Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 83: Chương 83: Thánh địa Cổ Cương.




Lúc này Thủy Y Họa còn đang ở tư thế giơ cao cây đoản đao trong tay lên, khi nghe tiếng quát thì chỉ thản nhiên nhìn lướt qua người nọ một cái . Sau đó nghiêng lưỡi đao, đâm sâu vào bên hông bụng của quái vật, rồi rút mạnh ra, máu màu tím đậm văng tung tóe , có hai giọt văng ra dính vào trên làn váy màu tím nhạt của nàng.

Cho dù phải một mình đối phó với hai con quái vật, nhưng cũng có thể khiến chúng nó không được chết tử tế.

Ánh mắt lạnh lẽo của nam tử xa lạ kia rơi vào trên người Thủy Y Họa, trên tay hắn còn nắm một cái bình. Mà trên cổ hắn đang đeo một cái sáo nhỏ, làm cho Thủy Y Họa cảm thấy rất quen mắt , cái sáo nhỏ đó rất giống với cái mà nàng đã trộm từ trên người Hạ Tuyệt Tuyên, nhưng nó lại rõ ràng tinh xảo hơn rất nhiều.

Khóe miệng Thủy Y Họa kéo lên một đường cong thật nhỏ. Rốt cuộc thì họ cũng đến được Cổ Cương rồi sao. . .

Cơ Mộc Ly khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía nam tử xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này, ánh mắt mang theo sự quan sát kín đáo, trong lòng có chút không thoải mái. Cuối cùng kết luận một câu: nhìn tên này không vừa mắt!

Thủy Y Họa đá một cái làm văng hai con quái vật đã sắp chết ra, sau đó từ từ dạo bước quay trở về, đi tới bên người Cơ Mộc Ly thì đứng lại. Ánh mắt của bọn họ đồng loạt tập trung vào trên người nam nhân xa lạ kia.

"Là người của tộc Sáp Huyết sao?" Thủy Y Họa vừa nhíu mày vừa hỏi.

Trong mắt người kia đều là sự lạnh lùng, hắn ta không có đáp lời lại, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua phía sau mấy người , đi tới trước mặt quái vật, ngồi xổm người xuống, mở nắp nhỏ của cái bình trong tay ra .

Mấy người trơ mắt nhìn một con cổ trùng nhỏ, quanh thân của nó tản ra ánh sáng màu tím nhạt từ trong bình chui ra, sau đó lại bò vào trong đống huyết nhục của quái vật kia.

"Không ngờ, sau nhiều năm như vậy ta lại gặp được người ở bên ngoài ." Nam nhân đang nửa ngồi trên đất kia dùng giọng nói đều đều không chút cảm xúc nói một câu, giống như là đang nói một chuyện gì đó không quan trọng, đôi mắt trong suốt kia chỉ nhìn chăm chú vào quái vật bị chặt đứt chân ở dưới đất , ánh mắt dường như rất chuyên chú.

"Ngươi có thể dẫn chúng ta tới gặp mặt Đại Tế Tư của Cổ cương một lần được không?" Cơ Mộc Ly dùng âm điệu miễn cưỡng hỏi. Nếu Y Họa nói Đại Tế Tư của Tế Tư Điện ở Cổ cương là người có thân phận cao quý nhất, vậy thì sao bọn họ không đi thử một lần cửa sau .

Động tác mới vừa đưa tay ra của nam tử về phía quái vật có chút dừng lại, thế nhưng hắn lại cười khẽ một tiếng, chỉ là trong tiếng cười này không có nửa phần ấm áp. Hắn quay đầu lại nhìn Cơ Mộc Ly vừa mới mở miệng nói lời nói này, tuy là từ phía dưới nhìn lên đi, cũng vẫn là một thái độ bễ nghễ.

"Những kẻ ngoại tộc mà có thể tới được Cổ cương phần lớn phải có bản lãnh giống như các ngươi, nhưng đến cuối cùng bọn chúng cũng chỉ có thể trở thành tộc nhân thấp kém nhất của Cổ cương chúng ta. Thân là tộc nhân thấp kém nhất, thì các ngươi làm sao có thể gặp được Đại Tế Tư tôn quý nhất trong nội đường của Tế Tư Điện được?" Mặc dù lời này của hắn nhìn như tràn đầy khinh thường, nhưng mà bọn họ lại không hề thấy được sự khinh bỉ hay bất kỳ cảm xúc nào từ trong mắt hắn. Giống như. . . Người này là một người khách quan, hời hợt bày tỏ một sự thật.

