Với cả, nàng ta đã là người của đại thiếu gia, nếu không thể gả cho hắn, e rằng sau này sẽ không gả được cho ai nữa!
“Được a! Thiếu gia, ngài nhớ giữ lời hứa đó nha!” Tiểu Trúc cúi đầu nũng nịu, ánh mắt nào có nhu tình mật ý, hoàn toàn chính là tính kế thâm sâu như rắn độc.
“Được được, bản thiếu gia đã bao giờ thất hứa đâu! Được rồi, bây giờ thì để ta thoải mái một chút nào, tiểu yêu tinh!” Kiều Trấn Quy ôm cơ thể nữ tử chặt hơn, bắt đầu đòi hỏi.
Hàn Băng ở trên thân cây cổ thụ ngay đó lạnh nhạt nhìn hai thân ảnh chuyển động phía dưới, bàn tính lách cách nảy số ở trong đầu.
Hôm nay nàng vốn tính sẽ đi diệt trừ phiền phức Kiều Đàm kia, lại không ngờ gặp được cảnh tượng này, càng bất ngờ hơn khi biết Kiều Trấn Quy và Kiều Đàm có quan hệ ruột thịt.
Kiều gia đời trước trung trinh, thẳng thắn, đáng tự hào bao nhiêu thì đời sau con cháu càng đổ đốn, khốn nạn, đê tiện bấy nhiêu.
Đệ đệ nảy sinh ý đồ bất chính với tỷ tỷ ruột của mình, lại còn muốn dùng cách thức bẩn thỉu như vậy, thật là một niềm ô nhục cho thế hệ đã khuất!
Bất quá, màn kịch hay như vậy tốt nhất nên để cho mọi người đều biết, phải tìm cách khiến cho Đại phu nhân không thể che giấu chuyện này mới được a!
Hàn Băng vừa suy nghĩ đối sách vừa nhìn hai thân hình chồng chéo lên nhau trong bụi cỏ, lấy giấy bút ra viết lên một vài chữ.
Lôi ra một cung tiễn nhỏ, buộc chặt tờ giấy vào thân tên, lại dán lên mũi tên một lá bùa truy tung ghi tên của Vũ Tiêu Kỳ, nhắm thẳng lên trời mà bắn.
Vút!
Mũi tên hòa vào màn trời đêm mà bay thẳng đến phủ Ngũ hoàng tử, xuyên qua lớp cửa sổ giấy mà cắm thẳng vào vách tường ngay cạnh Vũ Tiêu Kỳ, nếu không phải hắn nghiêng đầu tránh qua, có lẽ mũi tên đã sượt thẳng qua mặt hắn.
“Có thích khách sao?” Võ Triển Long đang ngồi đánh cờ với hắn cảnh giác bật dậy, rút kiếm nhìn xung quanh.
Vũ Tiêu Kỳ nhìn mũi tên vẫn còn đang rung lên kia, chậm rãi đưa tay rút xuống.
“Cẩn thận có độc!” Võ Triển Long nhìn hành động của hắn nhíu mày nhắc nhở.
“Không sao.”
Vũ Tiêu Kỳ gỡ bức thư cùng lá bùa xuống, ánh mắt nghi hoặc. Trên tờ giấy trắng ghi ba chữ “tới Kiều gia”, nhưng tờ giấy vàng còn lại thì hoàn toàn trống trơn không một chữ viết nào, giống như dán lên để cho đẹp!
“Tới Kiều gia? Kiều gia nào? Tại sao lại phải tới Kiều gia? Đây có phải là một cái bẫy không?” Võ Triển Long nghiêng đầu nhìn hàng chữ.
“Kiều gia Kiều Tả Chu, là phe cánh của Thái tử.” Vũ Tiêu Kỳ gập lại hai tờ giấy, đưa lên ngọn lửa đốt cháy. “Cũng không biết rằng ai đã đưa đến mũi tên này, bất quá... chúng ta có thể đến xem xét một chút.”
“Chuyện này rất nguy hiểm! Nếu như đây là một cái bẫy thì sao? Điện hạ nên suy nghĩ lại..”
“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”
Vũ Tiêu Kỳ đứng dậy từ chỗ ngồi, gọi hai nha hoàn tiến vào sửa sang y phục, sau đó dẫn theo một vài gia đinh, trèo lên xe ngựa tiến tới Kiều gia. Võ Triển Long không quang minh chính đại đi theo hắn, khoác một lớp áo choàng đen, ẩn thân trên nóc nhà theo sát sau xe ngựa.
Mà bên này, Hàn Băng sau khi bắn mũi tên đi liền bay thẳng đến tiểu viện của Kiều Đàm chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau Tiểu Trúc từ xa tiến lại, trên tay còn bưng một chén cháo tổ yến, mà Kiều Trấn Quy lại trốn ngay bụi cỏ trong góc tối chờ thời cơ.
“Tiểu thư, đây là cháo mà phu nhân sai người làm cho người, người hãy nhân lúc còn nóng mà dùng đi ạ!” Tiểu Trúc đặt chén cháo ở trên bàn, giống như mọi khi nhắc nhở.
