Nghịch Thiên Kỹ

Chương 39: Chương 39: Chúc Thọ




Nước mắt từ trên mặt chảy xuống, Lãnh Vô Nhai cũng không có cách nào khống chế được. Nam nhi không được dễ dàng rơi lệ, chỉ là vì quá cảm động mà thôi.

-Huynh đệ - hai tay siết chặt lấy Hàn Phong Tuyết không buông, Lãnh Vô Nhai không biết cách biểu đạt tình cảm của mình như thế nào. Hàn Phong Tuyết không những đem công pháp võ giả giao cho hắn, đồng thời cũng đem tính mệnh của bản thân giao cho hắn. Nếu như hắn bán rẻ Hàn Phong Tuyết đem sự tình này truyền ra ngoài, nói trong người Hàn Phong Tuyết có công pháp võ giả thất truyền đã lâu, tin rằng dù cho Hàn Phong Tuyết có mạnh thế nào cũng không thể bảo vệ nổi bản thân.

Hàn Phong Tuyết vỗ nhẹ vào lưng của Lãnh Vô Nhai, nói:

-Vô Nhai, ngươi phải thành công, ta tin tưởng ngươi.

Lới lỏng hai tay đang siết chặt Hàn Phong Tuyết, Lãnh Vô Nhai nói:

- Tuyết Phong, tuổi của ta nhỏ hơn ngươi mấy tháng, ta có thể gọi ngươi là đại ca không?

Hàn Phong Tuyết gật đầu nói:

- Tự dưng có huynh đệ tại sao ta lại không muốn chứ?

Hiểu rõ Hàn Phong Tuyết muốn giúp mình vui lên, muốn giúp mình bỏ đi sự phiền não trong lòng, Lãnh Vô Nhai cũng miễn cưỡng cười một cái:

- Đại ca, từ hôm nay trở đi, việc của huynh chính là việc của đệ, chỉ cần là quyết định của huynh, đệ đều không phản đối. Huynh sống, đệ sống, huynh chết.... đệ cũng chết.

Mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng lời thề đó đã hơn hẳn mọi thứ rồi. Mặc dù Lãnh Vô Nhai nói rất nhẹ nhàng, nhưng cả hai người đều hiểu rõ được lời nói đó có sức nặng như thế nào. Lãnh Vô Nhai không hỏi lai lịch của Hàn Phong Tuyết, cũng không hỏi lai lịch của công pháp võ giả, cậu chỉ biết từ nay cậu đã có một người huynh đệ, có một vị đại ca. Từ nay, cậu không còn cô đơn một mình nữa.

- Huynh đệ ............ - Tiếng vang của giọng nói như phá vỡ cả trời xanh, như muốn mang hết bao nhiêu đè nén lâu nay Lãnh Vô Nhai vẫn cố ghìm trong lòng thả hết ra ngoài. Nhưng âm vang vọng của giọng nói đã thu hút bao ánh nhìn của mọi người xung quanh. Họ đều nhìn về phía hai người Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai. Hàn Phong Tuyết chả biết làm thế nào để đem Lãnh Vô Nhai đang trong cơn xúc động trở lại bình thường được, đành khe khẽ thì thầm với Vô Nhai:

- Chúng ta đi thôi

Hai người trở về ký túc xá, Tề Vũ và Ngao Vân Tinh hai người kinh ngạc phát hiện, Lãnh Vô Nhai thay đổi rồi, không còn lãnh đạm nữa mà tràn đầy tự tin, trên mặt cậu lại mang theo nét vui vẻ. Điều càng khiến hai người không hiểu được là Lãnh Vô Nhai không xưng hô tên họ Tuyết Phong của Hàn Tuyết Phong như mọi lần nữa mà lại gọi.... đại ca. Thật là kỳ quái, Hàn Phong Tuyết cũng chả thấy gì là kỳ lạ cả, đó là điều đương nhiên mà

Ba ngày sau, các học sinh mới đều được học viên sắp xếp chu đáo. Đúng như mọi người đoán, người chiến thằng cuối cùng đương nhiên là Nhiếp Vân và Nạp Lan Nhược Thủy, trận quyết đấu cuối cùng của hai người, hầu như người của học viện đều đến hiện trường quan sát, hai người cũng không khiến người xem phải thất vọng, chiến đấu kịch liệt kéo dài suốt ba giờ, lực nguyên tố của hai người toàn bộ đều tiêu hao không còn chút nào, không còn sức tái chiến, cuối cùng đành phải kết thúc vì không thể phân thắng bại, khiến những người đến xem vô cùng mở mang tầm mắt. Thế nhưng, khi mọi người đã nhìn thấy Hàn Phong Tuyết ra tay trong lòng liền phân vân tự hỏi: "Nếu như Hàn Phong Tuyết đánh với một trong hai người đó, không biết ai có thể giành được thắng lợi đây?"