Kỳ quái là, bộ dạng này của hắn lại làm cho người ta không hề cảm thấy đáng ghét, chỉ . . . ngoại trừ Cơ Mộc Ly. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, Cơ Mộc Ly đã cảm thấy rất ghét hắn ta, trong lòng có một loại cảm giác mâu thuẫn không nói ra được.

"Chúng ta tới Cổ cương không phải là vì muốn trở thành tộc nhân của các ngươi." Đông Phương Lăng bĩu môi nói.

Người nọ không quay đầu lại, hắn vẫn vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm vào quái vật đang nằm thoi thóp ở trước mắt như cũ, nói đúng hơn là hắn ta đang nhìn chằm chằm cổ trùng vừa chui vào trong thân thể của quái vật. Sau khi nghe thấy lời Đông Phương Lăng vừa nói, hắn lộ ra một chút ý cười khó có được : "Phần lớn người tới Cổ Cương của chúng ta đều là có thỉnh cầu, thế nào, chẳng lẽ các ngươi đến không phải là vì thuật trường sinh sao?"

Con mắt Thủy Y Họa mang theo sự tìm tòi, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng của hắn, môi hồng mở ra, ngôn ngữ rất là sắc bén : "Đúng là có thỉnh cầu, nhưng không phải vì thuật trường sinh, sống mấy trăm tuổi thành lão yêu quái, chúng ta cũng không hiếm lạ . Mà chúng ta tới đây thỉnh cầu , cũng là vì tộc Sáp Huyết các ngươi nợ chúng ta!"

Người nọ chậm rãi quay đầu lại nhìn Thủy Y Họa một cái, trong đôi mắt trong suốt như nước mang theo một chút tò mò: "Tộc Sáp Huyết chúng ta nợ đám người các ngươi? Nợ cái gì?"

"Tộc nhân của tộc Sáp Huyết các ngươi đối người ngoại tộc chúng ta hạ cổ, hiện thời nguy hiểm đến tính mạng, có tính không? Đại Tế Tư thân phận tôn quý của các ngươi thiếu sư phụ đã chết đi của ta một đại nhân tình, tính hay không tính?" Thủy Y Họa gần như sẳng giọng chỉ trích nói.

Người nọ lông mày nhíu lại một chút, thản nhiên tung ra một câu, "Các ngươi chờ."

Đông Phương Lăng ở trong bụng nói thầm: Ngươi tính cái gì vậy, lại còn bảo chúng ta chờ. Gia khi nào gặp qua loại đãi ngộ này.

Vụng trộm liếc nhìn Cơ Mộc Ly một cái , Đông Phương Lăng không khỏi ngẩn ra. Chủ tử nhìn nam nhân này có chút kỳ quái , trong mắt lấp đầy chán ghét và bất mãn ? Dù sao người này vẫn chưa làm gì đâu .

Quái vật đang kéo hơi tàn cố giãy giụa vài cái, mấy cái chân tua tủa ở cổ mới vừa rồi bị Thủy Y Họa chặt thành vài đoạn, hoàn toàn thành phế vật. Một lúc sau , lại thấy con cổ trùng nhỏ kia từ trong huyết nhục chui ra.

Mọi người nhìn thoáng qua sau liền nhịn không được tò mò . Con cổ trùng vừa chui ra rõ ràng to hơn gấp hai đến ba lần so lúc ban đầu , hơn nữa màu tím nhạt trên thân cũng rõ ràng đậm hơn một ít.

"Là cổ thủ huyết , này đó là thủ huyết cổ?" Thủy Y Họa một tay sờ sờ cằm, thấp giọng nói.

Những lời này giống như lầm bầm , không nghĩ tới nam nhân thái độ thanh lãnh kia thế nhưng nghiêm cẩn trả lời một câu, " Đúng vậy , là thủ huyết cổ . Không nghĩ tới các ngươi còn nhận biết cổ trùng của Cổ Cương chúng ta ."

