Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 11: Chương 11: Cướp




Nước trong quả màu xanh này có mùi thơm rất nhạt, nhạt hơn quả đỏ vừa nãy Hàn Băng cầm rất nhiều! Nhưng một điều khác lạ là, vị của quả xanh này rất mát, rất ngọt nhưng không gây nghiện như quả đỏ kia!

Hàn Băng lại tiếp tục với quả vàng và quả cam rồi nhanh chóng đưa ra nhận xét. Nếu màu sắc quả càng đậm thì hiệu quả càng cao, công dụng càng tốt!

Vơ vét một hồi trên cây, khi Hàn Băng định nhảy xuống thì một quả tím nhanh chóng đập vào mắt nàng.

Quả tím! Màu sắc càng đậm thì công hiệu càng lớn!

Hàn Băng có chút kích động, chậm rãi vươn tay hái quả đó xuống. Không vội vã bẻ đôi quả tím trong tay, Hàn Băng tìm kiếm trên cái cây khác một hồi, lại tìm được chín quả tím và một quả đen khác nữa.

Bẻ đôi quả tím ra, Hàn Băng lại tiếp tục thử nghiệm giống như những lần trước. Quả có mùi thơm giống bạc hà, vô vị, nước màu tím nhạt. Nhẹ tay đổ hết nước tím này vào một lọ thủy tinh, Hàn Băng cẩn thận đóng chặt lắp lọ lại. Những chiếc lọ này là do Hàn Băng mua khi chế tạo thuốc, để vào cho thuận tiện hơn.

Lắc lắc quả đen trước mặt, Hàn Băng cảm thấy quả này rất nhẹ, nhẹ hơn những quả khác rất nhiều! Khi lắc bên trong còn nghe tiếng “cạnh cạnh” như có vật gì đó va chạm lại với nhau vậy!

Chẳng lẽ là... hạt giống?

Lại lắc quả đen trong tay vài lần nữa, Hàn Băng mới đính chính rằng nghi ngờ của mình là sự thật!

Quả đen là hạt giống! Mình thật là may mắn quá đi!

Hàn Băng nhanh tay cất quả đen vào trữ nạp giới rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Nàng không có dự định hái hết những quả này mà chỉ hái số lượng vừa đủ, không hơn không kém cho mình.

Vì nơi này là Minh Thần quốc quanh năm mát mẻ nên Hàn Băng có ý định đi dạo trong rừng một chút. Nghe người ta nói, khu rừng nàng đang đứng là Kha La sâm lâm.

Kha La sâm lâm này có số lượng cây đại thụ vô cùng lớn, không những vậy, thảm thực vật nơi này vô cùng phong phú, đa dạng hơn Ngạo Hùng quốc!

Hàn Băng vừa đi vừa quan sát xung quanh, thử tìm kiếm một vài loại thảo dược mới.

Đột nhiên, một con rắn màu vàng kim từ đâu xông tới, há miệng thật to phóng từ trên cây xuống, theo hướng Hàn Băng táp.

Hàn Băng không quá bất ngờ, nhanh chóng xoay người qua một bên, nhân cơ hội nó còn đang ở không trung, bàn tay trắng nõn một phát bắt trúng nơi bảy tấc của nó.

Con rắn màu vàng kim bị bắt trúng điểm yếu liền uể oải không có sức phản kháng. Vô lực mà để Hàn Băng nắm trong tay.

Con rắn gì đây? Nhìn giống rắn ráo nhưng lại không phải! Đây hẳn là giống biến dị của thế giới này đi!

Hàn Băng đi đến gần một bụi cây nhỏ gần đó, hái một chiếc lá xanh non, đưa vào miệng con rắn. Chiếc lá bị con rắn cắn lúc đầu không có bất cứ hiện tượng gì nhưng vài giây sau, chiếc lá nhanh chóng héo đi rồi hóa thành bụi bay xuống đất.

Độc chỉ mạnh vậy thôi sao?

Hàn Băng hơi nhướn mày, trong mắt Hàn Băng hiện lên vẻ chán nản, vứt con rắn sang một bên, dời chân đi tiếp. Hàn Băng đâu biết, con rắn màu vàng kia là Kim Ti Xà linh thú, độc ngàn năm khó giải, là một loại linh thú vô cùng quý hiếm!

Nhưng độc của Kim Ti Xà linh thú lại bị Hàn Băng coi thường, nếu nó biết chắc chắn sẽ cắn Hàn Băng một nhát để nàng biết nó độc tới đâu! Nhưng bây giờ nó không biết ý nghĩ của Hàn Băng, thấy được thả ra liền nhanh chóng chạy trốn.

