Làn da cơ thể sần sùi thô ráp bao bọc lấy những khớp xương cứng ngắc dị dạng, từ xa đều có thể nhìn thấy Phúc Nhậm Tạ có năm phần giống những thi khô mà hắn hại chết.
“A a ư.. ư a..”
Phần lưỡi bị độc dược ăn mòn cùng phân hủy khiến hắn không thể thốt nên thành chữ, cả người nằm dưới đất liên tục uốn éo đầy đau khổ.
“Tông chủ tiền nhiệm trúng độc nên đã quy tiên, từ nay về sau, Thánh tử ta sẽ tiếp nhận quyền quản lý từ tay Phúc tông chủ! Bất cứ người nào có ý kiến đều có thể lên lôi đài thách đấu với bản Thánh tử!” Tư Đồ Vũ Thiên tra kiếm vào vỏ phất ống tay áo ra sau, thể hiện khí phách thống lĩnh mạnh mẽ của bản thân, ánh mắt lướt qua những đệ tử nơi phía xa.
“Tân tông chủ khí phách tề thiên, nguyện một lòng trung thành đến chết!” Phúc Lâm dẫn đầu mọi người quỳ xuống cúi đầu hô.
“Tân tông chủ khí phách tề thiên, nguyện một lòng trung thành đến chết!”
“Tân tông chủ khí phách tề thiên, nguyện một lòng trung thành đến chết!”
“Tân tông chủ khí phách tề thiên, nguyện một lòng... “
Từng đệ tự lần lượt quỳ xuống kính cẩn hô vang khẩu hiệu mới, không cần biết có bao nhiêu thật lòng nhưng hiện tại, bọn họ đã chính mắt nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của đối phương nên không thể không cam bái hạ phong!
Lòng tôn sùng kẻ mạnh ai ai cũng có, đặc biệt trong một quần thể to lớn như Thánh Diện tông môn lại càng thêm thể hiện rõ ràng!
“Được rồi! Vị trí chủ điện Cửu Giao hiện tại đang còn trống, bản thánh tử quyết định một tuần sau mở sân thi đấu so tài, những đệ tử nào cảm thấy bản thân có thực lực, tự tin có thể tiến lên đăng ký ghi danh với đội A Nhị trưởng quản!” Tư Đồ Vũ Thiên dõng dạc cất lời, tiếng nói bao gồm nội lực hùng hậu vang khắp cả tông môn.
“Thật sao? Ta muốn tham gia!”
“Ta cũng muốn tham gia nhưng thực lực rất yếu, thôi thì...”
“Lỡ như người dưới trướng Thánh tử tham gia thì chúng ta không có cơ hội để thắng rồi!”
Chúng đệ tử bên dưới nhìn nhau xì xào bàn tán, có vui mừng phấn khởi, có ủ dột nghi hoặc, nhất thời không gian liền ổn ào hơn hẳn.
“Ngày mùng mười tháng sau, bản thánh tử sẽ chính thức nhận chức tông chủ! Mọi việc cần sắp xếp trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ so Phúc Lâm đảm nhiệm!” Tư Đồ Vũ Thiên để lại một lời cuối cùng liền rời đi, không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác.
A Nhị gật đầu giao phó một vài chuyện với thuộc hạ liền theo sau chủ nhân rời đi. Phúc Lâm từ dưới đất đứng lên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì mà ra lệnh cho cấp dưới dọn dẹp mọi thứ.
Về phần Phúc Nhậm Tạ đã bị ám vệ của Tư Đồ Vũ Thiên trực tiếp mang đi.
“Chủ nhân, những quân binh theo Diệm Quân Lệnh hành động thông báo lại Thái tử đã tự sát, kế hoạch của Vũ Lăng Quang hoàn toàn thất bại, hoàng đế cùng Ngũ hoàng tử đều bình an vô sự.” A Nhị theo thông tin truyền về báo lại.
“Vậy A Nhất thì sao?”
“A Nhất cùng A Ngũ truyền tin về chủ mẫu vẫn an toàn, cuộc nội chiến lần này không ảnh hưởng gì đến nàng, chủ nhân có thể yên tâm!”
Tư Đồ Vũ Thiên nhắm hờ hai mắt chống tay đỡ trán, cả người vì tiêu hao nội lực quá độ mà có chút suy yếu. “Nếu vậy thì tốt rồi!”
“Chủ nhân, ngài thật sự yêu thích chủ mẫu đến vậy sao? Hai người gặp nhau cũng chưa lâu, thân phận nàng còn rất thần bí, nàng là...” A Nhị mặc dù công nhận thực lực của Hàn Băng nhưng trong lòng vẫn vô cùng đề phòng.
“Chuyện này không cần các ngươi quản, bản thân ta biết tự làm gì!” Tư Đồ Vũ Thiên nhíu mày cảnh cáo.
“... vâng!” A Nhị muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cúi đầu lui ra ngoài canh giữ.
