Thật đúng là đáng chết mà! Hôm nay gã phải bắt lấy tên áo trắng kia lại, đầu tiên cho người bẻ gãy tay chân vứt ra đầu cổng thành, sau đó sẽ âm thầm để người dưới đi bắt về giam vào nhà củi, mỗi ngày tra tấn hắn để hắn biết thế nào là sống không bằng chết!
Mấy tiểu nhị không biết chuyện gì cứ thế bị đẩy lên ngơ ngác nhìn nhau, lại thấy chưởng sự kêu gào bắt lại hai tiểu tử trước mặt liền cắn răng lao lên.
“Á, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”
“Tiểu tử kia thật lợi hại, một mình đánh với tám người mà không thấy chút luống cuống nào!”
“Tiểu tử kia sao lại xui xẻo mà gây sự với Hội đấu giá chứ? Chẳng lẽ không biết cửa tiệm này là nơi nào sao?”
“Nhưng mà tại sao bọn họ lại đánh nhau? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Những khách nhân bị kẹt trong tiệm sợ hãi dạt vào một góc không dám đứng gần phạm vi chiến đấu, tiếng la hét chạy trốn lẫn tiếng kêu gào đau đớn của những tiểu nhị dám xông lên hòa với nhau cực kỳ ồn ào.
Hàn Băng nhẹ nhàng đánh bay đám người xông tới, mỗi một lần tung chiêu cũng không đánh vào tử huyệt, chỉ đánh vào những phần mềm khiến bọn họ cảm thấy đau đớn lăn lộn không đứng dậy nổi, chịu đựng qua một lúc sẽ hết đau cũng không ảnh hưởng đến công việc ngày mai.
“Bọn vô dụng này! Một đám ăn hại, chúng chỉ có hai người mà cũng không bắt được, nếu vậy còn thuê bọn yếu kém các ngươi làm gì?” Chưởng sự mập nhìn đám tiểu nhị nằm bò dưới đất vừa tức vừa sợ, nhìn Hàn Băng đang từng bước tiến về phía gã mà sợ hãi lùi về sau, bởi vì hoảng loạn nên không chú ý dưới chân, đạp trúng thanh ngang chắn cửa gỗ, ngã lộn nhào ra phía sau, lăn xuống giữa dòng người tới lui.
Những người hóng chuyện chỉ trỏ chưởng sự mập thì thào thảo luận, vốn muốn đứng xem thêm một chút nữa lại bị một chiếc xe ngựa lớn chạy tới ép lùi phải nhường đường.
Nhất Tông từ trên xe ngựa nhảy xuống, không ngờ đúng lúc nhìn thấy đám người đồng loạt rẽ ra, cái thân thể mập lú của chưởng sự ngã xuống, lăn đến bên cạnh chân hắn.
“Chuyện gì thế này? Ai lại cả gan gây rối ở cửa tiệm?” Quốc Lôi cũng nhanh chóng từ trên lưng ngựa bên cạnh nhảy xuống, một tay túm cổ áo chưởng sự kéo gã dậy một bên nhìn đám người nằm la liệt dưới mặt đất.
*lúc này mik đang vừa viết máy tính vừa hút sữa nghe nhạc nè, có bạn nào thik nghe nhạc Trung giống Miki hưm, he he!
“Quốc đông gia, Nhất đông gia a! Thật may vì người về đúng lúc, nếu hai người về muộn một chút nữa chắc cái mạng quèn của ta cũng không còn mất!” Chưởng sự mập gào khóc ôm chân Quốc Lôi chỉ về phía bên trong cửa tiệm.
Nhất Tông nhíu mày im lặng đi tới cũng không ngay lập tức bênh vực người của mình, nhìn một lượt những người còn đang muốn xem kịch ở xung quanh nghiêm nghị lên tiếng.
“Xin lỗi mọi người, hôm nay cửa tiệm có chút chuyện xảy ra nên tạm thời đóng cửa, ngày mai cửa tiệm mở lại sẽ giảm giá một phần hàng hóa bên trong, lúc đó Nhất mỗ sẽ đón tiếp các vị khách quan nhiệt tình hơn.”
Những người vây xem ngươi nhìn ta ta nhìn người hiểu ý bắt đầu lục tục rời đi. Đùa gì chứ, cả đại lục này mới chỉ thấy Hội đấu giá đây bán ra đan dược quý hiếm thôi đó, chọc giận bọn họ rồi mai sau cần đến thì biết tìm ai?
Chỉ trong thoáng chốc cửa tiệm đã vắng tanh, mấy tên tiểu nhị lom khom đỡ nhau đứng dậy tiến qua một bên xếp hàng, chưởng sự mập lại không biết sống chết, liên mồm kêu gào chỉ vào trong cửa tiệm, dẫn đầu tố cáo.
“Đông gia à, bên trong có hai tên tiểu tặc tử! Bọn chúng thấy ta vừa thu mua được một viên đan dược Tú Nhan đan liền nảy ý đồ xấu, muốn đem đồ vật trộm mất, bị ta phát hiện liền ra tay đánh người! Đông gia, người phải làm chủ cho ta!”
Nhất Tông dẫn đầu tiến vào, Quốc Lôi bán tín bán nghi nhìn chưởng sự mập một cái cũng theo sau y tiến vào, nhìn khung cảnh hỗn loạn bên trong, phía gần bức tường có một bộ bàn trà, hai tiểu tử mỗi người chiếm một bên nhàn nhã ngồi.
