Hàn Băng cầm bút lông trên tay di chuyển trên tờ giấy trắng, miệng nhẹ nhàng nói những lời thấm thía.
“Y thuật có thể cứu người cũng có thể giết người! Tâm sạch là thiện, tâm ma là ác. Cứu người là tốt, nhưng không phải ai cũng đáng để được cứu! Đệ đã nhớ rồi!” Nam Thiên Sang lẩm nhẩm ghi nhớ lời nói của nàng, gật đầu chắc chắn.
“Nhưng mà ca ca, làm sao biết được người nào đáng cứu và người nào không đáng cứu?”
“Rồi sau này đệ sẽ biết! Những người không đáng được cứu rất nhiều!” Cũng đáng giết và đáng sợ nữa.
Nam Thiên Sang câu hiểu câu không mơ hồ gật đầu, lại tiếp tục nhìn vào quyển sổ tay học tập.
Những đứa trẻ bị bắt đã được về với gia đình của chúng. Trong phủ cũng chỉ còn lại gần mười hài tử cần điều trị vào tĩnh dưỡng thêm. Nhưng những việc này có Đông Hùng cùng những đại phu kia lo được, nên Hàn Băng có ý định muốn rời đi.
“Diêu quản gia!”
“Có lão nô. Công tử có gì phân phó ạ?”
“Vãn bối muốn gặp tam hoàng tử, có chuyện cần bàn bạc. Nhờ ngài chuyển lời hộ.”
“Vâng, lão nô sẽ chuyển lời giúp công tử!”
Buổi tối ngày hôm đó, Hoàng Tiêu Dương liền đi tới tiểu viện Hàn Băng đang ở.
Vừa bước vào tiểu viện, hình bóng nhỏ nhắn của Hàn Băng liền đập vào mắt hắn. Làn da trắng hồng mịn màng, ngũ quan tuấn tú sạch sẽ, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, cả người toát ra khí chất lạnh lùng thanh khiết.
Hàn Băng ngồi đó, yên tĩnh cầm một quyển sách đọc, hệt như một bức tượng đá. Biết Hoàng Tiêu Dương đã tới nên chuyển dời mắt từ quyển sách lên, nhìn thẳng vào hắn.
“Tại hạ muốn rời đi. Mọi chuyện đã xong!”
Không một lời dư thừa, Hàn Băng ngay lập tức nói ra lý do bản thân muốn gặp hắn của ngày hôm nay.
Hoàng Tiêu Dương ít nhiều cũng đoán được nàng muốn nói chuyện gì, nhưng hắn không ngờ vị này lại trực tiếp nói ngay như vậy, đến cả việc mời hắn ngồi xuống uống một ngụm trà cũng không có.
“Những đứa trẻ...”
“Bọn chúng đã ổn, các đại phu cũng có thể làm tốt các việc còn lại. Chuyện tiền thưởng coi như tại hạ đã nhận từ hoàng ân, không còn nợ nần gì nữa cả. Và, tại hạ hôm nay chỉ thông báo.”
Điều này có nghĩa là, hắn có ngăn cản hay tìm bất cứ lý do gì để níu giữ nàng lại cũng đều vô dụng.
“Bao giờ?!”
“Ngay bây giờ.”
Hoàng Tiêu Dương im lặng một lúc, sau đó cười mỉm gật đầu.
“Băng công tử muốn rời đi, vậy ta cũng không níu kéo. Chuyện này coi như ta thiếu nợ công tử một ân tình, sau này có gì khó khăn hãy đến tìm ta, ta sẽ hộ trợ hết sức mình!”
Hàn Băng gấp quyển sách lại để lên bàn rồi đứng dậy, hướng hắn gật đầu một cái, quay người đi vào phòng.
“Nam Thiên Sang sẽ rời đi cùng ta. Hắn là cô nhi.” Tiếng nàng theo gió truyền vào tai hắn, mềm nhẹ trong trẻo.
Rất nhanh sau đó, Hàn Băng đi ra cùng với một hài tử cao ngang với nàng.
“Ta tiễn ngươi!”
Hàn Băng cũng không từ chối, nhìn thẳng về phía trước rời đi, không chút lưỡng lự cùng lưu luyến.
Nam Thiên Sang đeo tay nải nhỏ quay qua nhìn nàng, sau đó cũng thẳng tắp nhìn về phía trước, bước đi dõng dạc.
........................
Hàn Băng sau khi ra khỏi phủ Tam hoàng tử liền dắt Nam Thiên Sang đi về hướng Triệu Cư Bảo.
Triệu Cư Bảo là nơi của nhóm Triệu Sơn ở, nàng muốn về thăm hỏi mọi người một chút.
Vừa bước chân xuống khỏi xe ngựa, Hàn Băng đã va phải ngay Mạc La đang đi ra ngoài.