"Không biết không được , để tránh cho người Cổ Cương các ngươi lại ngầm hạ cổ trên người chúng ta ." Thủy Y Họa trong lời nói mang theo trào phúng.

Nam nhân đem con cổ trùng cẩn thận thả lại vào cái chai , rốt cục đứng lên, ánh mắt đầu tiên dừng ở trên người Thủy Y Họa .

Nhìn đến chi tiết nhỏ này , Cơ Mộc Ly hai mắt lại hơi híp lại.

"Ngươi là nói tộc nhân bị trục xuất khỏi tộc hay là đào phạm một mình rời đi Cổ Cương ?" Ánh mắt của nam nhân đảo qua Thủy Y Họa, rồi sau lại xẹt qua mấy người khác , tiếp tục nói: "Nếu là tộc nhân bị trục xuất , trước khi bị trục xuất bọn họ sẽ bị lấy đi toàn bộ cổ trùng đang nuôi trên người , cổ địch của bọn họ cũng sẽ bị hủy đi, từ đây sẽ trở thành một phế vật vô dụng . Hoặc bọn họ sẽ lại luyện ra cổ trùng, nhưng mấy thứ cổ trùng hạ đẳng này căn bản không đáng giá nhắc tới, người Trung nguyên các ngươi không phải là y thuật siêu tuyệt sao, loại cổ độc này đối với các ngươi mà nói không tạo thành uy hiếp."

Thủy Y Họa nghe đến đây, thật sự không thấy có ý tứ khinh thường hay trào phúng . Lúc hắn nói người Trung nguyên y thuật siêu tuyệt , biểu cảm cũng vô cùng nghiêm cẩn.

"Nếu vậy, tộc nhân một mình thoát đi Cổ Cương đến Trung nguyên tác loạn thì sao ? Bọn họ phạm vào chuyện này, các ngươi quản hay là mặc kệ?" Thủy Y Họa đuổi sát không tha.

"Tự nhiên sẽ quản." Nam nhân đáp lời , trong mắt thản nhiên sinh ra một cỗ kính ý, quay đầu nhìn phía xa, giống như thấy được ranh giới rừng sâu và sông Hắc Hà vậy , " Cứ ba năm một lần , Đại Tế Tư sẽ tự thân đi vào Trung nguyên , mục đích chính là thanh lý những đào phạm không biết lượng sức "

Thủy Y Họa nghe được bản thân muốn nghe , tâm tình không khỏi thoải mái , hai tay ôm ngực, một bộ dáng bừa bãi tự nhiên , " Quản là tốt rồi, hiện thời người của ta bị tộc nhân của các ngươi hạ cổ, nguy hiểm tới tính mạng, còn mong huynh đài hỗ trợ giải cổ độc."

Người nọ nghe nói lời này, ánh mắt cẩn thận điều tra trên thân mấy người , xẹt qua Kiếm Thập Nhất, Đông Phương Lăng, cuối cùng dừng ở nam tử cao lớn diện mạo cực kỳ tuấn mỹ .

"Là ngươi trúng cổ độc?" Ngữ khí khẳng định .

Cơ Mộc Ly miễn cưỡng nhún nhún vai , chính muốn trả lời, người này lại tự bổ sung thêm: "Cổ độc hẳn là đang ngủ say, khó trách ta mới vừa rồi không có phát hiện..."

"Ngươi là như thế nào nhìn ra?" Liền tính Cơ Mộc Ly khó chịu với người này , trong lòng cũng không thể không bội phục người này có thể lập tức nhìn ra dị trạng trong thân thể hắn .

"Người lấy thân nuôi cổ đều có thể cảm ứng được cổ trùng tồn tại, nếu không phải cổ trùng trên người ngươi còn đang ngủ say, ta có thể lập tức biết được nó thuộc chủng loại nào ." Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, khi nói chuyện vẫn không lộ ra thái độ kiêu ngạo .

Thủy Y Họa nghe xong lời này hai mắt lập tức sáng rực , giọng điệu đột nhiên liền trở nên nhẹ nhàng , "Một khi đã như vậy, mong rằng vị bằng hữu này hỗ trợ giải cổ độc trên người hắn !"

"Vị cô nương này xưng hô như thế nào ?" Nam nhân hỏi.

