Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 74: Chương 74: Hội đấu giá (6)




Chỉ còn lại phòng bao của Hoàng Tiêu Dương và phòng của người bí ẩn từng ra giá Tịnh Hoàn Đan kia.

“Năm trăm năm mươi nghìn.”

“Sáu trăm nghìn.”

“Sáu trăm hai...”

“Bảy trăm nghìn.” Không đợi đối phương nói hết, Hoàng Tiêu Dương trực tiếp ngắt lời, ra giá tăng theo số trăm.

“Bảy trăm năm mươi nghìn.” Đối phương dường như cũng không muốn nhận thua, vẫn tiếp tục ra giá.

“Tám trăm nghìn.”

“... Chín trăm nghìn.”

“Mười vạn lượng vàng.”

Cả đại sảnh thật sự chấn động rồi! Mười vạn lượng vàng! Là mười vạn lượng vàng đấy! Số tiền đó đủ để bọn họ ăn ba đời cũng không hết!

Triệu Cảnh đứng trên sân khấu nụ cười có chút kiềm chế, nếu có thể hắn muốn cười thật to sảng khoái, nhưng vì phải chú ý hình tượng nên không dám làm như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Triệu Sơn ngồi trong phòng càng thêm vui vẻ, vỗ vai Hàn Băng rồi lại vỗ vai mọi người xung quanh, vui mừng.

“Chúng ta hôm nay thật may mắn! Thật may mắn mà! Ha ha! Tiểu đệ, đệ thật tài giỏi, ca ca đây khâm phục sát đất!”

Hàn Băng cười nhẹ lắc đầu không nói gì. Liếc nhìn qua Nam Thiên Sang, đó đều là đan dược mà tiểu tử đó luyện chế. Mặc dù người dạy hắn là nàng, nhưng quả thật đều là tiểu tử chăm chỉ luyện tập mà có được sau bao lần thất bại.

Nam Thiên Sang dường như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Băng, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng rồi nhe răng cười một cái.

Cuối cùng, Hồi Hoàn Đan thuộc về Hoàng Tiêu Dương, Triệu Cảnh bên dưới sau khi chốt giá liền nói ra công dụng của đan dược.

“Hồi Hoàn Đan, có thể gọi là một loại đan dược cải mệnh! Tại sao lại gọi như vậy?! Bởi vì chỉ cần ngươi còn một hơi thở cuối cùng, uống nó vào rồi ngươi cũng sẽ trở lại bình thường, sinh long hoạt hổ! Đối với người bị bệnh bẩm sinh, quanh năm bệnh tật quấn mình, khi uống vào sẽ khỏe như đại hán tử, không còn cơ thể ốm yếu mong manh như giấy nữa!”

Quả thật là một viên đan dược thần kỳ!

“Buổi đấu giá hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn mọi người đã đến đây tối nay! Buổi đấu giá của Triệu gia sẽ diễn ra ba tháng một lần, quý vị có vật gì muốn giao dịch hãy tìm đến Triệu gia chúng tôi, đảm bảo giá cả giao dịch công bằng, không ăn bớt không gian lận, không đánh tráo, không lừa lọc! Cảm tạ các vị!” Triệu Cảnh đứng trên sân khấu chắp tay phía trước hướng mọi người một vòng, nghiêm nghị nói.

“Sau đây là một tiết mục góp vui nho nhỏ cho mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích!” Sau khi nói xong hắn liền vỗ tay hai cái, từ phía sau nhanh chóng tiến lên một đoàn vũ cơ thân hình yểu điệu nóng bỏng, bắt đầu nhảy múa ca hát.

Người đại sảnh vô cùng vui vẻ hưởng thụ cảnh đẹp ý vui trước mắt, có mỹ nhân có trà thơm, còn gì bằng!

Tiểu nhị đứng trước cửa các phòng bao cung kính đứng ngoài hỏi ý kiến rời đi hay ở lại của khách nhân bên trong. Nếu ở lại sẽ mang thêm một ít rượu và đồ ăn lên, tất nhiên là miễn phí không lấy tiền! Còn nếu rời đi, họ sẽ đưa cho mặt nạ hoặc đi bằng đường hầm bí mật trong phòng, dẫn họ rời đi.

Hoàng Tiêu Dương sau khi cầm được viên thuốc trong tay, nhanh chóng thanh toán số tiền đấu giá rồi rời đi ngay.

Hắn cần mang cho đại hoàng huynh hắn ngay lập tức!

Hai nhà thông gia Kim và Phương cũng rời đi, cảm thấy nơi này không còn gì đặc sắc nữa nên không muốn nán lại thêm giây phút nào.

Một số phòng bao khác cũng rời đi, những người còn ở lại đều gọi thêm một số món ăn và dùng bữa, nhìn vũ công bên dưới biểu diễn.