“Mạc huynh! Muộn rồi còn đi đâu vậy?”
“Ôi! Tiểu đệ! Đệ về rồi đấy à!? Gần nửa năm không gặp mà sao chẳng cao thêm chút nào vậy?!”
Mạc La nhìn thấy Hàn Băng thì có chút bất ngờ, sau đó tiền tiến về phía nàng nhìn ngắm, sau đó lắc đầu phán.
“...”
“À, mau vào trong đi, may cho đệ đấy, bọn huynh mới về được hai hôm! Triệu huynh hôm qua còn vừa nhắc tới đệ, không biết dạo này như thế nào!? Không ngờ hôm nay đã gặp đệ rồi!”
Nam Thiên Sang cũng từ trên xe nhảy xuống, đứng sau lưng Hàn Băng, có chút cẩn trọng nhìn mọi thứ xung quanh.
“Ai vậy tiểu đệ?”
Mạc La đưa mắt đánh giá tiểu tử trước mặt, có phần quen mắt nhưng lại không nhớ ra được.
“Đây là.... ừm, người đệ vô tình nhặt được.”
“...”
“...”
“Vào thôi, có gì từ từ kể!” Mạc La quay người đi vào cùng nàng, không tiếp tục đi ra ngoài nữa.
Hàn Băng gật đầu, sau đó ra hiệu cho Nam Thiên Sang đi theo nàng vào trong.
“Triệu huynh, xem ai về này!”
Mạc La đẩy cửa phòng ra, vui vẻ lên tiếng. Triệu Sơn đang ngồi nhìn sổ ghi chép và tính toán với Chu Hồng, mặt mày nhăn nhó ngẩng đầu lên.
“Lão tử đang đau đầu với đống sổ sách chi tiêu này đây, đừng làm phiền lão tử! Ai đến giờ này lão tử cũng không...” tiếp.
Triệu Sơn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Hàn Băng, lập tức ngậm miệng lại, đứng dậy “ha ha” đi ra khỏi chỗ ngồi.
“Tiểu đệ! Mau vào đây! Lâu lắm rồi không gặp đệ! Hôm qua ta vừa nhắc đến đệ xong!”
Triệu Sơn đi đến một chiếc bàn trà trong phòng, ngồi xuống một chiếc ghế rồi nói với nàng.
Hàn Băng cười mỉm cũng đi đến, Nam Thiên Sang như hình với bóng bám theo nàng. Triệu Sơn nhìn thấy “cái bóng” của nàng cũng không nói gì, sai người đi pha trà và chút điểm tâm.
“Tiểu đệ, gần nửa năm không gặp, ta còn tưởng đệ mất tích rồi ấy chứ! Nửa năm này, nhìn đệ chẳng khác gì ngày ấy!” Triệu Sơn rót nước trà vào cốc hào sảng nói.
“Đúng đấy Triệu huynh, đệ ấy còn không cao thêm phân nào, cũng chẳng mập ra tẹo nào! Nhìn đi nhìn lại, có khi còn ốm hơn lúc trước thì phải!” Mạc La tay sờ cằm nhìn nàng chăm chăm.
Hàn Băng mỉm cười, cũng không nói gì. Nàng cũng không hiểu sao bản thân không cao thêm được, cũng không béo thêm được, bất quá chuyện đó cũng không quan trọng. Từ từ điều dưỡng là được.
“Lúc nãy đệ thấy Mạc ca định ra ngoài, là có việc gì gấp sao?”
“Không gấp đâu! Chỉ là mấy chuyện nhỏ lẻ mà thôi!”
Hàn Băng gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không nói gì thêm. Chu Hồng viết sổ sách bù đầu, ngồi một bên kêu than.
“Triệu lão tử, ngươi vứt đống sổ sách này đi cho rồi, ta đau đầu lắm, không muốn làm nữa đâu!”
“Ta cũng không muốn!”
Hàn Băng cười khẽ, đi đến cầm một quyển sổ lên rồi lật ra xem qua, lại cầm về chỗ ngồi.
“Đệ xem được không?”
“Hả? Được, đệ xem đi! Nhưng xem ít thôi, đau đầu lắm! Đầu ta như muốn nổ tung lên rồi!”
Hàn Băng gật đầu, tay lật từng trang giấy, đôi mắt lướt như bay.
“Thật ra, tính theo cách tính của các huynh thì có thể rất đau đầu. Đệ có thể chỉ cho huynh một cách tính khác dễ hơn rất nhiều!”
“Thật sao?”
Hàn Băng gật đầu, sau đó bảo Chu Hồng cầm giấy và bút đến, bắt đầu chỉ họ cách tính đơn giản nhất. Đầu tiên là chuyển những chữ viết về thành những con số, sau đó là những phép tính nhân đơn giản và một số cách tính phần trăm.
~mọi người ngày mới may mắn~