Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 87: Chương 87: Khế ước




Nam Thiên Sang tự nghĩ trong đầu, ánh mắt nhìn Phi Tuyết Ưng có chút nản lòng, buồn bã cùng tự ti.

Hàn Băng cười nhẹ nhìn biểu cảm của hắn, lại dẫn dắt hắn đi tiếp, xem những linh thú khác.

“Tật Phong Lang linh thú trăm năm tuổi. Ngài hãy xem xem, linh thú này nhìn cực kỳ uy mãnh, lúc chiến đấu trợ chiến chủ nhân vô cùng có lợi....”

Nam Thiên Sang chớp mắt nhìn con sói cả thân đều màu xám, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững của nó đột nhiên nhìn thẳng về phía tiểu tử làm hắn giật mình, đứng im như tượng đá.

Tật Phong Lang trong lồng đang nằm bỗng ngồi dậy, chậm rãi tiến tới rồi cách lồng sắt ngửi ngửi mùi trên người hắn, xong dường như chưa có gì lại trở về nằm lại chỗ cũ.

“... Ca ca..” Nam Thiên Sang túm chặt ống tay áo của Hàn Băng, núp sau lưng nàng.

“Nó thật đáng sợ!”

Hàn Băng chỉ cười vỗ đầu hắn hai cái, chăm chú quan sát con sói kia một lần nữa.

“Bao nhiêu?”

“Dạ dạ, Tật Phong Lang linh thú này không quá quý hiếm cũng không phải loại đại trà! Đặc biệt tốc độ cũng rất nhanh, sức chiến đấu....” Tiểu nhị xoa hai lòng bàn tay cười tươi rói.

“Nói giá đi!”

“Dạ vâng, Tật Phong Lang này giá niêm yết là năm vạn lượng vàng, nhưng nếu công tử muốn thì chúng ta có thể thương lượng lại một chút, còn bốn vạn chín lượng vàng!”

Nam Thiên Sang nghe con số mà trợn mắt há mồm. Tận năm vạn lượng vàng! Cái này quá đắt rồi!

“Ca ca, đừng! Đắt quá!”

“Tiểu công tử, không hề đắt đâu! Người đi khắp cả Thiên Linh quốc cũng không có nơi nào rẻ hơn chỗ này của chúng tôi đâu!”

“Không! Ca ca, đệ không muốn đâu, quá đắt rồi!” Nam Thiên Sang lắc đầu liên tục từ chối.

“Ba vạn!” Hàn Băng chậm rãi đưa ra ba ngón tay.

“Hả! Công tử, cái này... không thể trả giá đâu!” Tiểu nhị gãi đầu khó xử.

“Tật Phong Lang này quá nhỏ, sức chiến đấu cũng chẳng được bao nhiêu. Các ngươi đừng hòng lừa ta, theo ta biết Tật Phong Lang có sức chiến đấu mạnh nhất phải trên ba trăm năm mươi năm, còn con này chắc chỉ được ba mươi năm! Không những vậy...”

“Công tử công tử! Xin ngài chờ chút! Để ta đi gọi quản sự, quản sự sẽ bàn giao với công tử!” Tiểu nhị vuốt mồ hôi trên trán, nhanh chóng chạy về một hướng. Rất nhanh trở lại cùng một người khác.

Người này độ tuổi ngũ tuần, cả người múp míp là thịt, khuôn mặt tròn như cái bánh bao, hai mí mắt cũng đầy mỡ làm đôi mắt hắn biến thành một đường chỉ.

“Nghe nói công tử muốn thương lượng giá cả! Ngài muốn trả giá bao nhiêu?” Quản sự mập ồm ồm lên tiếng.

“Ba vạn.”

“Ba vạn!!! Công tử, nơi này đâu phải cái chợ mà ngài muốn trả giá là trả, muốn tăng giá là tăng?”

“Chỉ là một Tật Phong Lang chưa trưởng thành mà thôi, ba vạn là đủ hời cho các ngươi rồi!” Hàn Băng lạnh mặt nhìn hắn.

“Cái gì mà chưa trưởng thành chứ! Tật Phong Lang này của chúng tôi đã hơn... hơn một trăm bảy mươi năm rồi!”

“Hừ!” Hàn Băng nhếch một bên môi, ánh mắt nhìn tên quản sự càng thêm sắc bén.

“Thấy ta còn nhỏ nên có ý định muốn lừa gạt thêm chút tiền? Hay là bây giờ cùng gọi mọi người đến để kiểm chứng xem, nó là bao nhiêu năm tuổi nhé?”

Quản sự bắt đầu đổ mồ hôi hột. Hắn đưa tay lau trán rồi lại nhìn xung quanh, lau lau tay vào tà áo, tiến đến cạnh nàng nói nhỏ.