Hàn Băng cũng dắt Nam Thiên Sang về, cùng nàng còn có Kha Vũ và Tư Gia Lâm. Triệu Sơn, Mạc La và mọi người ở lại bàn bạc sổ sách và một số kế hoạch cho lần sau.

“Tiểu đệ, huynh thật khâm phục đệ!” Kha Vũ vừa mua một xiên kẹo hồ lô đường cho Nam Thiên Sang vừa nói.

Nam Thiên Sang nhìn nàng một cái xong lại nhìn xiên kẹo rồi mới rụt rè nhận lấy, chậm rãi ăn. Kha Vũ vui vẻ xoa đầu tiểu tử đó.

“Đa tạ tiểu thúc!”

“Nếu lần sau ngươi muốn ăn nữa, tiểu thúc sẽ mua cho ngươi!”

Nam Thiên Sang yên tĩnh ăn kẹo, cũng không trả lời tiếp. Kha Vũ lại tiếp tục vỗ vai Hàn Băng một cái, dí dỏm đùa.

“Tiểu Phong, đệ nói xem, ngoài việc đệ binh mưu kế lược, giỏi y dược, kiếm tiền như ăn cháo, đệ còn biết những gì nữa, mau trổ tài cho huynh xem đi!”

Tư Gia Lâm bên này cũng nhìn nàng, ánh mắt thể hiện sự đồng tình với câu nói Kha Vũ.

Hàn Băng liếc nhìn hắn một cái đúng lúc đi ngang qua một sòng bạc.

“Đi! Ta cho hai người sáng mắt ra!”

Hàn Băng xoay người một cái, thẳng tắp tiến vào sòng bạc. Ba người ngước lên nhìn bảng hiệu Phú Quý Sòng Bạc lại nhìn bóng dáng sắp biến mất giữa đoàn người kia, vội vàng đi theo vào.

“Tiểu Phong, đệ đừng vào đây! Nơi này không tốt đâu, không cẩn thận là đến cái quần... cũng không có mà mặc đấy!” Kha Vũ giữ nàng lại, ngập ngừng nói.

“Huynh từng đến quần cũng không còn à?!” Hàn Băng nghiêng đầu nhướn mày hỏi lại.

“Hắn vẫn còn khố* chứ không còn quần!” Tư Gia Lâm không sợ trời đất, chọc vào chỗ đau của người khác.

*khố: ừmmm... là quần trong của nam nhân thời xưa, chủ yếu là được quấn bằng vải, mình đoán là vậy ^^

Kha Vũ một bên nhanh chóng bịt miệng Tư Gia Lâm lại không cho hắn nói tiếp, một bên vẫn khuyên nhủ Hàn Băng.

“Ai da tiểu đệ à, nghe ca nói đi, nơi này đều là bọn sói đói chồn tinh lừa người trong nháy mắt, rất nguy hiểm! Chúng ta mau về đi, nha nha! Triệu ca mà biết được chúng ta vào đây là ca chết chắc!”

Nam Thiên Sang đi theo sát bên cạnh Hàn Băng không rời nửa bước, chỉ sợ chớp mắt một cái liền lạc nên nắm lấy tay áo nàng, tò mò nhìn xung quanh.

Hàn Băng im lặng không nói gì cứ lách qua đám người trong đại sảnh, đi thẳng đến bàn cược to nhất.

Bàn cược này là đặt chẵn lẻ. Người quản bàn sẽ cho vào một cái bát ba viên xúc xắc rồi lắc đều, sau đó để im cho mọi người đặt tiền.

Trên mặt bàn rộng rãi chia làm hai, một bên là chẵn một bên là lẻ. Trong khoảng thời gian nhất định, người chơi sẽ phải đặt cược vào một trong hai bên.

Mà cách tính điểm cũng rất đơn giản, tổng mặt trên của ba viên xúc xắc lại mà ra. Chỉ cần nhìn một lần thì ai cũng hiểu luật chơi.

Hàn Băng chen vào đám người đúng lúc người quản bàn đang lắc xúc xắc đặt bát xuống, hô hào mọi người mau đặt cược.

“Nào! Mau cược đi mau cược đi!”

“Ta đặt chẵn!”

“Ta cũng đặt chẵn!”

“Ta theo ngươi, đặt chẵn!”

“Ta... ta đặt lẻ!”

Vô số đồng xu nhỏ đặt lên bàn, chẵn lẻ bên nào cũng có.

Hàn Băng nhìn người quản bàn mở bát ra, ba ba sáu, mười hai điểm, chẵn.

Những người đặt chẵn vô cùng vui vẻ, người quản bàn thu lại tiền bên lẻ, bắt đầu chia đều cho người đặt cược theo tỉ lệ một một.

Chúc mọi người ngày mới tốt lành nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.