“Chính là hai tên tiểu tử đó! Là bọn chúng đã phá rối cửa tiệm.” Chưởng sự mập ngay lập tức chỉ về phía hai người kêu gào.
“Nhất thúc thúc, Quốc thúc thúc.” Nam Thiên Sang nghe thấy tiếng nói của gã quay qua, nhìn thấy người tiến vào liền từ trên ghế đứng lên, ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.
“Ngươi... Tiểu tử Thiên Sang đúng không?” Quốc Lôi nhìn cậu nhóc so với mấy năm trước không khác bao nhiêu nhanh chóng nhớ ra, bước bước lớn tiến đến xoa xoa đầu tiểu tử cảm thán. “Sao mấy năm rồi mà vẫn chưa cao thêm được phân nào thế này! Đây là... Tiểu Phong đệ? Ây dô, nhìn trưởng thành hơn rồi này!”
“Quốc ca, lâu rồi không gặp.” Hàn Băng buông chén trà trong tay xuống đứng lên gật đầu chào hỏi. “Nhất ca, lâu rồi không gặp.”
Nhất Tông híp mắt nhìn chưởng sự đang hóa ngốc tại chỗ một cái, bước đều tiến đến, từ trong người móc ra một gói điểm tâm nhỏ đưa cho Nam Thiên Sang. “Tiểu tử ăn nhiều mau lớn, mấy năm không gặp chốc nữa thúc sẽ đưa lì xì năm mới cho ngươi.”
“Dạ, đa tạ Nhất thúc.” So với năm đó nhút nhát sợ sệt, tiểu tử hiện tại đã mạnh dạn hơn rất nhiều, không cần nhìn về phía Hàn Băng xin ý kiến nữa.
“Chuyện này là sao? Sao hai tiểu hài tử các đệ lại đánh nhau với người nhà như vậy?” Quốc Lôi nghi hoặc nhìn về tên chưởng sự mập nghi ngờ. Với nhân phẩm cùng tài năng của Băng Phong, một viên đan dược duy trì dung mạo tươi trẻ chắc chắn không thể khiến y phải nảy sinh mâu thuẫn mới đúng!
“Quốc thúc thúc, ca ca và ta mới không có làm như vậy!” Nam Thiên Sang bĩu môi bày ra vẻ mặt uất ức.
“Là chưởng sự mập này ăn không nói có, đổ oan cho bọn ta! Hôm nay ca ca vốn muốn đến thăm mọi người nên tìm tới đây, nhưng vì không rõ ai trong các thúc cai quản nơi này nên đành nhờ tiểu nhị ca dẫn đến gặp chưởng sự, muốn trao đổi buôn bán. Ai ngờ chưởng sự nảy sinh lòng tham, muốn nuốt viên đan dược đó làm của riêng, trực tiếp đổ tội cho bọn ta là ham muốn đồ vật của hắn, sau đó ta muốn tiến lên lấy lại đồ, hắn lại đẩy ngã ta, ca ca thấy vậy nên mới đạp hắn một cái!”
“Quốc thúc thúc, ta cùng ca ca oan uổng a!” Nam Thiên Sang lần đầu gặp tình huống uất ức như vậy, nước mắt ngay lập tức lưng tròng lại bị cậu nhóc kiềm chế lại.
“Thông Viện, ngươi nói xem chuyện là như thế nào?” Nhất Tông lạnh lùng nhìn chưởng sự mập đang run rẩy đứng một bên.
“Chuyện này, chuyện này..” Chưởng sự mập Thông Viện phịch một cái quỳ xuống đất dập đầu ba cái.
“Đông gia, là do ta nhất thời hồ đồ, không biết hai vị thiếu gia là người nhà! Nếu biết ta sẽ không dám làm như vậy, đông gia, tha cho ta đi! Thời gian qua ta không có công lao cũng có khổ lao, người niệm tình tha cho ta lần này được không? Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”
Thông Viện lết bằng hai đầu gối tiến đến ôm chân Nhất Tông khóc lóc cầu xin, nước mắt nước mũi lăn thành một đoàn nhìn vô cùng xấu xí, bị Nhất Tông một cước đạp ngã sang một bên, ghét bỏ nhìn hắn.
“Người đâu.”
“Đông gia! Đông gia! Cầu xin ngài, ta trên có nhũ mẫu dưới có con thơ, nếu mất công việc này bọn họ sẽ chết đói mất! Đông gia, ngài thương sót ta đi!” Chưởng sự mập không quan tâm đau đớn trên người ngay lập tức nhào đến ôm giày Nhất Tông thảm thiết cầu xin.
“Lôi tên tham lam dối trá này vứt ra ngoài, từ giờ trở đi không cho phép tiến vào cửa tiệm này nữa!”
“Đừng mà! Đông gia..” Thông Viện gào khóc như lợn chọc tiết, tầm mắt vô tình rơi trên người Nam Thiên Sang, ngay lập tức buông chân Nhất Tông ra, cả người dập đầu với tiểu tử.
“Tiểu thiếu gia, ta cầu xin ngài thương tình bỏ qua cho ta, ta thật sự biết sai rồi! Sau này ta sẽ không tái phạm nữa! Tiểu thiếu gia, người làm ơn nói giúp nô tài đi, mất công việc này cả nhà nô tài sẽ chết mất!”
“Chuyện này...”
Đầu tháng suôn sẻ nha các bạn! Mọi sự bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, chúng ta cùng bắt đầu 1 năm chăm chỉ tiến tới thôi! Chúc các bạn nhảy hố của Miki dài dài nha hí hí hí!!!