Nghịch Thiên Kỹ

Chương 94: Chương 94: So tài




Tiết mục cuối cùng của yến tiệc là do mọi người tự phô diễn tài năng của mình. Thường là một ngươi chỉ cần thành thạo môn tài nghệ nào đó thì có thể đăng ký biểu diễn góp vui trong yến tiệc. Chỉ cần bạn thể hiện tốt vai diễn của mình mà nhận được sự tán thưởng của công chúa thì bạn sẽ có cơ hội được mời Nguyệt công chúa khiêu vũ cùng mình 1 điệu.

Mục đích của tiết mục ngẫu hứng này thực sự là để gia tăng thêm phần vui nhộn cho bữa tiệc, tất cả mọi người đều có thể tích cực tham gia để tăng thêm phần xuân sắc tươi trẻ cho nụ cười của hồng nhan ( Nguyệt công chúa)

Mặc dù Thiên Ân đại lục là nơi coi trọng thực lực, nhưng ở một phương diện khác thì trong số những người này tài nghệ cầm kỳ thi họa đều có đủ. Hơn nữa dù cho là giáo kỹ hay người thường cũng đều có thể mang sở trường của mình ra để tranh tài như nhau.

- Nguyệt tỷ tỷ, ta và huynh ấy sẽ tặng tỷ một khúc đàn - Băng Hân Vân tiến đến gần Ngao Nguyệt. Cô nàng hiếu kỳ muốn biết rõ xem tài nghệ của Hàn Phong Tuyết thật sự là như nào.

Bầu không khí đang sôi nổi tại nơi đang diễn ra buối dạ tiệc bỗng dưng yên tĩnh hẳn. Sắc đẹp của mỹ nhân lúc nào cũng là thứ khó cưỡng lại được nhất, huống hồ với sắc đẹp nghiếng thành của Băng Hân Vân thì ai lại không chú ý cho được. Những người có thể được nghe nàng đàn thì tất nhiên là chả có gì phải ầm ỹ lên để mất đi một cơ hội được nghe tiếng đàn tuyệt diệu của mỹ nhân này rồi. Nhưng khi thấy Phong Tuyết hợp tấu với nàng, nhiều người trong lòng dâng lên sự ganh tỵ, có nhiều người còn chửi thầm trong lòng:

- À ờ, cả cái yến tiệc này giờ nhường ngươi làm nhân vật chính luôn, cho người tha hồ mà thể hiện, cứ như mình là nhân vật chính của buổi yên tiệc hôm nay không bằng. Ta không tin, thực lực của ngươi mạnh thế nhưng chắc gì ở phương diện cầm kỹ này ngươi đã có tài nghệ gì.....

Trong ánh mắt Ngao Nguyệt có gì đó biến đổi về sắc thái mà không biết lý do tại sao. Ngao Nguyệt đối với Hàn Phong Tuyết kém mình tới 2 - 3 tuổi tự dưng lại xuất hiện một thứ tình cảm gì đó khó có thể miểu tả thành lời. Cô nàng chưa từng trải qua mùi vị của tình cảm nam nữ nên không biết được mùi vị của nó thế nào và cảm giác này rốt cuộc là gì

Thấy mọi người háo hức muốn xem tài nghệ cầm kỹ của Hàn Phong Tuyết, Ngao Nguyệt cũng vậy, nàng cũng muốn thử xem tài nghệ suốt mấy năm qua Phong Tuyết theo Sài Lão học đàn ra sao? nên cũng đáp ứng ý tốt của Băng Hân Vân và Phong Tuyết

Ở giữa đại sảnh hai chiếc bàn bên trên có để một cây đàn được bày ra ngay ngắn. Băng Hân Vân lấy cây đàn cổ quý giá của mình vẫn để trong không gian giới chỉ hay mang theo bên mình ra để hợp tấu với Phong Tuyết.

Đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, Hân Vân đã lấy cây đàn quý như kia để hợp tấu cùng cậu thì cậu đâu có thể lấy đại 1 cây đàn tầm thường ra mà đáp lễ chứ. Phong Tuyết cũng từ từ lấy ra cây Long Tuyền Độc U từ trong không gian dới chỉ ra. Băng Hân Vân liếc Phong Tuyết một cái, khóe môi hơi nhếch lên giống như là đang thách đấu với cậu.

Hàn Phong Tuyết cũng chả để ý, cứ cười cười như để giàn hòa. Đôi mắt nhắm hờ, mười đầu ngón tay chạm khẽ lên dây đàn.