Hàn Băng đi dạo trong Kha La sâm lâm mất một tuần rồi mới chịu rời đi. Một tuần này, Phi Mã linh thú vẫn luôn đi theo sau lưng nàng, nành đi đâu nó đi đó.

Cũng trong một tuần này, Hàn Băng cho Phi Mã linh thú uống vô số loại thuốc trị thương, giải độc... rất tự nhiên mà đem nó thành chuột bạch mà thử thuốc.

Phi Mã linh thú được Hàn Băng cho thuốc liền vô cùng vui mừng, không chút do dự đem chúng nuốt vào. Vì vậy mà vết thương phải mất một tháng mới có thể hồi phục liền chỉ mất mấy ngày!

Lúc này, Hàn Băng đang đối điện với năm đại hán to lớn. Những đại hán này vẻ mặt thô kệch, đôi mắt tham lam nhìn chằm vào Phi Mã linh thú đằng sau Hàn Băng.

“Tiểu tử, con ngựa kia là của người sao? Có hứng thú trao đổi với bọn ta không?” Đại hán to cao nhất oang oang nói.

“Không.” Một chữ trả lời cho hai câu.

“Tiểu tử kia, suy nghĩ lại một chút đi, trao đổi đồ với ta, ngươi chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lời!” Đại hán đó lại tiếp tục lên tiếng dụ dỗ.

“Tránh ra!” Hàn Băng lạnh lùng nói.

“Tên tiểu tử chết bầm láo xược, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Lên tiếng lần này là một đại hán đứng cuối cùng.

“Cút!” Hàn Băng nhẹ nhàng nói. Hai mắt sắc bén lạnh lùng dần ngước lên nhìn họ.

“Hừ, hôm nay lão tử phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ!” Đại hán vừa lên tiếng nhanh chóng rút đao ra, lao đến Hàn Băng.

Hàn Băng mắt lóe ra sát khí, cũng rút ra một thanh kiếm nhỏ vừa tay được giắt bên hông, chiêu đối chiêu với hắn. Thoáng một cái, hơn ba mươi chiêu đã được xuất ra.

“Xem ra cũng là người có năng lực! Nhưng hôm nay ngươi phải chết!” Đại hán dữ tợn nói, đòn đánh càng lúc càng nhanh và mạnh hơn.

Hàn Băng lạnh lòng, thầm suy nghĩ kết thúc màn đấu nhàm chán này. Đỡ đối phương hai chiêu nữa Hàn Băng liền nhanh chóng giơ kiếm lên, chém cụt một tay của đối phương.

“Aaaaaaa.... Ta phải giết ngươi!” Đại hán đau đớn gào to.

“Ngũ đệ! Mau mau, mau công kích tiểu tử kia, báo thù cho ngũ đệ!” Đại hán đứng đầu nhanh chóng nói với mọi người.

Cả bốn người nhanh chóng tấn công Hàn Băng. Phi Mã linh thú thấy vậy thì vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng chạy ra muốn bảo vệ Hàn Băng.

“Con nghiệt súc này, mau tránh ra!” Đại hán đứng đầu quát lớn.

“Hừ hừ hừ...” Phi Mã linh thú thở mạnh bằng mũi, hai mắt hung dữ nhìn bốn người trước mặt.

“Tam đệ, đệ ở lại thu phục nó! Còn lại mau đi qua kia!” Đại hán đứng đầu quát.

Đại hán được gọi là tam đệ nghe phân phó xong liền nhanh chóng công kích về phía Phi Mã linh thú, ba người còn lại nhanh chóng vòng qua một người một thú đang đánh nhau. Phi Mã linh thú thấy vậy thì vô cùng vội vàng, muốn tiến lên ngăn họ lại nhưng không được. Đại hán được gọi là tam đệ đối chiến cùng Phi Mã linh thú, chiêu thức hiểm độc công kích về Phi Mã linh thú nhưng đều bị nó đơn giản hóa giải.

Tuy cả người Phi Mã linh thú nhìn qua đều là thịt nhưng lông cánh và vó ngựa của nó đều cứng như sắt thép ngàn năm, không dễ chặt đứt!

Vô số chiêu thức của đại hán này bị cánh của nó phá giải, còn phải thủ lại khi cánh của Phi Mã linh thú đánh tới, nhìn sơ qua thật sự khá là chật vật.

Ba người kia nhanh chóng gia nhập với đại hán gọi là ngũ đệ, cùng nhau tấn công Hàn Băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.