Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 240: Chương 240




“Nơi này chứa đựng tất cả công sức cùng cố gắng của ngươi, tương lai dưới sự dẫn dắt thống trị của ngươi sẽ càng trở lên huy hoàng chói lọi.”

“Nhưng tương lai đó lại không có nàng.” Ánh mắt Tư Đồ Vũ Thiên chưa từng rời khỏi nàng, từ sâu trong đáy lòng tràn đầy bất đắc dĩ cùng nuông chiều. Tiểu nhân nhi này vẫn muốn thử lòng hắn sao?

Tương lai lại không có nàng.

Tương lai không có nàng.

Không có nàng.

Lời nói của Tư Đồ Vũ Thiên liên tục vang vọng trong đầu Hàn Băng, giống như ma chú không ngừng lặp đi lặp lại khiến lòng nàng rối bời hỗn loạn.

Từ khi có ý thức đến hiện tại, nam tử trước mặt là người đầu tiên nói cho nàng nghe câu nói như vậy, không toan tính vụ lợi không mưu cầu dụ dỗ, hoàn toàn là từ chính trái tim chân thành mà nói ra.

“Ngươi...” Hàn Băng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Tư Đồ Vũ Thiên, hai mắt híp lại nhìn hắn thật sâu, cơ thể nghiêng về phía trước, một tay nắm giữ cằm của hắn. “... có biết nếu lừa dối và phản bội ta, sẽ có kết quả như thế nào không?”

Tư Đồ Vũ Thiên có chút ngoài ý muốn với phản ứng này của nàng, khóe môi kéo lên một độ cong rõ ràng, nhẹ nhàng kéo một bàn tay khác của Hàn Băng đặt lên vị trị trái tim của mình.

“Nếu như ta phản bội nàng, nơi này của ta, tùy ý để nàng bóp nát.”

Cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của hắn, Hàn Băng hạ mắt nhìn bàn tay to lớn của đối phương đang đè chặt tay mình, móng tay như có như không hơi co lại tạo thành một móng vuốt sắc bén, tựa như chỉ cần dùng lực một chút sẽ đâm xuyên qua lớp vải mỏng manh, bóp giữ trái tim đỏ tươi đầy máu nóng.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Hàn Băng từ lạnh nhạt vô cảm dần chuyển sang mềm nhẹ dịu dàng, đối diện với tình cảm nồng đậm chân thành của Tư Đồ Vũ Thiên lựa chọn thỏa hiệp mà chấp nhận, cũng chậm chạp đáp lại tình cảm của hắn.

“Nếu sau này ta phát hiện ngươi phản bội ta, cho dù phải đồng quy vô tận cũng sẽ đem ngươi ngọc đá cùng nát.” Hàn Băng buông tay giữ cằm của hắn ra, giọng nói du dương nhẹ nhàng lại ý vị thâm trường xen lẫn sát ý như có như không.

Trái tim Tư Đồ Vũ Thiên đột nhiên tăng tốc đập lên lợi hại, bàn tay giữ tay nàng càng thêm siết chặt, ánh mắt nhìn Hàn Băng ngập tràn thỏa mãn cùng nóng bỏng.

“Được, đổi lại nếu tương lai nàng phản bội ta... ta sẽ tự tay giết chết người nàng yêu, sau đó chặt đứt đôi chân của nàng, phế bỏ tu vi của nàng, giam cầm nàng bên cạnh ta, vĩnh viễn không rời một bước.”

Hàn Băng mỉm cười, không phải là một nụ cười khách sáo xa lạ, mà xuất phát từ tận trái tim. Hắn và nàng đều giống như nhau, không chấp nhận được sự phản bội trong tình cảm, nếu có một ngày như vậy....

“Được, từ bây giờ trở đi, ngươi là người của bản tiểu thư ta.”

“Vi phu, tuân mệnh!” Ánh mắt Tư Đồ Vũ Thiên tràn đầy kinh ngạc cùng hứng thú, sâu hơn chính là tình cảm nóng bỏng chưa bao giờ vụt tắt.

Lần đầu tiên Hàn Băng thể hiện ra một mặt tính cách riêng của nàng khiến trái tim hắn dao động kịch liệt, càng thêm mong chờ tương lai sau này.

Hàn Băng nhẹ nhàng rút tay về ngồi xuống, chậm rãi nhặt lại từng quân cờ trên bàn cờ để vào trong bát đựng. “Muộn rồi, ngươi cũng nên về phòng đi thôi.”

Tư Đồ Vũ Thiên lặng yên nhìn nàng thu dọn từng quân cờ, đến khi cả bàn cờ chỉ còn lại quân đen của hắn mới khẽ thở dài. “Băng Nhi a, vi phu muốn ngủ cùng nàng.”

“Nhưng ta không quen càng không muốn, ngươi về phòng đi.” Hàn Băng nhún vai từ chối thẳng thừng, không vì hai người vừa xác định quan hệ mà nhường nhịn hắn.

“Không được!” Tư Đồ Vũ Thiên đột ngột đứng dậy, ba bước gộp hai tiến đến chiếc giường duy nhất trong phòng nằm xuống.

“Hôm nay ta muốn ngủ ở chỗ này với nàng, Băng Nhi không quen đúng không, vậy chúng ta luyện tập nhiều một chút, chắc chắn nàng sẽ quen!”

Nhìn mỗ vô sỉ mặt dày đường hoàng biện minh đang nằm trên giường, Hàn Băng có chút bất đắc dĩ mà thở dài, trong lòng lại không cảm thấy hắn dính nàng mà sinh ra bài xích, chán ghét như khoảng thời gian ban đầu.