Ngày ngày trôi qua trong bình an, nửa năm sau, ký túc xá của Hàn Phong Tuyết có những thay đổi vô cùng lớn, hai người Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai chiều nào cũng đi với nhau, hai người cùng nhau đến một nơi yên tĩnh trong học viện để tu luyện, có lúc giúp đỡ nhau thảo luận về những cái tâm đắc của võ công. Hàn Phong Tuyết cũng đem chuyện của mình cùng việc tu luyện võ công nói hết cho Lãnh Vô Nhai, dù không nói Lãnh Vô Nhai cũng không hỏi gì. Trên đấu trường nửa năm trước Hàn Phong Tuyết đã gần đạt đến 4 sao kỹ tương, mà hiện tại, tu vi giáo kỹ của cậu là đã đạt đến năm sao kỹ tương, đồng thời tu vi võ công cũng đạt đến võ giả trung cấp. Lãnh Vô Nhai cũng thuận lợi đột phá võ giả trung cấp, trở thành một danh võ giả cao cấp, không những tu vi tăng lên mạnh mẽ, kình khí cũng càng thêm tinh thuần. Công pháp mà Hàn Phong Tuyết cho hắn là một bộ công pháp cao cấp nhất trong Long Chiến giới chỉ, thiên phú của Lãnh Vô Nhai vốn xuất chúng hơn người, nếu như không đột phá được mới là chuyện lạ đấy.

Ngao Vân Tinh cũng thay đổi rất nhiều, hắn đã không còn lãnh đạm như trước đây nữa, mà thường tiếp xúc gần gũi cùng mấy người Hàn Phong Tuyết, nói chuyện cũng hòa nhã hơn rất nhiều, thường ngày cũng không còn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác nữa, trên mặt cũng luôn mang theo nét cười ôn hòa. Nhưng còn Tề Vũ lại không có thay đổi gì, trước sau như một thích ra ngoài kết giao bạn bè. Trong ký túc xá, Tề Vũ nói với ba người:

-Các huynh đệ, hôm nay là thọ thần (sinh nhật ấy :3 ) của cha ta, mọi người đến nhà ta chơi một chuyến, thế nào hả?

-Ha ha, đó cũng là một dịp tốt để chúc mừng. - Ngao Vân Tinh cười nói.

Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai đương nhiêu không có ý kiến gì, Hàn Phong Tuyết cười nói:

-Tề Vũ ở đế đô, mà mấy người chúng ta cũng chưa đến chơi, huynh vừa hay có thể tiếp đãi chúng ta thật tốt rồi.

-Đó là đương nhiên, mấy người các huynh còn sợ ta tiếp đãi huynh đệ không chu đáo hay sao?

Nhà của Tề Vũ là gia tộc thương nhân, ở trong đế đô cũng có chút địa thế, nghe Tề Vũ nói hắn cũng không phải người trong Sí Nhiệt đế quốc, mà là đến từ Kỵ sỹ đế quốc, bởi vì nhu cầu làm ăn nên cả gia tộc hắn đều di cư đến Sí Nhiệt đế quốc làm ăn buôn bán. Ở phòng khách lớn đã bày sẵn ra một bàn ăn lớn, cha của Tề Vũ vác theo 1 cái bụng thật bự đi ra nhìn thấy Tề Vũ dắt các bạn học tới nhà chơi thì tỏ ra rất vui vẻ niềm nở. Ngồi xuống không bao lâu thì các cao lương mỹ vị đều được mang tới đặt lên bàn. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí lúc này thật ấm cúng, vui vẻ.

