“Khụ khụ... tạ chủ nhân... tha mạng.” Phúc Lâm bị vứt qua một bên, cả người nặng nề đập vào bức tường rồi rơi xuống đất, cũng không để ý tới đau đớn trên người, ngay lập tức quỳ trên mặt đất tạ ơn.
“Mau cho người đi tìm kiếm Hàn Ân Ý về đây! Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, các ngươi dù có mười cái mạng cũng không bù lại nổi đâu!”
“Thuộc hạ đã biết!”
Nhìn người lần lượt tản đi tìm kiếm, Phúc Nhậm Tạ cảm thấy nhân tố quan trọng trong kế sách lần này hẳn là có liên quan đến Thánh Tử điện.
“Phúc Lâm, ngươi âm thầm cho người dò xét, trong khoảng thời gian vừa rồi phía bên Thánh Tử điện, Tư Đồ Vũ Thiên đã ở đâu, làm gì? “
“Vâng.”
Phúc Lâm khom người rời đi tìm hiểu, Phúc Nhậm Tạ nhìn căn phòng bừa bộn đổ nát trước mặt liền hừ lạnh phất tay áo rời đi, âm thầm ghi nhớ lần mất mặt này.
Nếu để hắn ta gặp lại tên thích khách to gan kia thêm lần nữa, hắn ta chắc chắn sẽ bắt lấy đối phương rút gân lột da, mỗi ngày đều khiến y sống trong thống khổ, sống không bằng chết!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khoảng thời gian này Hàn Băng thường xuyên ở trong phòng tu luyện, thúc đẩy nhanh quá trình chuyển biến nội lực thành linh khí.
Số lần Vũ Tiêu Kỳ ghé qua ngồi chơi cờ cùng nàng cũng ít hơn, Võ Triển Long cũng đã bắt đầu đi làm nhiệm vụ gì đó, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu.
Bởi vì để chứng thực lời đồn đại rằng mình đã chết nên Tĩnh Khả Ngưng cũng ở yên trong phòng thuê thùa may vá, cả ngày không bước chân ra khỏi cửa lấy nửa bước.
A Nhất cùng A Ngũ càng thêm cẩn thận ở bên cạnh Hàn Băng, cảm nhận được bầu không khí ở kinh thành dần đặc quánh đến khó thở, chính là sự bình yên trước giông bão!
Nam Thiên Sang dù là một đứa trẻ cũng cảm nhận được không khí khác thường của quốc gia này, ngoan ngoãn luyện tập chăm chỉ học hỏi mọi thứ.
Vào một đêm gió lớn sấm chớp đầy trời, cuối cùng thì vẻ ngoài bình yên của kinh thành cũng bắt đầu sụp đổ.
Ở trong hoàng cung, nơi vị hoàng đế hiện tại đang cai trị tập trung một nhóm thích khách lạ mặt, dưới sự chỉ huy của Vũ Lăng Quang mà âm thầm lẻn vào Hàm Long cung.
“Nghiệt tử!” Hoàng đế Vũ Khắc Nhật vô lực nằm trên long sàng, hơi thở dồn dập nhìn Thái tử Vũ Lăng Quang đang tiến về phía mình. “Trẫm còn chưa chết mà nghiệt tử ngươi đã muốn bức vua thoái vị sao?!”
“Phụ hoàng, sao người lại nặng lời với nhi thần như vậy chứ? Cái gì mà bức ép ở đây, nhi thần chỉ là muốn người nhẹ nhàng viết một chiếu thư, sau đó đem Ngọc Tỷ ấn một dấu ấn đồng ý thôi mà!” Vũ Lăng Quang ngồi bên cạnh giường mỉm cười.
“Mơ tưởng! Hoang đường! Trẫm sẽ không giao giang sơn này vào tay nghiệt tử ngươi!” Hoàng đế nằm trên giường tức đến gân xanh nổi đầy trên trán.
“Nếu không truyền cho bản cung vậy ngươi muốn truyền cho ai?! Cho cái tên Ngũ hoàng tử của người Vũ Tiêu Kỳ kia sao?! Hắn chết rồi! Hắn đã bị đội tử sĩ bản cung phái đi giết chết rồi!” Vũ Lăng Quang nổi nóng, dùng một tay bóp cổ hoàng đế, tàn nhẫn nói lại kế hoạch của mình.
“Khụ khụ... không thể nào.. khụ”
“Cái gì mà không thể nào chứ? Cái tên chướng tai gai mắt, chuyên gia ngáng chân bản cung tất nhiên phải chết rồi! Cơ mà cũng thật tiếc cho Ngũ đệ a, đã gần hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa có một mụn con nào, giờ đây chết rồi, vậy gia nghiệp hương khói ai sẽ lo đây?” Vũ Lăng Quang âm lãnh cười, ghé sát vào tai hoàng đế. “Nhi thần là một người ca ca vô cùng tốt, vậy nên sẽ thay thế Ngũ đệ tiếp quản tất cả sản nghiệp của hắn nha! Ha ha ha!”