Biết Tư Đồ Vũ Thiên là người không dễ thay đổi ý định, Hàn Băng cũng không nhiều lời đuổi hắn đi, rút trâm cài tháo ngọc quan cố định tóc xong liền tiến đến bên giường muốn nằm xuống, lại không chút đề phòng bị mỗ vô sỉ kéo ngã, nằm ở trên người hắn.

“Để ta ôm nàng ngủ, Băng Nhi ngủ ngon.” Tư Đồ Vũ Thiên ôm chặt eo Hàn Băng, ở trên đỉnh đầu nàng hạ xuống một nụ hôn dịu dàng.

“....”

Hàn Băng có chút cứng ngắc nằm trên người Tư Đồ Vũ Thiên, tai nàng áp vào lồng ngực hắn yên tĩnh lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, đôi môi hơi kéo thành một đường chỉ, chậm rãi thả lỏng cơ thể, cảm nhận sự vỗ về dỗ dành của hắn, trong lòng len lỏi một chút ấm áp khó tả.

“Ta không phải tiểu hài tử cần người dỗ dành vỗ về trước khi ngủ.” Khẽ cử động chuyển người, Hàn Băng tìm tư thế thoải mái dễ chịu, đột nhiên có chút buồn cười với hành động của đối phương.

“Ừm, nàng không phải tiểu hài tử, nàng là tiểu nữ hài, là tiểu nương tử duy nhất đời này của ta.” Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhắm mắt, bàn tay vẫn duy trì tốc độ đều đặn mà vỗ vỗ lưng nàng.

“Nếu đã xác định quan hệ, vậy... chàng kể một ít chuyện của chàng cho ta nghe đi.” Hàn Băng không ngủ được ngước đầu lên nhìn hắn, hai vành tai có chút đỏ hồng.

“Nàng muốn nghe chuyện gì?” Tư Đồ Vũ Thiên mở mắt nhìn nàng, bàn tay đưa lên xoa xoa đầu tiểu nhân nhi trong lòng, giọng nói tràn ngập dung túng.

Hàn Băng chớp mắt suy nghĩ một hồi, nhìn yết hầu nhô cao của hắn liền đưa tay lên sờ sờ. “Vậy thì chàng nói xem, trước kia chàng đã có nữ nhân nào bên cạnh chưa?”

Lòng ngực Tư Đồ Vũ Thiên thoáng rung lên, tiếng cười trầm cũng theo đó mà ra. “Không có, bên cạnh ta chưa từng có một nữ nhân nào, Băng Nhi chính là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”

“Thật sao?” Hàn Băng híp mắt nhìn hắn, trong lòng thật sự có chút ngoài ý muốn. Nam nhân ưu tú như hắn nói bên gối không có nữ nhân nào thật khó tưởng tượng được a!

“Là thật. Còn nàng thì sao?”

“... Ta sao? Tất nhiên là không rồi.”

“Hửm? Băng Nhi nói dối vi phu sao?” Bàn tay Tư Đồ Vũ Thiên siết chặt eo nàng, hai mắt sắc bén nheo lại đầy nguy hiểm. Vừa rồi khi trả lời câu hỏi của hắn, Hàn Băng có chút do dự, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị hắn bắt được.

“Nào, nói vi phu nghe xem, nàng đã có mấy... nam nhân rồi?”

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Hàn Băng dường như cảm thấy hai chữ 'mấy nam nhân' vừa rồi của hắn có chút nhấn mạnh thì phải! Nhưng nghĩ lại, kiếp này nàng thật sự chưa từng yêu ai. “Không có, ngươi...”

Trời đất bỗng nhiên xoay chuyển đảo lộn, chỉ trong nháy mắt vị trí hai người đã đổi chỗ cho nhau, Tư Đồ Vũ Thiên bá đạo giam Hàn Băng dưới thân, khuôn mặt u ám. “Nàng chắc chắn chứ, Băng Nhi?”

Mái tóc đen dài của hắn theo hai bên rủ xuống che đi hầu hết ánh sáng, lại phủ lên tóc nàng giống như đan chéo vào nhau. “... Cũng coi như ta có một người đi.”

“Cũng coi như?”

“Ừm.” Hàn Băng gật đầu. “Y tên là Tiêu Lý, ở bên cạnh ta ba năm, nhưng sau đó đã phản bội ta, ở bên một nữ nhân khác.”

“Ba năm? Hắn ở bên nàng ba năm đã làm những gì với nàng?” Tư Đồ Vũ Thiên cảm thấy tự chủ của bản thân sắp mất hết, chỉ nghĩ nàng cùng nam nhân khác có những hành động thân mật liền như muốn phát điên lên, hận không thể ngay lập tức băm thây tên Tiêu Lý gì đó thành ngàn mảnh.

“Ta với hắn chưa từng làm gì cả, hành động thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay mà thôi.”

Hàn Băng lần này trả lời rất nhanh, dường như ngay khi nghe câu hỏi xong liền lắc đầu. Sự bùng phát trong lòng sau khi nghe thấy câu trả lời của nàng mặc dù đã khuyên giảm nhưng Tư Đồ Vũ Thiên vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Vừa rồi nàng nói dối ta, phải phạt!”

Dứt lời đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng mịn của Hàn Băng, hai tay giữ thật chặt đầu nàng không cho phép nàng cự tuyệt trốn tránh.

Beta lần 1: 20/01/2023.

Năm mới chúc mọi người gặp nhiều may mắn, người đi học thì đỗ đạt điểm cao, người đi làm thì công thành danh toại thuận lợi thăng tiến! Chúc mọi người gia đình ấm êm hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, và đặc biệt là tiền vào như bão lũ!!! Moah hahaha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.