Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 185: Chương 185




“Tướng công, đừng! Mau dừng lại! Không được!” Tĩnh Khả Ngưng lệ nhòe bờ mi, gần như là hét lên, muốn lao đến ngăn cản hành vi của Võ Triển Long nhưng lại bất lực.

“Ha ha, nghe được hai chữ tướng công của nàng, ta thật sự rất vui!” Võ Triển Long nở một nụ cười dịu dàng từ tận sâu trong lòng, mong muốn lưu giữ lại hình ảnh đẹp nhất của mình ở trong tâm trí người hắn yêu thương.

“Vĩnh biệt!”

“Khônggggggggggg!”

Leng keng... Phịch!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Tông chủ bên phía Thái tử có chút biến động. Thái tử gửi tới cho ngài một bức mật thư.” Phúc Lâm cúi đầu dâng lên một phong thư còn mới nguyên chưa bị xé mở.

“Ha ha ha! Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến!” Phúc Nhậm Tạ xé mở bao thư, sau khi đọc hết nội dung của mật thư liền cười lớn, lập tức ra lệnh cho người dưới.

“Phúc Lâm, lệnh cho Lục Tẩu Quái Hành bắt đầu hành động, kết hợp với ngũ quân của Cửu Giao điện, âm thầm tập kích phía đông kinh thành.”

“Bên Tư Đồ Vũ Thiên lệnh cho hắn đem theo Diệm Quân Lệnh mang quân đến phía nam, tấn công vào Hàm Long Cung của cẩu hoàng đế, bắt hắn ấn Ngọc Tỷ vào giả chiếu, bởi vì cơ thể không còn chống chịu lại được bệnh tật liền quyết định truyền ngôi cho Thái tử Vũ Lăng Quang.”

*hu hu, mn không biết đâu, vì để tìm lại một số tên nhân vật qua đường mà mình mất cả nửa tiếng để lướt bản thảo đấy, hix hix!

“Vâng thưa tông chủ.” Phúc Lâm cúi người nhận mệnh rời đi.

Phúc Nhậm Tạ ngồi trong thư phòng mà cười lớn, cảm giác mọi thứ đang theo mong muốn của bản thân mà chui vào trong tay hắn. Chỉ không lâu nữa thôi, quyền lực địa vị, tiền tài giang sơn, tất cả đều sẽ thuộc về hắn.

“Bản tông chủ sẽ là người đầu tiên thống nhất đại lục này! Ha ha ha, tất cả mọi người đều sẽ phải cúi lạy sùng bái bản tông chủ, tung hô chủ nhân duy nhất của Chiêu Ngọc đại lục, ha ha ha!”

Tư Đồ Vũ Thiên sau khi nhận được nhiệm vụ từ Phúc Lâm liền cho người theo chỉ thị của tông chủ mà hành động, cùng lúc đó âm thầm đưa người của mình tiến vào ngũ quân của Cửu Giao điện, chờ thời cơ mà hành động.

“Đưa cái này cho Vũ Tiêu Kỳ, nói rằng tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, cá đã vào lưới chuẩn bị thu về được rồi!” Tư Đồ Vũ Thiên đưa đồ cho A Nhất. “Còn có, nghe nói Băng Nhi đang ở gần đó, ngươi sau khi đến nơi liền ở lại bảo vệ nàng, sắp tới nơi ấy rất loạn.”

“Vâng thưa chủ nhân.” A Nhất nhận lấy phong thư từ tay Tư Đồ Vũ Thiên xong liền lùi ra ngoài, ở một nơi hoang vắng liền triệu hồi linh thú phi hành của mình ra rồi bay đi.

“A Nhị!”

“Chủ tử có điều gì dặn dò?!” A Nhị từ bên ngoài tiến vào.

“Nói với sáu tên kia, theo hiệu lệnh mà làm.” Tư Đồ Vũ Thiên ném qua một viên đá nhỏ, A Nhị giơ tay chụp lấy liền rời đi.

“Chủ tử, dạo gần đây bên phía tông chủ đang điều tra một nhân vật đặc biệt, mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên, hình như tên là Hàn Ân Ý, cùng... họ với chủ mẫu.” A Tứ từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào quỳ một chân dưới đất.

“Hàn?” Họ Hàn này cũng rất ít, gần như chỉ có bên Ngạo Hùng quốc mới có được một vài gia phả nho nhỏ.

“Vâng, nhưng theo mật thám báo lại, Hàn Ân Ý kia nói rằng nàng ta không phải kẻ mang mệnh cách thật sự, chỉ là mượn danh tiếng đó mà cầu vinh, phía bên tông chủ đang cho người đi điều tra xác nhận lại.”

“Nếu là nhân vật quan trọng với lão yêu quái kia vậy hẳn là một điểm mấu chốt cho công pháp tu luyện của hắn! Cho người âm thầm bám theo đội ngũ điều tra bên đó, nếu tìm ra kẻ mang mệnh cách thật sự thì... giết!” Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt ra lệnh.