Người trong nghề mà ra tay là biết ngay đồ xin hay đồ dởm. Thấy Hàn Phong Tuyết thao tác nhẹ nhàng uyển chuyển, nét mặt tuyệt sắc của Hân Vân lập tức chùng xuống và trở nên nghiêm túc hơn. Động tác của hai người khá giống nhau, mắt khép hờ, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Trước khi hợp tấu, hai người đã bàn bạc sẽ chơi khúc nào cùng nhau, đó là một câu chuyện tình yêu đẹp có tên "Điệp Ánh Nguyệt" và cũng vừa chuẩn xác do một nam một nữ hòa tấu.

Phong Tuyết nhẹ nhàng khảy đàn, tiếng dây dần bị động vang lên âm thanh "tang ....tang....." làm xoa dịu thính giác của bao nhiêu người nghe. Âm thanh nhu hòa, uyển chuyển, mỹ miều. Băng Hân Vân cũng theo đó mà xúc tấu. Mỗi lúc Hàn Phong Tuyết tạo khe hở giữa các tiếng đàn thì tiếng đàn của Hân Vân sẽ chêm thêm vào làm tăng phần êm ái, hai tiếng đàn như 1 đôi trai gái đang quấn lấy nhau trong tình yêu nồng nàn mà mãnh liệt. Tiếng đàn thấm dần vào trong tiềm thức, như những làn khói mềm mại. Hai người dần như quên đi tất cả, chỉ đắm chìm trong khúc nhạc mình đang tấu. Trong đại sảnh thật sự quá yên tĩnh, ngoài tiếng đàn ra thì không có bất cứ một thứ âm thanh nào khác nữa cả.

Tiếng đàn lúc thì cao vút lúc thì âm trầm, khi thì lắng đọng khi thì dịu dàng nhưng lại có lúc ngỗ nghịch. Những người nghe như say trong mộng ảo, như được đắm chìm vào trong một thế giới tuyệt mỹ, cứ như chính bản thân mình là một phần trong đôi trai gái kia. Do biết nhau hiểu nhau họ mới yêu nhau, cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm cách trở, đau thương chia cách. Cuối cùng người có tình có nghĩa ắt sẽ thành đôi

Khúc nhạc say mê lòng người cuối cùng cũng kết thúc, Phong Tuyết chậm dãi mở mắt ra, hàng ngàn gương mặt đẫm nước mắt lọt vào trong tầm nhìn của cậu. Trong lòng cậu thật rất vui, có thể đạt được kết quả như này có thể nói là cầm nghệ của cậu đã đạt tới mức cao siêu rồi thì mới có thể ảnh hường tới tình cảm trong lòng người như thế. Nhưng cậu cũng phải công nhận tài nghệ của Hân Vân, cả hai hợp tấu chỉ làm tăng vẻ đẹp cho khúc nhạc thì có thể nói tài nghệ của Hân Vân cũng chả kém cậu là mấy nếu không thì kết quả của lần hợp tấu này dã ngược lại rồi.

Đưa ánh mắt nhìn qua Hân Vân thì thấy nàng ấy cũng đã lệ tuôn ướt hai gò má từ bao giờ. Thấy có ngời nhìn mình Băng Hân Vân rực rỡ lại ngay:

- Ta thua rồi, ngươi thật sự quá mạnh, mạnh hơn ta rất nhiều - Mặc dù nàng nói là nàng thua nhưng từ trong ánh mắt nàng lại chả ai nhận thấy điều đó, chỉ thấy nàng càng rực rỡ hơn mà thôi.

Phong Tuyết nhẹ gật đầu rồi nhìn nàng bằng ánh mắt khích lệ. Mọi người cũng dần tỉnh lại từ trong cơn mộng đẹp rồi đổ dồn ánh mắt về phía Phong Tuyết. Những người muốn nhìn thấy Hàn Phong Tuyết mất mặt thì lại tự nhận thấy tài năng của cậu quá tuyệt vời, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Đúng là họ và Phong Tuyết ở hai cấp bậc cách nhau quá xa mà.

- Nguyệt công chúa, Tuyết Phong đã khiến người chê cười rồi - Phong Tuyết quay người về phía Nguyệt công chúa giờ đang vôi lau nước mắt nhoèn trên khuôn mặt khả ái của nàng.

- Tuyết Phong, nếu giờ ngươi mời ta cùng khiêu vũ với ngươi một điệu biết đâu ta lại đồng ý đấy. - Ngao Nguyệt cười nói

"Hức...hức..." - Bị nấc cục rồi, những người vừa mới rồi có cảm tình với Phong Tuyết giờ lại ghét cậu trở lại rồi. Ai cũng cho rằng Phong Tuyết là cướp, kẻ cướp đi nụ cười và thiện cảm của mỹ nữ mà bao người mến mộ. Bao người tới mời Nguyệt công chúa cùng khiêu vũ mà liên tục bị cự tuyệt thế mà Phong Tuyết lại ngược lại, Nguyệt công chúa lại ngỏ ý mời hắn cùng nhảy.