Hắn hỏi làm Thủy Y Họa hơi sững sờ, theo bản năng trả lời: "Tại hạ Thủy Y Họa, người trúng cổ độc là vị hôn phu của ta , hai người kia là - - "

"Người khác ta không có hứng thú, ." Nam tử thật không khách khí ngắt lời nàng, sau đó dùng một loại ánh mắt thật khó hiểu nhìn về phía Cơ Mộc Ly.

Cơ Mộc Ly cảm thấy không hiểu , ánh mắt nhìn về phía này nam nhân này có chút không tốt.

"Ngươi có vấn đề?" Cơ Mộc Ly hơi nhíu mày.

"Ta cảm thấy ngươi thật vô năng, phu nhân của ngươi thoạt nhìn có khả năng hơn ngươi rất nhiều ."

Những lời này làm cho mấy người ở đây nháy mắt chấn kinh rồi. Đông Phương Lăng cảm thấy một tia sét đang bổ xuống người . Người này không tính sai đi, vậy mà đánh giá gia thấp đi như vậy?

Kiếm Thập Nhất cũng nhăn mày lại, lạnh lùng trừng mắt người nọ. Trong lòng phun ra bốn chữ: Nhãn lực quá kém! Gia võ công nội lực so nữ nhân này rõ ràng cao hơn rất nhiều.

Thủy Y Họa có chút không vui , nam nhân của nàng không cần người khác tới xoi mói, vì thế nàng một tay liền bắt được tay Cơ Mộc Ly , trong giọng nói xen lẫn một tia lãnh ý, "Ngươi có vẻ quản nhiều lắm, nam nhân của ta như thế nào không cần người khác quan tâm, ta cảm thấy hắn tốt là được . Ít nhất so với nhiều người còn lợi hại gấp trăm lần !"

Cơ Mộc Ly đang muốn bão nổi nghe lời này cố gắng đè ép sát ý xuống, nhợt nhạt ngoéo môi, lại nắm giữ tay Thủy Y Họa . Chỉ cần nữ nhân này cảm thấy tốt , hắn có thể không cần để ý cái nhìn của người khác.

Người nọ khẽ cười cười, " Cảm tình của các ngươi thoạt nhìn rất sâu đậm , nhưng là ở Cổ Cương chúng ta , kẻ bạc tình rất nhiều . Cho nên nơi này nữ nhân đều thích tìm một nam nhân năng lực không bằng chính mình, sau đó lại vụng trộm hạ ngự độc tình cho hắn ."

Nói xong, như có đăm chiêu nhìn Thủy Y Họa, "Nếu không phải biết các ngươi vừa mới đến Cổ Cương, ta còn tưởng rằng ngự độc tình ở trong thân thể hắn."

"Ngươi thật sự là buồn cười, gia và phu nhân chúng ta ân ái vô cùng, làm sao phải cần mấy thứ quỷ quái đó . Còn có, nói tới ba chữ kẻ bạc tình mà mặt ngươi cũng không đổi sắc . Chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân Cổ Cương ?" Đông Phương Lăng khinh thường một tiếng.

"Ta tự nhiên khác ." Nam tử bí hiểm bỏ lại một câu, rồi lại quay trở lại phương hướng khi đi đến. Xem như vậy là ngầm đồng ý mấy người đi theo hắn rồi.

Cơ Mộc Ly ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ , khóe miệng hơi cong lên , lộ ra nụ cười cực kỳ khinh thường .

"Còn muốn đi bao lâu mới có thể ra khỏi cánh rừng này ?" Đông Phương Lăng nhịn không được hỏi một câu. Hắn cho rằng người này là từ đầu cánh rừng này tiến vào, như vậy hẳn là ở bên cạnh cánh rừng , không nghĩ tới đi lâu như vậy còn chưa tới.

Phía trước người nọ không có đáp lời, chính là luôn luôn đi không ngừng .

Đông Phương Lăng nháy mắt liền nhớ lại, bản thân mình và Kiếm Thập Nhất ở trong mắt người này là người qua đường không đáng giá nhắc tới . Ở trong lòng phi một ngụm, thiết một tiếng: Tên tự cao tự đại , lại dám xem thường ta!

Lại quá gần một canh giờ, mọi người mới đi ra hẳn khu rừng sâu này.

