Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 47: Chương 47: Cám ơn ngươi, ngươi có thể chết rồi




Trở về Thần Lộ cung , Thủy Y Họa ở trong điện đi lại vòng quanh , lông mày hơi nhíu lại .

Thu Diệp đem nước trà đưa tới, không hiểu hỏi, "Chủ tử đang lo lắng chuyện gì?"

Thủy Y Họa tiếp nhận nước trà khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt dừng ở trên người nàng, nhìn thẳng làm cho người ta không chỗ nào che giấu, "Thu Diệp, em đã lựa chọn ta làm chủ tử, có một số việc em không

Chuyện này quấy nhiễu nàng hồi lâu, mà ngày mai phải rời khỏi chỗ này, về sau đến Tuyết Ly quốc tìm hiểu tin tức cũng không dễ dàng như hiện tại . Nàng mơ hồ cảm thấy khả năng bên trong cất giấu một bí mật rất lớn.

Thu Diệp nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nhìn xung quanh một lần, rồi sau đóng cửa sổ lại , đi đến trước mặt Thủy Y Họa thấp giọng nói: "Trước kia là sợ chủ tử rước họa vào thân, đã chủ tử ngày mai sẽ rời đi nơi đây, nói như vậy cũng không ngại."

die»ndٿanl«equ»yd«on

Nói đến đây , vẫn là hơi hơi do dự một chút, mới tiếp tục nói: "Nô tì năm mới liền tới hoàng cung, có một người đi cùng tên là Ngọc Diệp, khi đó đúng lúc nha hoàn bên người công chúa Liên Nguyệt chết bất đắc kỳ tử, Ngọc Diệp liền bị lựa chọn, thành nha hoàn thân cận bên người Liên Nguyệt công chúa , tự lúc đó trở đi Ngọc Diệp và tiểu công công chỉ có thể ở tại thiên điện Liên Dục cung , cũng không thể đi nơi nào . Nhưng là ——"

Trong mắt Thu Diệp lướt qua thương tiếc, giọng nói trở nên có chút khàn khàn, "Có một lần Ngọc Diệp trốn thoát, vừa đúng đụng phải ta , ta phát hiện Ngọc Diệp thế nhưng lại thành câm điếc."

Thủy Y Họa ánh mắt trầm xuống, thần sắc chuyển ngưng trọng.

"Nàng có ám chỉ gì cho em không ?"

Thu Diệp thương cảm lắc lắc đầu, "Lúc đó thật nhanh , không kịp. Nếu không phải ta trốn mau, chỉ sợ ám vệ đuổi bắt đã phát hiện ta, rồi sau một kiếm muốn mạng của ta."

"Còn nha đầu kêu Ngọc Diệp kia. . . . . ."

"Ngọc Diệp nàng không chết!" Thu Diệp vội nói , trong ánh mắt hơn vài phần thần thái, "Lần trước ta nhìn thấy nàng rồi. Chẳng qua vì không cho nàng rước lấy họa sát thân, ta không dám lại tiếp cận Liên Dục cung."

Thủy Y Họa nghe xong , liếc nàng một cái nói: "Cho nên nói, trừ bỏ này đó, em cũng không biết thêm gì ?"

Thu Diệp cười gượng hai tiếng, "Này đó chẳng lẽ không tính là bí mật sao?"

Ánh mắt Thủy Y Họa từ từ chuyển, nghiêm mặt nói: "Việc này có thể thuyết minh, Liên Dục cung ta lại phải đi một chuyến!"

Thu Diệp nghe xong lời này, lông mày xiết chặt, vốn định khuyên nàng buông tha cho nhưng nghĩ tới tính tình của nàng , cuối cùng cũng chỉ có thể dặn một câu mọi sự cẩn thận.

Trong bóng đêm, một bóng đen cực nhanh kèm với gió đêm xẹt qua, thân hình cực nhanh giống như quỷ mị.

Góc tường đứng một người che mặt mặc áo đen , một đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm Liên Dục cung cách đó không xa , giống như đang đo đạc khoảng cách của hai người .

Thủy Y Họa thay một bộ y phục dạ hành, khinh công của nàng hiện thời đã tính đứng đầu, nhưng không thể so với yêu nghiệt võ công xuất thần nhập hóa kia được , mặc một thân hồng rực làm cho chó cũng phải mù mắt cũng có thể ở trong bóng đêm qua lại tự nhiên.

Xung quanh Liên Dục cung ẩn núp bốn ám vệ võ công cao cường , đây là kết quả của Thủy Y Họa sau nhiều lần thử . Chẳng qua , bọn họ võ công mặc dù cao, khinh công lại không kịp nàng.

Trong tay bốn cục đá nhắm bốn phía khác nhau ném ra , giống như bốn miếng ám khí, phá không vọt tới.