Nhưng đáng tiếc là kẻ được mời đó lại không biết ý, lại cự tuyệt ý tốt của công chúa:

- Thực ra thì ta không muốn, vì căn bản ta không có biết khiêu vũ

Nghe thấy câu trả lời của Hàn Phong Tuyết cả đại sảnh lại ối người nuốt nước miếng ừng ực. Nguyệt công chúa chưa bao giờ bị ai cự tuyệt cả. Ai cũng nghĩ Phong Tuyết bị điên nên mới làm thế.

Ánh mắt Ngao Nguyệt ánh rõ lên sự thất vọng nhưng rồi lại được che giấu đi. Cứ cố gượng cười coi như không có gì, nhưng hành động đó không qua nổi đôi mắt tinh ranh của Hân Vân. Lúc Phong Tuyết cự tuyệt lời mời của Ngao Nguyệt, Hân Vân lại thấy vui thầm trong lòng giống như nút thắt trong lòng bao lâu nay đã được tháo bỏ, rất dễ chịu. Nàng cũng không biết vì sao, một cô nàng thồn minh như nàng đương nhiên ít nhiều cũng hiểu được ý của mẹ mình. Việc này rõ ràng là mẹ nàng đã sắp xếp để cho nàng thân thiết hơn với Phong tuyết.

Dì Băng cũng đã nói về Hàn Phong Tuyết cho nàng nghe, dì nói Phong Tuyết là một nam nhân ưu tú, cầm nghệ rất tài giỏi, là một người cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng nàng ta vẫn có chút khinh thường Phong Tuyết, cho dù nàng không kiêu căng nhưng lại rất tự tin vào dung nhan của mình . Vậy mà hôm nay khi chính mắt nàng, chính tai nàng đã được thấy tài nghệ của Phong Tuyết. Kể cả lúc nào Phong Tuyết bước qua cánh cửa kia cũng đã để lại trong lòng nàng một ấn tượng khá là sâu sắc. Không hề run sợ khi đối mặt với đế vương, không hề nao núng khi đối mặt với cao thủ kỹ tôn mà vẫn cứ hiên ngang đứng thẳng. Dù không mặc những thứ đồ xa xỉ mà chỉ là những bộ y phục bình thường nhưng vẫn lộ ra khí khái bất phàm.

Từ lúc đó trở đi, Hân Vân lại rất có hứng thú với Phong Tuyết. nhưng vì người cha nghiêm khắc đang nhìn theo từng cử chỉ của nàng nên nàng không dám làm liều.

Sau đó Hàn Phong Tuyết mang cây thất điệp linh chi làm quà mừng sinh thần tặng cho công chúa. Loại cỏ quý như vậy nhưng hình như Phong Tuyết không tiếc khi tặng nó cho người khác thì phải. Nụ cười thuần túy kia, đôi mắt trong veo của cậu làm Hân Vân càng tin tưởng hơn đây không phải là cuộc thi so tài mà chỉ đơn thuần là một cuộc giao lưu tài nghệ mà thôi.

Hàn Phong Tuyết không có ý muốn tranh chấp càng làm nàng hiếu kỳ. Lúc chưa biết Phong Tuyết nàng nghĩ với tài nghệ cầm kỹ của mình thì sẽ nhanh chóng đánh bại Phong Tuyết nhưng giờ thì nàng hiểu rồi. Tài nghệ của hai người căn bản là không ở cùng một đẳng cấp. Nàng mang hết toàn lực và tài năng của mình ra để đuổi theo tiếng cầm của Phong Tuyết nhưng lại càng làm cho nó thêm lộn xộn, cố lắm mới không làm hỏng khúc nhạc.

- Hắn ta có thực sự hoàn mỹ như lời mẹ nói không? - Băng Hân Vân trong lòng thầm hỏi, hứng thú của nàng với Hàn Phong Tuyết càng ngày càng đậm, càng ngày càng muốn hiểu hết được con người của cậu. Đây quả là một mong ước xa vời với một người thiếu nữ.