Nhìn đến cảnh sắc bên ngoài rừng sâu , mọi người đều ngẩn ra. Không giống như những bụi cây cao lớn tràn đầy nguy hiểm , bên ngoài rừng sâu là một nơi giống Thế Ngoại Đào Nguyên, cảnh sắc có thể nói đẹp không sao tả nổi . Cỏ dài chim bay, gấm hoa rực rỡ, lúc này mặt trời chiều ngã về tây, một vòng rực rỡ treo ở chân trời, hồng rực một mảng .

"Trời ạ, khác biệt cũng quá lớn đi." Đông Phương Lăng cảm khái nói.

Kiếm Thập Nhất cũng thả lỏng hít một hơi, nơi này không khí thật tươi mới, mùi thơm của hoa trộng lẫn với mùi ngai ngái của cây cỏ .

Nam tử xa lạ đối với phản ứng của mấy người tập mãi thành thói quen, nhưng là biểu cảm không mặn không nhạt của Thủy Y Họa và hôn phu của nàng làm cho hắn có chút giật mình.

Bên ngoài cánh rừng nghe thấy tiếng xe ngựa, mã phu nhìn thấy nam nhân áo đen đi tuốt ở đàng trước , lập tức từ trên xe nhảy xuống tới, cung kính bái, "Công tử, ngài ra ngoài , hết thảy thuận lợi?"

Nnam nhân áo đen hơi vuốt cằm, "Lưu thúc vất vả rồi. Thu được máu tươi của nhện , nhưng trên đường gặp nhóm người này ."

Trong mắt Lưu thúc rõ ràng có cảm xúc kích động chợt lóe lên, chẳng qua bị hắn khắc chế tốt lắm , thấp giọng mà cung kính hỏi một câu, "Công tử, những người này là thôn dân gần đây ?"

Nam tử áo đen khẽ nở nụ cười, "Ngươi nhìn bọn hắn giống như là thôn dân sao? Nhóm người này đến từ bên ngoài ." Bỗng nhiên , bồi thêm một câu, "Cũng như ngươi."

Lúc hai người nói chuyện , mấy người Thủy Y Họa cũng chưa quên quan sát, người kêu Lưu thúc trên mặt có mấy cái mụn thịt , cổ cũng có một cái .

Thủy Y Họa mắt trầm xuống, người này làm cho nàng rất nhanh liền liên tưởng tới Hạ Tuyệt Tuyên . Chẳng qua trên mặt người này mụn thịt rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, giống như mấy hạt đậu. Hắn thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi nhưng thực tế là bao nhiêu, Thủy Y Họa không dám phán đoán . Giống như tên quái dị Hạ Tuyệt Tuyên kia , thoạt nhìn hơn bốn mươi, kỳ thực đã hơn hai trăm tuổi rồi.

Lưu thúc vừa nghe nhóm người đến từ bên ngoài , trong mắt kích động thế nào cũng giấu không được , "Liệt công tử, ngươi là nói... Bọn họ đến từ Trung nguyên ?"

Nam tử áo đen - - Bắc Đường Liệt cười khẽ gật gật đầu. Hắn quay đầu nhìn về phía Thủy Y Họa, "Thủy cô nương, vị Lưu thúc này có thể tính là đồng hương của các ngươi , hắn cũng đến từ Trung nguyên . Đã ở nơi này ngây người gần mười năm rồi."

Về phần vì sao phải nói với Thủy Y Họa , bởi vì Bắc Đường Liệt xem ra, vị cô nương tên Thủy Y Họa này rõ ràng là người cầm đầu rồi.

Thủy Y Họa và Cơ Mộc Ly liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc, nghe nói những người ngoại tốc đi đến Cổ Cương sẽ trở thành tộc nhân thấp kém nhất , xem vị Lưu thúc này , tuy rằng là phu xe nhưng cách ăn mặc căn bản không giống như một người ở tầng lớp hạ đẳng .

Giống như nhìn ra hai người nghi vấn, Bắc Đường Liệt giải thích nói: "Từ Đại Tế Tư thượng vị sau, Cổ Cương không còn giống trước kia , người có thực lực có thể nắm giữ địa vị cao, nhưng đại đa số người ngoại lai vẫn không theo kịp người bản địa chúng ta ,vẫn là tộc nhân hạ đẳng như trước mà thôi . Mà ngoại trừ Lưu thúc , thiên phú của hắn tốt lắm, chỉ ngắn ngủn năm năm , hắn đã học được cổ thuật và cổ độc tới một cảnh giới rất cao ."

