủng rồi.
“Thật không có việc gì?” Đồng Tuyết không an tâm.
“Ừm ~ không có việc gì. Tuyết Nhi cậu không cần lo đâu ~” Mắt Chiến Nhiêu cong cong, khóe miệng mỉm cười đáp lại, một bộ năm tháng yên vui, thịnh thế thái bình.
Đồng Tuyết:......
Tôi không phải hỏi Giang Vận có sao hay không, mà là hỏi cậu có ổn không đó?
Nhưng nhìn Chiến Nhiêu như vậy Đồng Tuyết nào dám hỏi thành lời.
Nuốt nuốt nước bọt, không dám nói tiếp.
————————————————
Sáng ngày hôm sau, trước lớp 10-18 tụ tập một đám người. Có người lớp 10-18 cũng có người ngoài lớp, mọi người đều thận trọng, thở mạnh cũng không dám, nhưng ức chế không được nội tâm hưng phấn nhìn chằm chằm nam sinh đẹp trai kia.
“Là Diêm Khoát a! Thật thần kỳ, hắn thực sự đến lớp 10-18. Không phải trước kia hắn chưa bao giờ bước đến dãy nhà này sao?”
“Có gì gọi là thần kỳ? Chắc chắn là tới vì Chiến Nhiêu. Diêm Khoát có ý với Chiến Nhiêu, ngươi mới ngày đầu biết hả?”
“Vậy hôm nay hắn gióng trống khua chiêng tới đây là muốn làm gì?”
......
Diêm Khoát vờ như không nghe thấy tiếng xì xào khe khẽ chung quanh, chỉ ngã lưng dựa vào cửa lớp 10-18, tay buông thõng bên hông, ngón giữa câu lấy một cái bao nilon, bên trong là hộp cơm sáng màu hồng tinh tế. Rũ đôi mi như có như không nhìn lối lên cầu thang.
Mười phút sau, nhân vật mục tiêu xuất hiện, cười nói cùng các bạn chậm rãi đi lên.
Thời điểm sắp đến cửa lớp bọn họ dừng bước.
Đồng Tuyết chọc chọc khuỷu tay Chiến Nhiêu, ý bảo nàng nhìn xem cửa lớp.
Lúc nhìn thấy người nào đó, nụ cười trên mặt Chiến Nhiêu nháy mắt ngưng đọng.
“Đi thôi.”
Nàng cùng Đồng Tuyết đi đến cửa sau của lớp.
Diêm Khoát vừa thấy như vậy, ba bước chập hai, thành công chặn được Chiến Nhiêu trước khi nàng bước qua cửa.
Một tay hắn chống lên cửa, chặn lại, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ (tự cho là cưng chiều), cười: “Bạn học Chiến Nhiêu, đừng có mỗi lần nhìn thấy tôi là trốn, có được không? Cậu có biết cậu như vậy làm tôi rất bối rối không.”
Đồng Tuyết:......
Ọe, cứu mạng!
Sến cmn sẩm a!
Diêm Khoát: “Cậu phải biết rằng, có thể khiến tôi nhẫn nại chờ đợi, trong toàn trường này, chỉ có một người là cậu đó.”
Đồng Tuyết:!!!
Má ơi! Oxy! Tui cần oxy gấp! Không thở nổi nữa!
Diêm Khoát: “Tuy tôi không biết tôi đắc tội cậu chuyện gì mà khiến cậu khó chịu khi nhìn thấy tôi. Nhưng cậu có thể cho tôi một cơ hội đền bù được không?”
Đồng Tuyết:...... Xỉu!
Rung run rẩy rẩy nói với Chiến Nhiêu một câu: “Xin lỗi, Chiến Nhiêu, tôi chịu hết nổi, tôi kiếu trước đây.”
Nhanh tay lẹ chân chạy tót vào lớp.
Chiến Nhiêu:......
Nếu không phải nàng bị thế lực thần bí nào đó khống chế, nàng cũng đã sớm chạy rồi.
Nàng giương mắt nhìn Diêm Khoát, đôi mắt to tròn vô tội tràn đầy thụ sủng nhược kinh: “Bạn học Diêm Khoát, cậu làm những việc này là có ý gì? (Chê cuộc sống nhàm chán, muốn tìm cái chết sao?) Làm người ta xấu hổ. (Ghê tởm đến buồn nôn). Tôi chưa từng có ý ghét cậu (chỉ có ý muốn giết thôi). Nhưng xin cậu sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa (còn dám tới phiền tôi, tôi sẽ dùng vợt điện vợt chết con ruồi là cậu.)”
Thấy cô gái đỏ mặt chạy vào lớp.
Diêm Khoát nhướng mày: Có vẻ nàng cũng ghét ta lắm.
Đẩy tiến độ yêu đương lên lại, dễ như trở bàn tay!