“Lão nô không dám! Công tử cứ gọi lão nô là Diêu quản gia là được rồi ạ!” Diêu quản gia kính cẩn cúi người, sau khi không còn việc gì liền đi ra ngoài phân phó người dưới làm việc.
Hàn Băng bước vào phòng, thoáng nhìn qua một lượt. Phòng sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ bày biện rất mới mẻ, dường như mới được mua về.
Trên tường treo rất nhiều tranh chữ cùng tranh thủy mặc giúp căn phòng càng thêm phong nhã lịch sự. Bên phải là buồng ngủ, bên trái là phòng tắm, mọi thứ được sắp xếp không khác bao nhiêu với căn phòng khi nàng ở cùng nhóm người Triệu Sơn.
Ngồi xuống bàn trà giữa phòng, Hàn Băng lấy từ trữ nạp giới ra bộ ngân châm dùng để châm cứu, thong thả lau từng cây một.
Một khắc sau, Diêu quản gia mang đến một xấp giấy mỏng.
“Công tử, đây là thông tin của mười tiểu hài tử đầy đủ nhất, đã được ghi chép kỹ càng, mời công tử xem qua.”
Hàn Băng tiếp nhận xấp giấy đó, nhanh chóng đọc từng tờ một. Sau khi đọc xong, Hàn Băng liền nhờ Diêu quản gia mang cho mình giấy và mực, tiếp đó mang mười đứa trẻ được kê khai trên giấy đến chỗ nàng. Nàng cần bắt tay chữa trị càng nhanh càng tốt.
Trong mười đứa trẻ này, có sáu đứa trẻ là “sản phẩm thành công” của rạp xiếc. Tiểu hầu, người thân to đầu nhỏ, người đầu to, người chân dài...
Những đứa trẻ đứng trước mặt Hàn Băng, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi và hoang mang. Chúng đứng sát vào nhau, không dám gây ra động tĩnh gì, nhìn qua rất đáng thương và tội nghiệp.
Hàn Băng đứng dậy khỏi ghế, bọn trẻ liền ôm nhau ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm nàng đầy cảnh giác.
“....”
Nhìn thấy bọn trẻ như vậy, Hàn Băng cũng cảm thấy một chút đau lòng và tiếc nuối. Nàng thở dài đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói.
“Ta có thể giúp các đệ trở về với hình dáng ban đầu, trở về bên gia đình, có ai muốn không?”
Bọn trẻ quay qua nhìn nhau, sau một hồi lưỡng lự liền lần lượt gật đầu.
“Tốt! Vậy tiếp theo, ai muốn là người đầu tiên điều trị?! Mạnh dạn lên, ta không làm hại các đệ đâu! Hãy đi đến trước mặt ta, ta sẽ giúp người đó trở về.”
Bọn trẻ lại nhìn nhau một hồi, một đứa trẻ thều thào lên tiếng.
“Có thật không? Huynh... huynh sẽ giúp bọn ta trở về như bình thường sao?”
Hàn Băng mỉm cười, nhìn đứa trẻ gật đầu một cách chắc chắn.
Tiếp theo đó là những tiếng xì xầm phát ra từ bọn trẻ, chúng nói chuyện trao đổi với nhau, sau cùng một tiểu hài đứng lên.
“Đệ... đệ muốn được trở lại bình thường, muốn được về nhà, muốn được sống. Cầu xin huynh hãy giúp bọn đệ!”
Nói xong, tiểu hài đó đã đi đến trước mặt nàng quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
Hàn Băng nâng tiểu hài đó dậy, hắn là người dị dạng thân to đầu nhỏ từng biểu diễn. Khi tiểu hài đứng dậy, đã cao hơn nàng một cái đầu.
“Được!”
Tiểu hài này tên là Nam Thiên Sang, năm nay được bảy tuổi, hắn bị bắt đi lúc bốn tuổi. Bị huấn luyện và biến đổi đã gần ba năm.
Hàn Băng kêu bọn trẻ đứng lên và ngồi lên ghế, nàng tiến hành bắt mạch và kiểm tra từng người một.
Cứ mỗi lần xong một người, Hàn Băng sẽ cẩn thận ghi chép lại vào những tờ giấy, phân riêng vào những tờ giấy thông tin Diêu quản gia đưa đến, tạo thành một bản tài liệu hoàn chỉnh.
Hàn Băng ở cùng bọn trẻ cả một ngày trong phòng, khi dược liệu được đưa đến nàng cũng không ra nhìn qua.