Mấy người sáng tỏ gật gật đầu.

Tuy rằng xe ngựa khá lớn, nhưng Bắc Đường Liệt ý tứ chỉ làm cho Thủy Y Họa và Cơ Mộc Ly vào xe, thừa lại hai người bị vô tình từ bỏ...

Cũng may Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất khinh công cũng không kém, đi theo xe ngựa cũng không thành vấn đề . Chính là ở trong lòng lại chửi rủa người này một hồi .

Bên trong xe Bắc Đường Liệt bưng cốc trà lên hớp uống , thoạt nhìn thích ý thật sự.

"Thủy cô nương, cô nói Sư Phụ cô và Đại Tế Tư có giao tình, không biết sư phụ cô hiện ở nơi nào?" Bắc Đường Liệt hỏi.

Thủy Y Họa mấp máy môi có chút khô , cũng không khách sáo , bưng bình trà lên rót một chén đưa cho Cơ Mộc Ly từ lúc lên xe liền đen mặt , rồi sau đó bản thân cũng rót một chén rồi uống .

" Sư phụ đã chết hơn mười năm trước rồi..." Thủy Y Họa có chút "Thương cảm" thở dài.

Bên ngoài xe, Đông Phương Lăng không cẩn thận nghe thế mặt đầy hắc tuyến . Mượn danh Sư Phụ hắn còn chưa tính, vậy mà còn rủa sư phụ hắn chết , nữ nhân này!

"Tại hạ nói lỡ rồi ." Bắc Đường Liệt có chút áy náy, nhưng vẫn là muốn hỏi đến cùng, " Vậy Sư Phụ của cô tên họ là gì, Thủy cô nương có thể nói cho tại hạ biết ?"

"Sư phụ hắn rất nối danh ở Trung nguyên , mọi người vẫn gọi hắn là Vạn Độc Dược thánh." Thủy Y Họa mặt không đỏ khí không gấp, trả lời thập phần thuận miệng.

Bắc Đường Liệt sau khi nghe nói như thế rõ ràng cứng đờ, trong mắt lành lạnh lóe lên một tia sáng , không khỏi thì thầm , "Dĩ nhiên là hắn... Khó trách..."

"Khó trách cái gì?" Cơ Mộc Ly luôn luôn trầm mặc cầm cốc nước trà trong tay uống một hơi cạn sạch , cầm mép cốc , bắn về phía bàn nhỏ , ly trà liền vững vàng rơi xuống mặt bàn .

Bắc Đường Liệt hơi có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, chỉ thản nhiên nói: "Không nghĩ tới ngươi thâm tàng bất lộ."

Hắn vốn muốn nói, Vạn Độc Dược thánh cường hãn như vậy, khó trách đồ nhi của hắn cũng sẽ lợi hại . Mới vừa rồi lúc Thủy Y Họa đâm con quái vật nhện mặt người , sự tàn nhẫn bị hắn thu hết đáy mắt, nữ tử Cổ Cương đa phần xinh đẹp bá đạo, mà nữ nhân này tuyệt đối còn cường hãn hơn nhiều so với nữ nhân Cổ Cương .

Nguyên bản còn thay nữ nhân này không đáng giá, cho rằng nàng gả cho người nhu nhược. Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng nhận thấy được vị hôn phu của nữ tử này thể hiện công phu của bản thân , xem ra không hề thua kém nữ nhân này . Cũng đúng , nữ nhân cường thế như vậy nếu gả cho một người nhu nhược, về sau cuộc sống cũng sẽ không hạnh phúc.

Cơ Mộc Ly cười lạnh một tiếng, đúng là ngu ngốc , chỉ biết trêu ghẹo cổ trùng và cổ thuật . Võ công của hắn vốn là hư thực kết hợp, làm cho người ta nhìn không ra nội lực thâm hậu, người này thế nhưng cho rằng hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, buồn cười!

Hai người tâm tư khác nhau, nhưng trên mặt đều là vẻ mặt bí hiểm , nhìn trông thật giống hai vị cao nhận mặc kệ sự đời .

