“Thật không ngờ....”
“Minh Thần quốc ra tay thật sự hào phóng như vậy sao?”
“Ngươi không biết sao? Minh Thần quốc là nơi có nhiều linh thú nhất đấy!”
“Nhưng kia hẳn là Ngọc Thạch điểu đi? Lại còn là màu lam bích nữa, nghe nói màu sắc này vô cùng hiếm thấy a!”
“Đúng vậy, Ngọc Thạch...”
Thái hậu nhìn linh thú to lớn đang nhắm mắt nằm ngủ trong lồng giam, trái tim không khống chế nổi đập lên liên hồi.
Ngọc Thạch điểu bề ngoài tao nhã vô song, những đường lông sợi cánh xinh đẹp như bảo ngọc được mài dũa tỉ mỉ, dưới ánh sáng càng thêm lung linh rực rỡ!
Không chỉ về ngoài xinh đẹp mà thực lực cũng không hề yếu kém! Tốc độ di chuyển của Ngọc Thạch điểu linh thú không thể chỉ dùng từ nhanh để hình dung!
Ngoại hình xinh đẹp, tốc độ như thiểm điện, Ngọc Thạch điểu là một trong số những linh thú được nữ tử yêu thích và săn đón nhất!
Không những vậy, Ngọc Thạch điểu linh thú trước mắt đây còn một thân màu xanh lam bích cực kỳ quý hiếm, giữa một nghìn con mới có được một con! Chỉ nhìn qua thôi đã biết trân quý cỡ nào, so sánh với hai phần lễ vật phía trước có thể nói là nhỉnh hơn chút ít.
“Thái hậu có muốn tiến tới gần hơn để quan sát lễ vật không?” Minh Vương Nguyên híp mắt nở nụ cười.
“Không cần đâu, ai gia từ vị trí này đã nhìn và cảm nhận được tấm lòng của hoàng thất Minh Thần quốc rồi!” Thái hậu mỉm cười tiêu chuẩn. Dù sao linh thú kia rồi sẽ vào tay thị, thị cần chi phải vội hàng hấp tấp nhìn ngắm chứ? Thời gian sau này vẫn còn rất nhiều!
Minh Vương Nguyên cũng không có ý kiến gì khác, đơn giản ngồi xuống lại vị trí, tiếp tục quan sát phần lễ vật tiếp theo.
Cẩm y vệ nhanh chân nhanh tay nhận lấy lồng sắt từ tay các thị vệ rồi khiêng xuống dưới. Sứ giả Vân Tinh quốc cũng chậm rãi đứng dậy, Huyền Thụy Lâm vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh ngắt không chút biểu cảm gật đầu.
“Thưa Thái hậu Thiên Linh quốc đầy tôn kính, hôm nay sứ thần đại diện Vân Tinh quốc gửi đến người một chút ít quà mọn, chúc Thái hậu phúc niên giai lão, trạch gia hài hòa.”
“Chỉ cần Vân Tinh quốc có lòng, ai gia đều sẽ cảm thấy món quà có ý nghĩa!” Thái hậu ôn hòa điềm đạm mỉm cười.
Một người trong đoàn sứ giả chậm rãi đứng dậy bước ra khỏi chỗ, ung dung bình thản bước đến chính giữa yến tiệc.
“Sứ thần Mục Trúc xin ra mắt hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu! Kính chúc thái hậu đại xuân bất lão, thọ tịnh hà sơn.*”
*Đại xuân bất lão: xuân mãi không già.
Thọ tịnh hà sơn: thọ như sông núi.
Câu nào mà k ghi chú lại là câu mik tự chém nhé, hihi.
Mục Trúc có một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, mắt phượng mày liễu, mũi cao nhỏ xinh, môi hồng phớt màu hoa đào. Đích thị là vẻ đẹp huệ chất lan tâm, một mỹ nhân càng nhìn lại càng thấy đẹp, một nét đẹp đi sâu vào lòng người!
Bỏ qua vô số ánh mắt của những công tử thế gia và lời khen gợi xung quanh, Mục Trúc thanh lãnh nhận lấy đồ trong tay cung nữ, chậm rãi pha chế.
Thái giám nhanh chóng mang lên một tấm vải trắng thật lớn, cẩn thận trải ở trước mặt nàng rồi yên lặng lui ra.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng xong mọi thứ, Mục Trúc bắt đầu dẫm mạnh chân xuống đất, sử dụng nội lực của bản thân hất tấm vải lên không trung, còn nàng thì ở dưới tấm vải bắt đầu vừa múa vừa vẽ.
“Oa, thật lợi hại!”
“Nội lực thâm hậu như vậy ít nhất cũng phải trên hai mươi năm!”
“Còn phải nói sao?! Nghe đâu vị cô nương kia cực kỳ nổi tiếng a!”
“Thật sao?! Nổi tiếng như nào, mau mau nói đi!”