Tất nhiên ám vệ sẽ không trúng kế điệu hổ ly sơn này , nhưng bọn họ lại không biết là, Thủy Y Họa muốn là giờ khắc bọn họ thiểm thần này, chính là trong giây phút ngắn ngủn này , thân mình Thủy Y Họa đã mau dung nhập vào trong bóng đêm, cánh cửa sổ bằng gỗ tử đàn bị một trận gió thổi mở, tiện đà lại gắt gao đóng chặt.

Trong điện, nam tử còn đang cúi đầu vẽ tranh nghe tiếng động ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, đều là sửng sốt.

Trên ngón tay của Thủy Y Họa mang theo một căn ngân châm, chuẩn bị lúc Liên Nguyệt công chúa ngẩng đầu liền che á huyệt của nàng nhưng là lại làm cho Thủy Y Họa triệt để sợ ngây người.

Chẳng lẽ đây là Liên Nguyệt công chúa trong truyền thuyết ?

Liên Nguyệt công chúa nhưng lại là nam nhân!

Diễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐôn

Không phải là Thủy Y Họa đưa ra kết luận quá nhanh, mà là ở Liên Dục cung trừ bỏ Liên Nguyệt công chúa , những người xa lạ khác căn bản không có khả năng tiến vào. Cho nên , thiếu niên có khuôn mặt ôn nhuận tuấn tú trước mắt này chính là Liên Nguyệt công chúa!

Thiếu niên nhìn đến nàng sau đó cũng hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng không có la to, chỉ liễm mi thấp giọng hỏi một câu, "Ngươi là người nào?"

Mắt của hắn thật đẹp mắt, đáng tiếc lại dựng lên một tầng phòng bị thật dày , thoạt nhìn cực kì đạm mạc. Lúc này ánh mắt xoay chuyển , nhìn nhìn cánh cửa sổ , than nhẹ một câu, "Xem ra, võ công của ngươi không kém."

Thủy Y Họa thấy hắn không kêu không gọi, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, thu hồi ngân châm trong tay rồi sau đó đi đến trước mặt hắn đứng lại, đưa mắt đánh giá hắn một lần, cũng không phát hiện người này có chỗ nào khác biệt.

Thượng Quan Điệt Nhị ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ nhân áo đen ở trước mắt , trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần tò mò. Đây là nữ nhân thứ ba mà hắn gặp kể từ khi hắn có trí nhớ , người thứ nhất là nha hoàn Thúy Nhi, sau này đã chết, người thứ hai là nha hoàn Ngọc Diệp.

Muốn hỏi hắn làm sao mà biết được nàng là nữ nhân, bởi vì mới vừa rồi ánh mắt của hắn không cẩn thận ngắm đến ngực của nàng . Mặc quần áo nịt màu đen , thân hình yểu điệu căn bản không có cách nào che lấp. Còn có, lông mi của nàng vừa dày lại dài, vừa thấy cũng biết là một nữ nhân.

Thượng Quan Điệt Nhị bên tai đỏ hồng, rồi sau đó không dấu vết dời ánh mắt đi . Thầm nghĩ: cô gái này thật sự là không kiêng nể gì, nào có nữ nhân nào lại nhìn chằm chằm nam nhân như vậy .

"Hóa ra cậu là Liên Nguyệt công chúa." Thủy Y Họa thì thào một câu, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh hắn .

Thượng Quan Điệt Nhị nghe xong thanh âm nhẹ như gió mát này , bên tai lại là đỏ lên, thấp giọng nói: " Giọng nói của ngươi thật là dễ nghe, ta thật lâu không có nghe đến thanh âm của nữ nhân rồi."

Thủy Y Họa nhìn bộ dạng đạm mạc lại ngây thơ của hắn kia , trong lòng có một loại cảm giác thập phần quái dị , lập tức quét đến bức tranh hắn đang vẽ dở ở trên bàn , trên giấy vẽ một mỹ nhân không có mặt .

"Đây là mẫu phi của ta , chỉ tiếc khi đó ta quá nhỏ, nhớ không rõ khuôn mặt của nàng rồi. . . . . ." Thượng Quan Điệt Nhị thấy nàng nhìn qua, thấp giọng giải thích vài câu. Hắn dùng tay vuốt ve quá người trong bức tranh , ánh mắt hoài niệm mà thương cảm, đôi tay trắng nõn giống như trong suốt . Nhưng là Thủy Y Họa nghe xong lời này lại là cả kinh.

Hóa ra Liên Nguyệt công chúa căn bản không phải do thái hậu sinh ! Người Thượng Quan gia luôn luôn lừa gạt mọi người?

"Này , ngươi sẽ không sợ ta là tới giết ngươi sao ?" Thủy Y Họa tò mò nhìn chằm chằm tiểu tử đang ngây ngốc này.

Thượng Quan Điệt Nhị nhàn nhạt lắc lắc đầu, "Trên thân ngươi không có sát khí, hơn nữa. . . . . . Ta cô đơn lâu lắm rồi , cần tìm một người trò chuyện. Đợi đến khi nói đủ, lại giết ngươi không muộn."