Bạn bè của Tề Vũ đến từ Kỵ sỹ đế quốc có đến sáu người, một người trong đó hướng ba người Hàn Phong Tuyết hỏi:

-Không biết ba vị chuẩn bị lễ vật gì tặng cho thọ tinh ngày hôm nay vậy?

-Lễ vật - Ba người dừng lại, bọn họ thật sự không mang theo lễ vật gì. Chỉ nghe Ngao Vân Tinh thấp giọng nói:

-Trong quý tộc, sinh thần của bằng hữu nếu như mời ngươi, như vậy ngươi cần phải mang theo một phần lễ vật đến chúc thọ, chỉ là ta không ngờ bọn họ cũng thịnh hành lệ cũ này, là ta sơ xuất rồi.

Nhìn thấy ba người im lặng không nói gì, người đến từ Kỵ sỹ đế quốc kia cười một cách quỷ quái nói:

-Không mang cũng không sao, liệu lần sau có thể bổ sung thêm không nhỉ? - Nói xong hắn đứng lên, nói với cha của Tề Vũ:

-Bá phụ, người xem, đây là mấy người chúng con vì người mà chuẩn bị một chút lễ vật, một viên tăng nguyên đan, nó có thể khiến người ta trẻ ra đến vài tuổi, tăng thêm sinh lực. - Nói xong hắn mang viên đan dược trong tay đưa đến. Sau đó còn liếc nhìn ba người Hàn Phong Tuyết một cái, đem theo một tia khiêu khích.

Cha của Tề Vũ vui vẻ nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng, lúng túng của ba người Hàn Phong Tuyết liền vội vàng nói:

-Mấy vị tiểu huynh đệ không cần để bụng, những thứ này chúng ta cũng không quá xem trọng đâu.

Lúc này Hàn Phong Tuyết mới mở miệng nói:

-Bá phụ, ở đây có đàn không?

Cha của Tề Vũ nghi hoặc nhìn Hàn Phong Tuyết hỏi:

-Có, tiểu huynh đệ hỏi cái này có việc gì sao?

Hàn Phong Tuyết nói:

-Con muốn đàn tấu một khúc để tặng cho bá phụ, để chúc phúc cho bá phụ.

Ngao Vân Tinh, Lãnh Vô Nhai, Tề Vũ đều có một chút ngạc nhiên, Hàn Phong Tuyết học đánh đàn từ khi nào. Nghe thấy ý tốt của Hàn Phong Tuyết, cha của Tề Vũ bảo người làm mang ra 1 cây đàn. Hàn Phong Tuyết đứng ra khỏi chỗ mang đàn để lên một cái bàn ở gần đó, mười ngón tay đặt lên dây đàn, ánh mắt bình lặng như nước không có lấy 1 chút gợn sóng . Tiếng đần chậm rãi vang lên, sắc thái của cha Tề Vũ cũng đột nhiên chuyển sang nghiêm túc hơn. Ông ta cũng là một người hiểu rất nhiều về đàn cầm, hay hay không chỉ cần nghe qua là biết liền. Hàn Phong Tuyết vừa chạm vào đàn thì cả cơ thể đều thay đổi, tất cả những gì phàm tục đều vất bỏ hết

........., khúc đàn vừa kết thúc, mọi người vẫn chưa ai có phản ứng được, vẫn chìm đắm trong tiếng đàn mỹ diệu.

-Để bá phụ chê cười rồi. - Nhìn thấy mọi người đều ngẩn ngơ, Hàn Phong Tuyết mở miệng nói.

-Ha ha.... - cha của Tề Vũ vui mừng cười lớn nói: - cầm nghệ của tiểu huynh đệ thật quá tuyệt vời, đây là một trong những lễ vật sinh thần tốt nhất mà ta nhận được, cho dù là có bậc thầy về đàn như ta ở đây cũng không thể sánh với tài nghệ của cậu.

Nghe thấy lời nói này, sắc mặt của thiếu niên tặng đan dược không tốt lắm, nhưng hắn dù không phải người trong nghề cũng không thể không thừa nhận cầm nghệ cao siêu của Hàn Phong Tuyết. Tề Vũ và Ngao Vân Tinh dường như vẫn còn chìm đắm trong suy tư, trong mắt bọn họ, Hàn Phong Tuyết càng ngày càng thần bí hơn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.