Tư Đồ Vũ Thiên ngã người về sau dựa vào lưng ghế, trên trán mồ hôi nhanh chóng tuôn ra, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên phun ra một ngụm máu đỏ.
Lão quái vật đó đúng là một kẻ điên cuồng! Nếu không phải bản thân sớm tương kế tựu kế, ngày hôm nay y khó mà thắng nổi đối phương!
Nuốt vào một viên đan dược, Tư Đồ Vũ Thiên chìm vào khoảng không gian hồi phục, mặc kệ thế giới bên ngoài mà chuyên tâm tu luyện.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thiên Linh quốc sau sự kiện Thái tử Vũ Lăng Quang đột nhiên mắc bệnh lạ đã viên tịch thì vẫn có chút biến động xảy ra.
Hoàng đế Vũ Khắc Nhật dần trở lên khỏe lại, liên tục phong đất cho các hoàng tử khác, chọn ngày gần nhất mà di hành đến đất phong, nếu không có việc quan trọng không được phép hồi kinh.
Một vài công chúa đến tuổi cập kê cũng được gả vào những thế gia quan lại phù hợp, nhanh chóng bình phục lại tổn thất từ nội chiến vừa rồi.
“Chúc mừng Ngũ hoàng tử sắp cưới chính thê.” Hàn Băng nâng chén rượu hướng Vũ Tiêu Kỳ nói.
“Băng công tử đây là đang chê cười tại hạ đúng không?” Vũ Tiêu Kỳ cười ôn hòa đáp lại, trong lòng lại chẳng có bao nhiêu vui vẻ.
Phụ hoàng sau khi khỏe mạnh lại đã phong cho hắn làm Tiêu Dao vương, phủ đệ đang được xây dựng tại kinh thành, ý là muốn tương lai hắn phò trợ tân hoàng lên ngôi, cùng nhau lớn mạnh giang sơn!
Chưa dừng lại ở đó, còn hạ thêm một đạo thánh chỉ ban hôn, muốn hắn lấy đích nữ của Họa thái úy* làm chính thê, mau chóng chọn giờ lành ngày tốt đem kiệu hoa tới rước nàng về.
*Thái úy: coi binh quyền, quân sự, là chức quan tổng thống việc binh (là quan võ ngang với Tể tướng).
“Hôn nhân của hoàng gia trước nay vẫn luôn như vậy mà! Sao điện hạ không thử mở lòng ra tiếp nhận Họa cô nương kia? Biết đâu lại nên nhân duyên tốt đẹp thì sao?” Hàn Băng điềm đạm cất lời khuyên giải. “Hay là điện hạ đã có người trong lòng rồi?!”
“Không có.” Vũ Tiêu Kỳ chậm rãi lắc đầu. “Tại hạ không có ý trung nhân, cũng chẳng có người trong lòng, chỉ là có chút mong muốn nho nhỏ, muốn được giống như Võ huynh, tìm và lấy được người mình thương, hạnh phúc đến cuối đời mà thôi!”
“Vậy thảo dân chúc điện hạ sớm tìm được người thương, cưới được vợ như ý!” Nam nhân thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình a!
“Vậy tại hạ xin nhận lấy lời chúc của Băng công tử!” Vũ Tiêu Kỳ mỉm cười nâng ly.
“Cạn ly!”
“Cạn.”
Thời gian thoắt cái đã qua thêm gần một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Vũ Tiêu Kỳ khi rảnh rỗi đều sẽ ghé qua chỗ Hàn Băng đánh cờ vây hoặc bàn luận binh thư.
Ngũ hoàng tử phi là một tiểu nữ tử nhẹ nhàng đoan trang, dịu dàng thục nữ lại vô cùng xinh đẹp, từ xa nhìn lại làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui không muốn rời mắt.
Vũ Tiêu Kỳ và nàng ấy tương kính như bân, luôn tôn trọng đối phương, không ràng buộc gò bó lẫn nhau, thật sự giống như hai người bạn tri kỷ nhiều hơn là một đôi phu thê.
Tình cảm của Võ Triển Long cùng Tĩnh Khả Ngưng ngày càng nồng thắm, tin đồn về sự ân ái của hai người truyền khắp cả kinh thành trở thành một giai thoại mà mọi nữ tử ước mong, mơ mộng tương lai cũng lấy được một phu quân giống như Võ tướng quân.
A Nhất cùng A Ngũ vẫn luôn túc trực sát bên cạnh Hàn Băng, mỗi ngày đều gửi tin tức về cho Tư Đồ Vũ Thiên khiến Họa Tro mệt muốn gãy cánh.
Dạo này mik bận lắm luôn, suýt thì quên mất ngày ra chap mới, phải tranh thủ giờ nghỉ để viết thêm mấy chữ, hư hư! Thời tiết giao mùa rồi nên dễ bị ốm, mn nhớ giữ gìn sức khỏe nhoa!