Vũ Khắc Nhật suy yếu nằm trên giường, trong lòng vừa tức vừa hận nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Người ở trong Hàm Long cung đều bị người của Vũ Lăng Quang khống chế, bây giờ cho dù có gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu lão cả!
“Phụ hoàng à, dù sao thì sau khi người chết đi, ngôi vị kia vẫn sẽ thuộc về nhi thần! Bây giờ người tình nguyện viết một đạo thánh chỉ, nhi thần còn có thể hầu hạ hiếu kính với người thêm mấy năm nữa, người vẫn là mau mau đồng ý đi thôi!” Vũ Lăng Quang buông tay ra khỏi cổ hoàng đế, nhẹ nhàng vuốt ve lại cổ tay áo bị nhăn nhúm.
“Khụ khụ khụ... nghiệt súc! Trẫm cho dù có chết, cũng sẽ không truyền ngôi cho ngươi!” Vũ Khắc Nhật đau đớn ho khan một hồi, thở hắt ra gằn giọng.
“Ha ha, người thật là cứng đầu! Bất quá cũng chẳng sao, biết trước phụ hoàng sẽ như vậy nên nhi thần đã chuẩn bị sẵn một thánh chỉ truyền ngôi, bây giờ người chỉ cần đóng Ngọc Tỷ cùng ấn dấu vân tay vào là được rồi!”
Vũ Lăng Quang nhận lấy một thánh chỉ vàng trong tay thái giám dâng lên, chầm chậm mở ra đọc cho mọi người nghe.
“Thuận thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Cơ thể trẫm ngày càng suy yếu kiệt quệ, đã không gánh nổi trọng trách triều đình, không thể xử lý công vụ, cảm thấy đã đến lúc nhường lại ngôi vị hoàng đế! Xét thấy Nhị hoàng tử Vũ Lăng Quang, hiện tại cũng là Thái tử đương nhiệm tài đức vẹn toàn, thương dân như con, kính trên nhường dưới, vô cùng thích hợp để cai quản đất nước thay Trẫm, vì vậy hôm nay tại đây, có trời đất chứng kiến, nguyện ý nhường lại ngôi vị hoàng đế này cho Thái tử Vũ Lăng Quang, mong rằng người sẽ cố gắng hoàn thành sứ mệnh, đưa đất nước lên đỉnh cao nhân sinh, bá tánh yên ấm hạnh phúc!” Vũ Lăng Quang đem thánh chỉ đặt lên bàn nước cạnh giường.
“Phụ hoàng ơi, người mau mau ấn dấu tay xác nhận rồi ngoan ngoãn trở thành Thái thượng hoàng để nhi thần hiếu kính đi thôi!”
“Trẫm sẽ không bao giờ đồng ý để ngươi lên làm hoàng đế! Dù có chết cũng không!” Vũ Khắc Nhật nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
“Hừ, đúng là lão già cứng đầu, bản cung nói nhẹ không muốn nghe, cứ thích bị bắt ép mới chịu sao?! Nếu lão đã không muốn uống rượu mời vậy bản cung cũng chẳng cần phải nể mặt nữa!” Vũ Lăng Quang bóp cằm hoàng đế kiềm chế, lại quay ra sai thủ hạ.
“Người đâu, đem chu sa lên đây, bản cung tự mình động thủ khiến lão già bất tử ngoan cố này ấn dấu vân tay!”
Nhìn thấy thái giám nhanh chóng bưng lên một hộp mực chu sa đỏ, Vũ Khắc Nhật dùng hết khí lực nắm chặt tay vào thành giường.
“Lão rồng già ngu ngốc, ngươi đang thách thức bản cung đúng không?! Mau mở tay ra ấn vào thánh chỉ đi!” Vũ Lăng Quang vặn mở từng ngón tay của đối phương trong tức giận, thậm chí không chút thương tiếc mà vặn gãy một ngón tay của hoàng đế.
Hoàng đế đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán thi nhau hiện lên rồi lăn xuống gối, bất lực nhìn Vũ Lăng Quang nắm ngón cái của hắn ấn vào hộp màu chu sa.
“Nào nào, ấn vào thánh chỉ này xong bản cung sẽ không làm phiền người nghỉ ngơi nữa, ha ha ha!”
Vút! Vút! Vút!
“Aaa!”
“Hự!”
“Ai.. Á!?”
Rầm! Bịch! Bịch!
Ngay lúc ngón tay hoàng đế sắp ấn vào thánh chỉ giả thì vô số phi tiêu từ bên ngoài bay vào, thoáng cái đã hạ gục hơn mười hắc y trong phòng.
“Lên! Giết nghịch tặc bảo vệ hoàng thượng!”
***Có bạn nào thắc mắc, vì lý do gì mà Vũ Lăng Quang vốn là Thái tử nhưng không thể lên làm vua không?
Mà Vũ Tiêu Kỳ vốn nắm giữ chức vụ Hoàng Ti Điểm giám có thể tiền trảm hậu tấu lại cũng không muốn lên làm vua!?