Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 155: Chương 155: Cổ mộ di tình, cơ quan trùng trùng (TT)




Bắc Đường Liệt vỗ nhẹ nhẹ chụp lưng của nàng , không nói gì an ủi nàng.

“Thiên Hà cô nương, có lẽ sư tổ cùng vị ân nhân kia đều thật hưởng thụ loại sinh hoạt này . Tuy rằng đứng ở này không thấy mặt trời , nhưng là có thể gần nhau cả đời, cái gì đều so ra kém.” Thủy Y Họa cười nhẹ, nhìn xem thông thấu.

Thiên Hà khịt khịt mũi, trong lòng dễ chịu rất nhiều.

“Tôn thượng, phía trước có ba cánh cửa đá bị khóa lại .” Mấy người canh giữ ở ngoài cửa truyền đến một tiếng, đúng là Ôn Hạo Nhiên.

Cơ Mộc Ly ở bên trong trả lời: “Dùng nội lực đánh văng ra “.

“Gia, tốt nhất ngài vẫn là ra xem đã .” Kiếm Thập Nhất cũng nói.

Thấy Thủy Y Họa nhìn chằm chằm mâm bánh ngọt trên bàn đánh giá, Cơ Mộc Ly liền trước đi điều tra tình huống.

Trước mắt là ba cánh cửa đá đã bị khóa lại , hình dáng ba cánh cửa đá giống nhau như đúc, làm cho người ta không thể nào phân rõ . Bắc Đường Liệt tỏ vẻ bên ngoài cửa đá không có hạ kết giới vu pháp gì cả , theo lý thuyết dùng nội lực đánh văng ra dễ dàng có thể đi vào. Nhưng là, ba cánh cửa đá lại khắc một hàng chữ , làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trên có khắc: Hủy khóa mà vào, cổ mộ sẽ sập.

Nếu nói trước mặt là thật sự, lúc bọn họ ở hủy diệt ba cánh cửa đồng thời cổ mộ sẽ sập . Vậy còn tìm bảo tang làm gì nữa , bọn họ không bị mai táng đến bên trong thì tốt rồi.

Không ai dám mạo hiểm hủy diệt cửa đá làm cổ mộ sụp xuống . Liền ngay cả Cơ Mộc Ly đang nhìn đến này cũng trầm mặc rồi.

Nếu mặt trên viết không được đi vào bằng không không chết tử tế được, hắn nhất định sẽ phá cửa mà vào, nhưng là hiện tại đó là một chuyện khác rồi. Nếu như cổ mộ sụp xuống thật sự , hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đúng lúc này, Thiên Hà vô ý nói câu, “Đã khóa lại, này nên có chìa khóa.”

“Đúng vậy! khà khà, tiểu nha đầu ngươi quá thông minh, gia, chúng ta tìm được chìa khóa mở khóa không phải bình yên vô sự sao.” Đông Phương Lăng cao hứng trở lại.

Những người khác nghe vậy khó tránh khỏi lộ ra vài phần thẹn đỏ mặt , bọn họ đều là người bá đạo , thích suy nghĩ theo kiểu cao siêu , lại đã quên phương pháp nguyên bản nhất .

“Không cần tìm kiếm, chìa khóa ở chỗ này!” Thủy Y Họa đã từ trong thạch thất đi ra, trong mắt ý cười nhẹ nhàng, trong lòng bàn tay mở ra, lộ ra ba chiếc chìa khóa.

“Y Họa , nàng tìm thấy ở chỗ nào vậy ?” Cơ Mộc Ly khóe miệng cong lại cong .

“Tự nhiên là trong thạch thất.” Thủy Y Họa cười trả lời.

Mới vừa rồi nàng thấy trong đó có một cái bánh ngọt đã bị ăn dở bên trong lộ ra ánh sáng , hơi suy nghĩ một chút sau liền bẻ đôi một cái trong đó , bên trong rõ ràng cất giấu một chiếc chìa khóa màu đen .

Chờ bẻ hết điểm tất cả điểm tâm , tổng cộng tìm được ba chiếc chìa khóa làm bằng sắt .