“Công tử! Ngài muốn giảm giá thì cũng phải vào phòng riêng đã chứ, ngoài này như vậy có chút ảnh hưởng việc làm ăn, việc gì cũng thương lượng được, ngài xem...”

Hàn Băng trực tiếp móc ra ba tờ ngân phiếu vạn lượng, đặt vào tay hắn lại thêm một tờ ngân phiếu năm trăm lượng vàng.

“Chốt giá.”

Quản sự hai mắt liếc loạn suy tính, xong cũng chấp nhận cái giá này, lập tức cất tiền vào trong tay áo, ho khan hai tiếng.

“Nào, mau mau mang Tật Phong Lang linh thú này ra, đưa cho công tử đây! Linh Thú Các sau này vô cùng chào đón ngài!”

Tiểu nhị nhanh chóng mở cửa lồng sắt, nắm lấy dây xích lôi kéo Tật Phong Lang ra ngoài, sau đó tươi cười hớn hở giao lại cho Hàn Băng.

Hàn Băng cầm dây xích nhìn nhìn, xong lại đưa cho Nam Thiên Sang đang núp phía sau nàng.

Tật Phong Lang linh thú có chút yếu, chắc là đã bị cho uống thuốc tạm thời khiến nó bị giảm tốc độ cùng sức mạnh.

“Có thể lập khế ước hộ không?” Hàn Băng xoa cằm, nhìn Tật Phong Lang cùng Nam Thiên Sang.

“Chuyện này là không thể! Mỗi một người khi khế ước đều phải tự bản thân nghiệm ra, không thể hoàn thành hộ được!” Quản sự mập lắc đầu.

“Vậy các ngươi khế ước như thế nào?”

Quản sự mập nghi hoặc nhìn Hàn Băng. Một người khí thế mạnh mẽ như vậy chẳng lẽ chưa từng khế ước với linh thú sao?

“Cái này... Trước tiên trong cơ thể...”

Quản sự mập dẫn nàng đến một bàn trà phía sau ngồi xuống, bắt đầu miêu tả toàn bộ cách thức và nghi thức để có thể khế ước với linh thú.

Lúc này Hàn Băng mới hiểu ra, có hai loại khế ước là khế ước tự nguyện và khế ước ràng buộc.

Khế ước tự nguyện thì đơn giản rồi, linh thú tự nguyện nhận con người làm chủ nhân, khi khế ước hoàn thiện sẽ được tạo nên bởi sức mạnh hai bên dung hợp lại với nhau.

Ngược lại là khế ước ràng buộc! Khế ước ràng buộc lại chia ra làm hai loại nhỏ hơn là khế chủ nô và khế bằng vế.

Để thực hiện được khế ước ràng buộc thì người đó phải hoàn toàn áp chế được linh thú hắn muốn khế ước, nói chính ra là dùng sức mạnh áp chế linh thú.

Sau khi linh thú bị quy phục thì liền lập khế ước. Khế chủ nô có một ưu điểm là linh thú luôn nghe lời chủ nhân của nó, nhưng không có nghĩa rằng linh thú không thể tấn công lại chủ nhân để giành lấy tự do của chúng!

Mặc dù biết sẽ bị phản hệ nhưng tình huống linh thú tấn công chủ nhân mình lại không ít!

Khế bằng vế chính là người và linh thú bằng nhau, cùng nhau chiến đấu tôn trọng lẫn nhau. Ở khế này linh thú nếu như muốn rời đi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, cũng sẽ không bị phản hệ!

Bởi vì linh thú rất muốn tự do nên đa phần rời đi là nhiều, vì thế nên kế bằng vế có rất ít người dùng.

Hàn Băng gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lại nhìn Nam Thiên Sang một cái, ý muốn hỏi đệ chọn khế nào?

Nam Thiên Sang tất nhiên là hiểu ánh mắt của nàng, chậm rãi suy nghĩ mấy phút liền đưa ra câu trả lời.

“Đệ... Đệ muốn khế ước với linh thú ở khế bằng vế! Đệ không muốn cưỡng ép chúng ở lại! Nhưng mà...”

Quản sự mập nghe Nam Thiên Sang nói có chút bất ngờ! Biết là có thể sẽ bị mất linh thú mà vẫn chọn khế bằng vế, đứa trẻ này không bị gì về đầu óc chứ?!

“... nhưng mà nếu có thể, đệ muốn là khế ước tự nguyện hơn!”

Mọi người đọc truyện vui vẻ nha! À mà mình thấy có một số bạn thức khuya lắm á, phải ngủ sớm đi nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.