Bắc Đường Liệt trầm mặc một lát, nhàn nhạt hỏi, "Từ Trung Nguyên đến Cổ Cương, trên đường này hiểm trở cũng không nhiều, vì sao bộ dạng các ngươi trông chật vật thế ?" Ánh mắt kia thật tự nhiên đảo qua vết máu màu tìm trên làn váy Thủy Y Họa , rồi sau đó nhìn về phía Cơ Mộc Ly lại thêm một tia khiển trách.

Rõ ràng bản thân có võ công, lại để cho nữ nhân bảo hộ, nam nhân như vậy cũng chẳng khá hơn người nhu nhược chút nào.

" Vậy rắn tám chân và quái vật nhện mặt người cũng không tính là nguy hiểm ,vậy cái gì mới tính nguy hiểm ?" Thủy Y Họa liếc xéo hắn một cái , có chút mệt mỏi, miễn cưỡng ngáp một cái.

Không đợi Cơ Mộc Ly mở miệng, Thủy Y Họa liền lập tức nghiêng đầu đổ vào trong lòng hắn, ôm eo của hắn , chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi .

Cơ Mộc Ly lập tức đưa tay ôm Thủy Y Họa vào trong lòng , khóe miệng giơ lên, vỗ vỗ phía sau lưng nàng , ôn nhu nói: " Y Họa ngủ đi, khi nào tới ta sẽ đánh thức nàng."

Bắc Đường Liệt khóe mắt đảo qua, liếc Cơ Mộc Ly một cái, thản nhiên nói: " Lòng người thật phức tạp, không biết phân nhu tình có thể kéo dài bao lâu." Khẽ miệng hơi nhếch lên , nói "Hảo tâm nhắc nhở một câu, nam nhân giống như ngươi có diện mạo , ánh mắt dễ đi vào lòng người , nữ tử Cổ Cương chúng ta rất yêu thích. Ngươi phải quản lý tốt bản thân..."

"Không cần ngươi quan tâm , chúng ta cảm tình rất sâu , người ngoài căn bản không có cách nào chen chân vào được ." Cơ Mộc Ly ngữ điệu miễn cưỡng, đối lập với giọng nói thanh lãnh của Bắc Đường Liệt ." À , còn có, ngươi chỉ sợ không rõ ràng, ta chán ghét nhất chính là nữ nhân tới gần ta, nhìn ngươi địa vị không thấp, ngươi lại để ý nữ nhân này , đừng đụng vào ta nếu không sẽ bị ta một chưởng đánh chết..."

Hai người liếc nhau, rồi sau đều tự rời mắt, trong mắt đều có cảm xúc khác thường xẹt qua.

Không biết bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Cơ Mộc Ly lại nói: "Ta xem ngươi một mình tiến vào rừng sâu, lại lấy máu của nhện mặt người , không biết máu của chúng có tác dụng gì ?"

" Bọn chúng là Nhện ăn thịt người , trước kia không có người xâm nhập khu rừng , bọn chúng chỉ ăn thịt động vật , rồi nuốt đầu chúng nó . Bọn chúng tuy rằng hung tàn, nhưng chúng nó số lượng rất ít , mà máu của chúng vô cùng trân quý, luyện chế rất nhiều cổ độc đều cần máu này làm thuốc dẫn."

"Số lượng còn rất ít sao ?" Cơ Mộc Ly mỉm cười sờ sờ cằm , "Không biết ít đến mức nào?"

Bắc Đường Liệt trong mắt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là khách khí trả lời: " Cả khu rừng cũng chỉ có hơn ba mươi con."

"Ai , này thật sự là đáng tiếc . Hơn ba mươi con hình như đều bị chúng ta không cẩn thận giết chết rồi..."

Bắc Đường Liệt hơi quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng hỏi, " Hả ? Thật không? Đều giết chết rồi hả ?"

Cánh môi hồng bạc của Cơ Mộc Ly chậm rãi cong lên, miễn cưỡng cười, " Đúng vậy , đều bị chúng ta chém thành vài đoạn , ngươi nói máu quý hiếm đó chảy khắp nơi , lúc này chỉ sợ đều chảy khô rồi ."

Bắc Đường Liệt trừ bỏ ngay từ đầu toát ra một chút tức giận, sau này lại khôi phục bộ dáng bình thản nhẹ nhàng , cười nhạt nói: " Nhện ăn thịt trường sinh không chết , chúng nó còn có thể sống lại."