Cơ Mộc Ly vô cùng thân thiết nhéo nhéo mặt nàng, “ Y Họa của ta luôn luôn thật thông minh.”

Đem ba chiếc chìa khóa tương ứng mở ra ba cánh cửa đá, chính là mở khóa xong thì ba cánh cổng vẫn như trước không chút sứt mẻ.

Thủy Y Họa nhìn chằm chằm cửa đá đánh giá hồi lâu, phát hiện hai bên cạnh cửa đá có một rãnh lõm vào , do dự một lúc liền đem tay phải thả vào.

Đông Phương Lăng ồ lên một tiếng, học Thủy Y Họa đặt một bàn tay ở một cái rãnh khác .

Ai đoán mới vừa thả ra, Đông Phương Lăng bỗng chốc bị bắn ra thật xa. Đông Phương Lăng ngã bốn chân chổng lên trời, kêu to vài tiếng.

Cơ Mộc Ly nhìn nhìn, cùng Thủy Y Họa trao đổi ánh mắt, rồi sau giơ tay trái bỏ vào rãnh .

Lúc hai người đồng thời bỏ tay vào trong rãnh , cửa đá bắt đầu rung chuyển , lập tức không tiếng động mở ra rồi...

Thủy Y Họa nhìn vào , bên trong tối đen như mực, không thấy rõ mọi thứ .

Còn chưa chờ hai người đi vào, một giọng nói thanh thúy như chim Hoàng Oanh từ bên trong cửa truyền ra:

“Duyên đến duyên đi, thật cũng là giả mà giả cũng là thật , mong người bạc đầu chẳng xa nhau, nhân gian khó được chân tình đáng quý . Các ngươi nếu có thể thông qua khảo nghiệm, bảo tàng mang đi ...”

Bỗng nhiên xuất hiện giọng nói làm cho mọi người trong lòng chợt căng thẳng, mở to hai mắt nhìn đi vào.

Lúc cánh cửa đá ở giữa chuẩn bị mở hết ra , Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly liếc nhau, đồng loạt bước vào.

Kiếm Thập Nhất cùng mấy người Ôn Hạo Nhiên đang muốn đi vào, ai đoán còn chưa đến gần một bước, cửa đá lại ầm ầm đóng lại, làm mấy người trở tay không kịp.

“ Đồ không có mắt !” Đông Phương Lăng mắng một câu. Đoan Mộc Trầm Uyên tắc bất đắc dĩ than một tiếng, thôi thôi, đã hắn không phải là người hữu duyên, lại đi tranh cái gì , chỉ có thể là hắn có lỗi với hoàng chất rồi.

Hai người đi vào trung gian cửa đá , chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Bên trong là một hành lang dà treo đầy cuốn tranh . Mỗi một bức họa đều là hình một một nữ nhân, nữ nhân bộ dạng rất đẹp, vẻ đệp kiểu thanh lãnh lại mang theo nhu tình , làm Thủy Y Họa không khỏi nhớ tới Hiên Viên U băng. Chính là, theo hai người tiếp tục đi về phía trước, hình vẽ người này rõ ràng đang không ngừng già đi , cho đến bức họa cuối cùng , nàng đã biến thành một bà lão tóc bạc phơ .

“ Người vẽ tranh nhất định thật yêu nữ nhân này, ta có thể cảm nhận được qua mỗi một bức họa .” Thủy Y Họa không khỏi thở dài.

Cơ Mộc Ly cười hôn nàng một cái , “Ta đây ngày sau cũng hàng năm vẽ tranh cho nàng , mãi cho đến khi chúng ta già và chết tại nhà.”

Thủy Y Họa ghét bỏ mà nói: “ Bằng tài nghệ của huynh , khẳng định sẽ vẽ ta rất xấu .” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy , nhưng mặt mày lại tất cả đều là ý cười.

Ngay sau đó, nụ cười còn chưa tán đi, một tiếng kêu sợ hãi vang lên . Phiến đá dưới chân bỗng nhiên tách ra , Thủy Y Họa rớt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.