Bữa tối nàng cùng bọn trẻ ăn chung một bàn ăn, quan sát những hành động của chúng.
Sau bữa ăn, Diêu quản gia theo phân phó của Hàn Băng sắp xếp mười đứa trẻ ra ba căn phòng bên cạnh nàng, đưa cho mỗi đứa một bát thuốc an thần cùng một viên thuốc giảm đau nàng tự chế.
Hàn Băng cầm theo ngọn nến, nhìn từng loại thảo dược được để gọn vào từng ô tủ hài lòng gật đầu. Cầm theo tờ giấy ghi chép của bản thân, bắt đầu bốc thuốc.
Ba y đồng túc trực trong phòng dược chờ lệnh của nàng, thấy nàng bốc thuốc liền tiến lên giúp đỡ.
Hàn Băng cũng không từ chối những nhân lực miễn phí này, lần lượt bảo họ mài mịn những loại thảo dược chỉ định, giã nhuyễn các lá cây tươi, chắt lọc nước thuốc....
Hoàng Tiêu Dương đứng ngoài sân tiểu viện nhìn những chiếc bóng bận rộn qua lại, tiếng chày “cộp cộp” giã thuốc, tiếng nước sôi “tu tu”, mùi thảo dược nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí.
“Ngày mai sẽ có thêm vài đại phu đến phụ giúp mọi việc, họ là những đại phu có kinh nghiệm lâu năm. Ngoài ra, tìm thêm những loại thảo dược khác đưa đến. Nếu trong kho của phủ không có, thì hãy đến kho dược của hoàng cung lấy. Bổn hoàng tử đã xin ý kiến của phụ hoàng rồi, các ngươi cứ việc mang về!”
Hoàng Tiêu Dương hai tay để sau lưng, mắt vẫn nhìn vào một cái bóng nhỏ nhắn đang hắt lên cửa.
“Vâng thưa Điện hạ!” Diêu quản gia cúi người cung kính.
Hoàng Tiêu Dương đứng nhìn thêm một lúc thật lâu, sau đó mới rời đi. Hàn Băng trong phòng rất nhanh đa hoàn thành các loại thuốc, để trong từng lọ nhỏ, dán tên đầy đủ.
Những y đồng vô cùng ngạc nhiên nhìn những viên thuốc tròn tròn nhỏ nhỏ đấy, ánh mắt nhìn Hàn Băng giống như nhìn thần tiên hạ phàm, vô cùng kính nể và ngưỡng mộ.
“Ba người để số thuốc ấy vào khay, mang theo tại hạ đến phòng của bọn trẻ. Chúng ta cần nhân lúc bọn trẻ còn ngủ tiến hành chữa trị.”
Ba y đồng gật đầu lia lịa, tay chân nhanh nhẹn đi theo nàng. Hàn Băng đi đến căn phòng đầu tiên, có ba hài tử yên tĩnh nằm ngủ.
Ba hài tử này được người của Hoàng Tiêu Dương tìm thấy trong trang viên nhỏ của Tô Ngữ Âm, chúng bị nhốt trong chiếc lồng che màn đen mà nàng từng nhìn thấy.
Đứa bé có tên Tiểu Ân năm nay được bốn tuổi, là một tiểu nữ hài vô cùng xinh xắn đáng yêu. Nàng là một sản phần thất bại, nhưng được một đại phú hào ra giá tiền mua lại, phú hào đó yêu cầu biến nàng thành một mỹ nhân tinh linh trong sáng.
Có lẽ vì mới bắt tay vào hoàn thành được một nửa nên cơ thể Tiểu Ân chưa thay đổi quá nhiều.
Tóc của Tiểu Ân rất dài so với những người cùng lứa tuổi. Những người khác thì có thể chỉ dài đến ngang vai hoặc hơn một chút, nhưng tóc của Tiểu Ân đã đến mắt cá chân của chính mình rồi!
Mái tóc vô cùng óng mượt và dày, một mái tóc mà vô số thiếu nữ mơ ước!
Nhưng với một tiểu nữ hài chỉ mới bốn tuổi mà nói, mái tóc này chính là một cục tạ trăm cân, cực kỳ nặng nề và khó chịu. Tai của Tiểu Ân phần trên đã nhọn lên, thật sự có chút giống tai của các tinh linh trong truyền thuyết.
Chúc mọi người một ngày tốt lành và may mắn nhé!