" Ai , nếu như vậy không biết hủy diệt viên đá màu tím ở đuôi nó , chúng nó còn có thể sống lại không ?" Cơ Mộc Ly ý cười khóe miệng càng sâu , hơn nữa hắn lười nhác tựa vào đệm lót , cả người giống như một con mèo cao quý , một cái móng vuốt còn nhẹ nhàng mà vuốt nữ nhân trong lòng , giống như đang dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Bắc Đường Liệt hai mắt luôn cúi hạ rốt cục hoàn toàn nâng lên lqd, thái độ bễ nghễ đã không còn tồn tại nữa .

" Tốt lắm, ngươi làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa rồi."

"Đa tạ khen ngợi."

Hai người ngươi một câu ta một lời , không khí thật sự là hài hòa nói không nên lời .

Trên đời này còn có một loại người như vậy lqd, thân phận tôn quý vô cùng, khí chất tướng mạo có thể nói nhất tuyệt, nhưng trong lúc vô tình nhìn đến một người giống như mình , liền theo bản năng chán ghét đối phương.

Hiển nhiên, Bắc Đường Liệt và Cơ Mộc Ly đều thuộc loại người như thế. Nói không nên lời vì sao, bọn họ chính là chán ghét đối phương. lqd Xuyên qua biên giới thôn trang nhỏ, xe ngựa dần dần chạy về thành trấn phồn hoa nhất của Cổ Cương . Mà trong lúc này, Cơ Mộc Ly thấy được rất nhiều người có diện mạo dị thường xấu xí, những người này được gọi là tộc nhân thấp nhất .

Thủy Y Họa ngủ một giấc, đã tỉnh lại, đang nhìn đến một nam nhân có vẻ mặt giống như cái bánh bao lớn lqd, liền bỏ rèm xe để xuống.

"Có phải tò mò vì sao những người này bộ dạng xấu xí như thế ?" Bắc Đường Liệt mở mắt, quét về phía hai người bên trong xe .

"Ngươi không nói, chúng ta cũng đoán được."lqd Cơ Mộc Ly thấy bộ dáng ra vẻ cao nhân của hắn , trong lòng xì một tiếng.

"Ha ha, vậy vị hôn phu của Thủy cô nương nói xem?"

Hôn phu của Thủy cô nương là danh hiệu tạm thời mà Bắc Đường Liệt gán cho Cơ Mộc Ly , hắn không có hứng thú biết tên của người này lqd. Đương nhiên, Cơ Mộc Ly càng không có hứng thú biết tên của hắn, chỉ một ánh mắt đảo qua đi, Bắc Đường Liệt có thể nhận thấy được Cơ Mộc Ly đang nói bản thân.

Cơ Mộc Ly nghe được mấy chữ hôn phu cũng không không vui, ngược lại thật hưởng thụ.

" Tộc nhân của tộc Sáp Huyết đều lấy thân nuôi cổ, ta đoán không sai thì trên thân những người này những mụn thịt xấu xí đó là cổ trùng,lqd chẳng qua có người có thể đem cổ trùng hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, có người lại chỉ có thể lấy loại hình thức này chăn nuôi cổ trùng . Bọn họ khống chế không tốt mức độ lấy thân nuôi cổ ,nên chỉ có thể làm cho cổ trùng ở lại tầng ngoài cùng của da thịt ."

Bắc Đường Liệt hơi nhướn mi lqd, "Xem ra, hôn phu của Thủy cô nương thông minh hơn ta tưởng ."

"Quá khen."

Dứt lời, hai người lại không lời nào để nói.

Mãi cho đến lúc xe ngựa chạy vào một thành trấn có rất nhiều loại hoa lqd, trên đường rộng rãi thế nhưng chật ních dân chúng muôn hình muôn vẻ . Có thiếu nam thiếu nữ xấu xí , cũng có những người vô cùng xinh đẹp .

Xấu, xấu tới cực điểm, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng lqd; đẹp, lại giống như là tiên nữ từ trong tranh bước ra .

Hai thái cực lại tập trung ở một chỗ ngocthuybachdang. Đây chính là Thánh Địa Cổ Cương trong truyền thuyết .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.