*úi dồi ôi, không biết là main của chúng ta muốn giết ai nữa đây, kkkk!

“Vâng!” A Tứ sau khi nhận được chỉ thị liền vào như nào ra như thế, thoáng cái đã biến mất ở cửa sổ.

“Hàn sao?” Liệu có liên quan gì đến Hàn Băng của hắn không đây? Tính ra thì thân phận của Băng Nhi cũng rất kỳ bí, giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy, không thể đều tra ra bất kỳ manh mối nào về xuất thân của nàng ấy!

Bất quá hắn có thời gian, có thể từ từ tìm hiểu mọi thứ từ nàng ấy! Hắn có thể chờ Hàn Băng mở lòng ra với hắn, sau đó kể tất cả mọi chuyện của nàng cho hắn nghe!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

A Nhất đáp xuống ở ngoài ngoại thành, sau khi thu lại khế ước thú liền phi thẳng tới phủ Ngũ hoàng tử.

“Ngũ hoàng tử, chủ nhân có đồ muốn đưa cho ngài, và còn có lời muốn chuyển đến. Chủ nhân nói tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, cá đã vào lưới có thể sẵn sàng thu về, hi vọng Ngũ hoàng tử chuẩn bị kỹ lưỡng để kết hợp với kế hoạch của chủ nhân.”

Vũ Tiêu Kỳ đang nằm trong chăn chậm rãi ngồi dậy bắt lấy phong thư đang bay tới, nghe lời nói của A Nhất gật đầu. “Phiền các hạ nhắn lại với ngài ấy, bổn hoàng tử luôn luôn sẵn sàng để thu lưới về.”

A Nhất gật đầu một cái, bóng dáng chớp mắt đã biến mất. Vũ Tiêu Kỳ rời khỏi giường, châm lên một ngọn nến rồi cầm phong thư hơ trên ngọn lửa.

Giấy trắng dưới sức nóng của nến dần hiện lên một vài hàng chữ nhỏ, sau đó là hiện lên một bản đồ thu nhỏ hoàn chỉnh được đánh dấu ghi chú rõ ràng.

Sóng ngầm ở kinh thành bắt đầu diễn ra, không khí bao trùm một sự nặng nề đến khó tả, tầng cấp bình dân bá tánh mặc dù có ít nhiều cũng cảm nhận được nhưng nếu không có ảnh hưởng lớn đến bọn họ, họ tất nhiên sẽ âm thầm mà chấp nhận.

Dù sao thì đối với người dân, triều đại nào cũng như nhau cả thôi, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm thì người nào làm vua kẻ nào nắm quyền đều giống nhau!

A Nhất theo ám hiệu của A Ngũ để lại mà tìm đến, vừa vào liền bắt gặp cảnh tượng Nam Thiên Sang nghiêm chỉnh đứng tấn, hai tay và trên đầu đều để một lư hương, cây nhang giống như vừa đốt lên, chỉ cháy được một đoạn ngắn.

“...” Nam Thiên Sang giật mình nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tiểu viện, sau khi nhận ra khuôn mặt cũng tính là quen thuộc của A Nhất, âm thanh muốn hét lên liền nghẹn lại ở cổ họng, lí nhí chào hỏi. “A Nhất ca.”

“Ừm, A Ngũ đâu?” A Nhất tự nhiên mà bước đến chỉnh lại vị trí lư hương trên tay của tiểu tử.

“A Ngũ ca đang ở trong bếp chuẩn bị nước nóng cho ca ca dùng khi thức dậy.”

A Nhất gật đầu, tiến thẳng về phía phòng bếp. A Ngũ từ xa đã nghe thấy tiếng của đồng đội, khi A Nhất đi vào cũng không quay lưng lại, cho củi vào dưới đáy bếp lò.

“Chủ nhân ra lệnh bảo vệ chủ mẫu thật tốt, sắp tới chính là giai đoạn mấu chốt nên phải cẩn thận hơn, ta mong chủ mẫu không dính dáng gì vào vũng bùn bẩn đục này.”

“Kế hoạch của chủ nhân đã bắt đầu rồi sao? A Nhất, thời mốc quan trọng như vậy, ngươi nên ở cạnh chủ nhân mới là tốt nhất!” A Ngũ xoay người lại liếc nhìn người đang dựa ở cạnh cửa.

“Chủ nhân quá quan tâm đến chủ mẫu, thân là thuộc hạ trung thành, ta không thể cãi lệnh chủ nhân được!” A Nhất lắc đầu thở dài. “Khoảng thời gian này đi theo chủ mẫu, đối với nàng ấy ngươi có cái nhìn như thế nào?”

“Có vẻ như ngươi vẫn còn chút nghi ngờ về sự xuất hiện của chủ mẫu nhỉ?”

“Một nữ tử lạ bất ngờ xuất hiện ngay trước khoảng thời gian mấu chốt như vậy, không nghi ngờ rất khó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.