“Nghe nói bàn tay của Mục cô nương có ma thuật, cứ vẽ bức tranh nào đều sẽ thu hút bươm bướm tới bay quanh!”
Những lời xì xầm nhanh chóng vang lên, tất cả ánh mắt đều hướng về nhân vật đang biểu diễn giữa yến hội.
Lúc này đây Mục Trúc đang xoay vòng liên tục, cánh tay vẫn không chút dừng lại mà tô điểm trên miếng vải trắng đang bay trên không trung, từng nét vẽ hài hòa rõ ràng dần hiện lên dưới tác động của nàng.
Hàn Băng gửi thấy trong không khí phiêu đãng một mùi thơm dịu nhẹ vô cùng ngọt ngào, giống như mùi của hương hoa trộn lẫn với mật ngọt và tinh dầu thơm.
Thì ra là vậy!
Ánh mắt Hàn Băng lóe lên tựa như đã hiểu ra điều gì đó, Tư Đồ Vũ Thiên ngồi từ xa quan sát nàng thấy vậy liền khẽ mỉm cười.
Băng Nhi thật đúng là một tiểu cô nương thông minh lanh lợi, hiểu biết sâu rộng! Chỉ ngửi qua mùi mực thơm đã biết ý nghĩa và tác dụng của nó rồi!
Đúng là thê tử của y! Bốn chữ kinh tài tuyệt diễm cũng chẳng đủ để miêu tả nàng a!
Hàn Ân Ý ngồi ở vị trí của sứ giả hơi đối diện vẫn luôn âm thầm quan sát Tư Đồ Vũ Thiên, đột nhiên nhìn thấy đối phương cười nhẹ, trái tim liền nhịn không được khống chế mà đập lên một cách rộn ràng.
Là nam nhân cao quý lãnh diễm, tướng mạo tựa thiên tiên đó đã cứu thoát nàng ta ra khỏi nơi u uất đáng sợ kia! Không chỉ vậy mà còn chăm lo cho nàng ta trong suốt thời gian nàng ta trở về bên phụ thân, y là một nam tử vô cùng chu đáo!
Một nam nhân dung nhan tuyệt thế, võ công cao cường, quyền lực càng không cần phải nói như vậy, quả thật chính là hình tượng của một đấng nam tử đáng để phó thác chuyện chung thân đại sự đời người!
Hàn Ân Ý tự ảo tưởng đến chuyện sau này của bản thân và Tư Đồ Vũ Thiên mà cười khúc khích.
Bất quá, một nam nhân quyền thế như vậy hẳn là có rất nhiều cô nương thương nhớ đi?! Nhưng mà so với các nàng, bản thân nàng ta đã có bước tiến trước đó nên chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của đối phương.
Đặc biệt là sau buổi yến hội này, Tư Đồ Vũ Thiên sẽ càng có ấn tượng với nàng ta hơn nữa! Với hai bước tiến bỏ xa những nữ tử khác như vậy, nàng ta hẳn sẽ là nữ nhân chiến thắng nhân sinh và là người mỉm cười tới cuối cùng!
Không biết từ đâu bay tới rất nhiều hồ điệp xinh đẹp, chúng tụ lại xung quanh Mục Trúc, giống như hòa chung với điệu múa của nàng mà bay tròn.
“Ôi, thật nhiều bươm bướm a!”
“Thật đẹp! Ta chưa từng nhìn thấy nhiều bươm bướm như vậy bao giờ!”
“Là Mục Trúc cô nương gọi bọn chúng đến đấy! Thật kỳ diệu!”
“Đúng vậy! Mục cô nương thật sự vô cùng tài giỏi! Vừa xinh đẹp lại còn một thân nội lực thâm hậu, họa kỹ siêu quần đến có thể gọi cả hồ điệp như này, trên thế gian chắc chỉ có một mình nàng ấy mới có thể làm được!”
Biểu diễn những động tác uyển chuyển mềm mại, Mục Trúc mỉm cười nhẹ nhàng phẩy tay một cái, hoàn thành nét bút cuối cùng.
Sau khi bức vẽ được hoàn thành, Mục Trúc nhẹ nhàng đưa tay điều khiển đám hồ điệp nâng miếng vải đó bay đến trước mặt Thái hậu.
“Thật thần kỳ!” Thái hậu nhận lấy bức vẽ mở ra xem, vô cùng bất ngờ thốt lên.
Trong tranh chính là Thái hậu một thân cung phục lộng lẫy đứng giữa một vườn hoa đang nở rộ, nở một nụ cười hòa ái ánh mắt ôn hậu như bao dung chúng sinh. Những nét vẽ tinh tế hài hòa không kém phần sống động khiến cho bức tranh càng thêm chân thật rõ nét.
“Bức tranh thật sự rất đẹp!” Thái hậu nhìn hồ điệp đậu trên bức tranh không muốn bay đi dịu dàng khen, lại nhìn xung quanh mình được ưu ái bởi những con bươm bướm xinh đẹp mà trong lòng thầm vui vẻ.