“Tiểu thư, phu nhân rất lo lắng cho người, người phải bồi bổ nhiều vào, khỏe mạnh hơn nữa phu nhân mới đỡ lo phần nào.”
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui ra đi.” Kiều Đàm cầm lấy thìa sứ nhẹ khuấy, cũng không có tâm trạng muốn ăn cho lắm.
“Dạ, phu nhân nói phải nhìn tiểu thư ăn hết mới được phép rời đi, xin tiểu thư đừng làm khó nô tỳ!” Tiểu Trúc quỳ xuống đất cúi đầu, cả người run run.
Kiều Đàm nhíu mày hừ một tiếng nhưng vẫn chậm rãi nuốt từng thìa tổ yến một. Mẫu thân rất yêu thương nàng ta, chuyện cho người trông chừng nàng ta ăn hết như vậy cũng không phải lần đầu.
“Được rồi, ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một chút, không có việc gì quan trọng thì đừng tìm ta!”
“Dạ vâng, nô tỳ xin phép ạ!”
Tiểu Trúc tiến lên dọn dẹp rồi lùi ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng liền nghiêng đầu nhìn xung quanh một vòng, gật đầu với không khí ba lần mới rời đi.
Kiều Trấn Quy nhìn thấy ám hiệu thành công của đối phương liền vui như mở cờ trong bụng, thầm đếm thời gian dược tính phát huy tác dụng.
Cạch cạch!
Trong phòng vang lên tiếng đồ vật rơi rớt, Kiều Trấn Quy liền nhanh chân chạy tới, khe khẽ mở cửa rồi chui vào.
“Đại tỷ a, ta tới đây! Hôm nay chúng ta có thể thân mật hơn một chút nha~!”
Kiều Đàm mơ hồ cảm nhận có người tới, muốn hét lên nhưng cả người lại vô lực mềm nhũn, nhìn thân ảnh mơ hồ trong bóng tối bắt đầu làm loạn trên người mình, cơ thể bởi vì dược tính mà trở nên nóng bỏng.
“Không.... nóng quá... a.. ai..?”
“Đừng vội, gia sẽ thỏa mãn tỷ a!” Kiều Trấn Quy cười dâm đãng, bàn tay nhanh chóng cởi y phục trên người mình, lại dùng động tác thô lỗ xé mở quần áo của nữ nhân đã ngã dưới sàn nhà.
“Gia đã muốn đè tỷ từ rất lâu rồi, nay được như ý nguyện, gia phải làm đến chán cơ thể báu vật này mới dừng! Chậc chậc, chỉ nghĩ tới chúng ta có quan hệ máu mủ thôi mà gia đã hưng phấn đến không kiềm chế nổi!”
“Đại tỷ a! Cơ thể ngươi cũng không còn nguyên vẹn nữa, đêm nay hãy để đệ đệ này của ngươi này hưởng thụ thật tốt nha! Hế hế hế..”
“Ôi chao, cảm xúc thật mềm mịn a! So với những kỹ nữ thanh lâu đúng là tốt hơn rất nhiều! Chậc chậc, cơ thể này quả là một vưu vật trời ban!”
Trong phòng liên tục phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tiếng kêu ái muội cùng tiếng thở dốc trầm đục cực kỳ rõ ràng, cho dù người khác muốn suy nghĩ trong sáng cũng khó có thể.
Mà phía đại sảnh, Vũ Tiêu Kỳ vẻ mặt ôn hòa tiến vào Kiều gia, Kiều Tả Chu cười tươi như hoa, nồng nhiệt đón tiếp.
“Thật là thất lễ khi không thể đón tiếp từ xa, khiến Ngũ hoàng tử chê cười rồi!”
“Không đâu, là do bổn hoàng tử đường đột ghé qua, muốn vào đây xin một hớp trà nhạt đêm muộn, không biết Kiều thái thú có thấy phiền không?”
Cáo già nói chuyện, bề ngoài thì tựa như gió yên biển nặng, nhưng bao nhiêu bẫy rập trong đó chỉ có chính chủ mới biết được.
“Đương nhiên là không phiền rồi! Ngũ hoàng tử ghé thăm tệ xá, lão thần vui mừng còn không kịp, sao có thể thấy phiền được chứ?! Mời Ngũ hoàng tử đi vào đại sảnh ngồi!”
Kiều Tả Chu khuôn mặt hồ ly đi trước dẫn đường, sai nha hoàn nhanh chóng đi chuẩn bị bánh trái trà nước.
Vũ Tiêu Kỳ ngồi trên ghế chủ vị, mặc dù nói vào xin một ngụm trà muộn nhưng lại không hề đụng đến, cùng đối phương nói chuyện luyên thuyên một hồi.
Kiều Tả Chu cũng là một nhân vật khôn khéo, suốt một buổi nói chuyện không hề nhắc đến lý do đối phương đến đây, thật sự giống như tin vào lời bịa đặt hoang đường lúc đầu của hắn.