Kéo Phong Tuyết qua chỗ mình vừa uống vừa nói chuyện nàng mới phát hiện Phong Tuyết nhìn nàng với ánh mắt rất khác những người khác, nó trong veo hiền hòa chứ không hèn mọn ham muốn như những kẻ khác. Thời gian dần trôi qua nhưng dường như hai người càng nói càng không hết chuyện, hứng thú của Hân Vân vẫn cứ như lúc đầu chả hụt đi tý nào mà có khi lại dâng trào cao hơn nhưng Phong Tuyết thì lại không như thế. Ngồi nói chuyện với 1 cô nương tuyệt sắc thế này thì ai mà chả có những ý nghĩ kỳ quặc cơ chứ. Thật là khốn khổ quá đi

Ngao Dương nhìn tình cảm của hai người đang dần dần tiến triển, thi thoảng lại lộ ra nụ cười đồng ý.

Ánh nắng chiều dần lệch qua 1 phía, áng mây chiều đang lững lờ trôi, yến tiệc cuối cùng cũng tàn nhưng chủ của buổi tiệc này - Ngao Nguyệt công chúa lại chả ưng ý cho mấy. Ánh mắt cứ liếc qua một phía, cả buổi tiệc chả nhận lời khiêu vũ của bất kỳ ai.

Ngao Nguyệt không biểu lộ thái độ không vui của mình với ai cả, tuyên bố yến tiệc kết thúc làm cho một số người đang vui thì đứt dây đàn.

Phong Tuyết cùng Ngao Dương và Ngao Nguyệt chào tạm biệt nhau rồi Phong Tuyết dắt Băng Hân Vân đi ra ngoài. Ngao Dương cười khoái trá còn Ngao Nguyệt thì ánh mắt có chút hụt hẫng nhìn hai người rời xa.

- Nghe nói ngươi 1 chường đánh bị thương Ngao Tiếu Vân? Vậy ngươi có thực lực như thế nào?- Đi trên đường Hân Vân hỏi Phong Tuyết đủ điều

- Ngươi đoán xem - Phong Tuyết cười

- Ngao Tiếu Vân là 1 trong những thiên tài trẻ tuổi trong giới quý tộc, tự luyện tập kỹ năng võ giả đã thất truyền từ lâu. Mới chỉ là Võ tông mà đã nhận được danh hiệu đệ nhất thiên tài võ kỹ rồi. Vậy mà ngươi 1 chưởng đánh hắn bị thương, ngươi không chỉ đơ giản là kỹ vương 2 sao đâu nhỉ - Hân Vân đoán mò chờ đợi sự phản hồi của Phong Tuyết

Phong Tuyết có chút ngạc nhiên về sự thông minh của Hân Vân, cậu gật đầu thừa nhận

- Ngươi thật là còn tu luyện cái khác? - Hân Vân kinh ngạc

- Ngươi không phải là đã đoán ra rồi sao? - Phong Tuyết hơi ngẩn người ra, cậu không nghĩ Hân Vân lại phả ứng thái quá như vậy

- Ta đoán bừa thôi mà - Hân Vân thè lưỡi trêu ngươi làm Phong Tuyết rơi vào trạng thái dở khóc dở cười

Nhưng ở cạnh cô nàng này làm Phong Tuyết cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhàng, như tất cả mọi phiền não đều tan biến ( mà thực ra ai đang đối mặt với một cô nương tuyệt sắc mà chả như vậy )

Thông qua cuộc nói chuyện này, Phong Tuyết như cũng hiểu được một chút về Hân Vân. Cách đây không lâu nàng ấy vừa tròn 17 tuổi, cha nàng ấy rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ nàng ấy. Chỉ có lúc không có cha ở đây nàng mới biểu lộ hết tát cả ra trước mắt Phong Tuyết. Dì Bằng từ bé đã dạy nàng cầm kỹ mà bản thân nàng cũng thích đàn, thiên phú bẩm sinh của nàng ở lĩnh vực này cũng khá là tốt.

- Đến rồi. - Thấy cửa hàng đàn đế đô cách đó không xa, Hàn Phong Tuyết nhẹ giọng nhắc.

Nhìn hai người vừa nói chuyện vừa bước vào, dì Băng rất hài lòng dường như nỗi vui ấy đang nở hoa trong lòng nàng. Dì băng cứ nhìn chằm chằm hai người hồi lâu làm Phong Tuyết hơi ngại, thậm chí Hân Vân còn đỏ cả mặt.

Ở lại một lúc lâu, Hàn Phong Tuyết vẫn không nỡ rời đi. Trên đường về ký túc, Phong Tuyết cảm thấy như có gì đó hơi hụt hẫng nhưng không rõ là gì. Nhưng nghĩ lại những câu nói vô tư, nhũng hành động nghịch ngơm của Hân Vân cậu lại rộn lên tiếng cười thoải mái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.