Thủy Y Họa khóe miệng hơi hơi vừa kéo, nàng làm sao có thể cảm thấy tiểu tử này ngây thơ, nhốt tại một nơi hẹp hòi như vậy trong hơn mười năm, trong lòng không biết vặn vẹo như thế nào đâu.

" Biện pháp tốt như thế . Không bằng như này, ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói với ta , rồi sau đó ngươi lại giết ta?" Thủy Y Họa cười đến vô hại.

Thượng Quan Điệt Nhị nghiêng mặt qua nhìn nàng, tựa hồ đang suy nghĩ đề nghị này . Có một số việc quả thật hắn đã giấu ở trong lòng lâu lắm rồi.

"Kỳ thực, ta cũng không biết phụ hoàng và hoàng huynh vì sao phải nhốt ta ở Liên Dục cung, có một đôi quỷ đồng tử thì sao, ta cũng sẽ không giết người ." Thượng Quan Điệt Nhị thấp giọng nói, đưa tay sờ sờ hai mắt của mình, thoạt nhìn cô đơn và tràn đầy bi thương.

"Đúng rồi, ngươi có biết quỷ đồng tử nghĩa là gì không ?" Hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn Thủy Y Họa.

Nghe được hai chữ quỷ đồng tử , trong đầu Thủy Y Họa rất nhanh xẹt qua một đôi mắt màu xanh lục ở trong đêm đen phát ra ánh sáng thấm đẫm hàn ý , giống như một con sói hoang đói khát thị huyết, đầy mắt sát ý.

Nàng cảnh giác theo dõi hắn, gật gật đầu, "Biết, chính là ánh mắt màu xanh lục ." Không chỉ có biết, một lần kia thiếu chút nữa bị thiếu niên xinh đẹp kia giết. Nhưng là, hắn vừa nói vậy là có ý gì , chẳng lẽ hắn và tiểu tử kia giống nhau?

Ý nghĩ này mới xẹt qua, Thượng Quan Điệt Nhị liền lộ ra một nụ cười cổ quái , "Không sai, ánh mắt ta chính là một đôi quỷ đồng tử, chẳng qua chỉ có những lúc cảm xúc quá lớn mới có thể hiển lộ ra . Phụ hoàng cùng hoàng huynh giống như đều thật sợ hãi ánh mắt ta, nói là quỷ đồng tử sẽ mang đến cho Tuyết Ly quốc một hồi đại nạn. Ban đầu ta cũng cho rằng như vậy , nhưng là sau khi tôn thượng xuất hiện, ta mới hiểu được, quỷ đồng tử của ta rất có tác dụng."

"Tôn thượng là ai?" Thủy Y Họa nhịn không được xen vào một câu .

Thượng Quan Điệt Nhị không có tí ti đề phòng , nghiêm cẩn trả lời: "Tôn thượng chính là cung chủ của Tiêu Dao cung - Quỷ Sát Huyết tôn mà trong chốn giang hồ người ta nghe tin đã sợ mất mật , năng lực của hắn thập phần cường đại, nhưng là tính tình lạnh nhạt lại thị huyết, không có người có thể tới gần hắn . Tôn thượng bên người có tứ đại hộ pháp: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, người người võ nghệ phi phàm, chẳng qua bọn họ đều đội mặt nạ, không có người biết bọn họ lớn lên trông thế nào, liền ngay cả bốn người đều không nhận thức lẫn nhau ."

"Thật sự là một tổ chức kỳ quái ." Thủy Y Họa thấp giọng nói một câu.

Thượng Quan Điệt Nhị liếc nhìn nàng, "Ngay cả Tiêu Dao cung Quỷ Sát Huyết tôn cùng tứ đại hộ pháp đều không biết, ngươi thật đúng là hiểu biết nông cạn." Không đợi Thủy Y Họa mở miệng, hắn lại tiếp tục lẩm bẩm nói: " Trong tứ đại hộ pháp thì Huyền Vũ là thần bí nhất, bởi vì hắn rất ít khi xuất hiện tại Tiêu Dao cung. . . . . ."

Thượng Quan Điệt Nhị nói rất nhiều, từ chuyện Tiêu Dao cung trong chốn giang hồ , rồi nói đến hiện trạng bất mãn của hắn , nói xong lời cuối cùng, làm như buồn ngủ , thân thể miễn cưỡng vặn vẹo.

Thủy Y Họa nghe được chuyện mà bản thân muốn nghe , đang chuẩn bị nhảy cửa sổ rời đi, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên kia bỗng nhiên hướng nàng cười đầy quỷ dị , ánh mắt đạm mạc như lúc ban đầu.

"Cám ơn ngươi đã nghe ta lâu như vậy." Hắn nói nhỏ , rồi sau đó cặp mắt tối đen xinh đẹp kia chuyển thành xanh lục , đôi môi xinh đẹp hơi hơi gợi lên, ". . . . . . Như vậy hiện tại, ngươi có thể đi chết đi ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.