Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 17: Q.2 - Chương 17: Bao Che Khuyết Điểm




Edit: Zi Hai loại đấu kỹ chạm nhau, làm đấu kỹ của Hạng Võ yếu đi không ít, nhưng nàng vẫn cảm giác được lực lượng mười hai đỉnh kỹ linh sư ập vào trong mặt, nàng lập tức lui về sau vài bước, nhìn nanh sói trùy nhào tới trước mặt.

Một loạt sự tình diễn ra quá nhanh, hai loại đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh chỉ làm cho sói trùy của Hạng Võ yếu đi hai phần ba, còn lại một phần ba, không đợi nàng ngưng tụ đấu kỹ đã lập tức lao thẳng tới người Quân Mộ Khuynh, ánh lửa vào cánh tay Quân Mộ Khuynh, đau đớn nóng rực từ từ truyền ra khắp toàn thân nàng.

Hạng Võ đả thương Quân Mộ Khuynh lập tức trợn tròn mắt, hắn thật không nghĩ tới sẽ đả thương nàng: “Ngươi…” Lập tức, hắn lại đổi lại bộ dáng phong lưu, trêu tức nói: “Ta cũng đã bảo ngươi chịu thua đi, xem đi, hiện tại lại làm ngươi bị thương rồi đấy.” Sức chịu đựng thật tốt, bị hỏa nguyên tố làm bỏng mà mặt cũng chẳng thèm nhíu lấy một cái.

Hạng Võ khoanh tay, vẻ mặt phong lưu tiêu sái, yên lặng chờ Quân Mộ Khuynh phản ứng.

Hoàng Phục Linh cười chế nhạo nhìn Quân Mộ Khuynh, đắc ý: “Ai nha, nhị cấp kỹ linh sư đối kháng với mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư, ta xem ngươi, chính là lấy trứng chọi đá.” Nói xong, Hoàng Phục Linh cười rộ lên, sự thoải mái ở trong lòng trước đó, thoáng một cái liền biến mất, nhìn thấy vết bỏng đỏ tươi trên cánh tay Quân Mộ Khuynh ánh mắt lộ ra độc ác.

La Thiên bên cạnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hạng Võ còn có thể ra bộ dáng này, hắn chẳng lẽ không sợ sớm muộn sẽ bị phạt sao? Hơn nữa nữ tử trước mắt này say này có vẻ không đơn giản, không đúng, coi như là giờ nhìn qau đã là không đơn giản rồi, một thân hàn ý cũng có thể làm người ta tránh lui ba thước.

Nàng đây là muốn làm cái gì?

“Hỏa trùy!”

Không biết đã bao lâu trôi qua, ngay khi mọi người cho rằng nàng đang bị dọa ngốc thì thanh âm băng lãnh lại truyền ra, mấy chục hỏa trùy như sao băng xẹt qua, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Hạng Võ, xẹt qua thân thể hắn, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, vết thương cũ còn mang theo chút rách, làm máu thi nhau chảy không ngừng.

Kinh ngạc, yên tĩnh, Hoàng Phục Linh và La Thiên đứng ngây ngốc một chỗ, im lặng nhìn hai người cách đó không xa, Hạng Võ thì quên mất vết thương trên người, ngốc lăng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vẫn lạnh nhạt đứng tại chỗ như trước, không để ý đến vết thương đỏ tươi trên cánh tay, lãnh ý trên người tỏa ra như có như không.

Quân Mộ Khuynh khẽ động tay một cái, đau đớn nóng bừng từ cánh tay truyền tới, nguyên bản hai má hồng bởi vì đâu lập tức tái nhợt, mà nàng vẫn thẳng lưng đứng ngạo nghễ trong viện, mặt không đổi sắc nhìn thẳng Hạng Võ, nhưng trong lòng cũng có vài điểm nghi hoặc.

“Đây là đại giới.” Bốn chữ lạnh như băng truyền ra, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, không thèm để ý đến vết thương trên tay một chút nào.

Thật khốc! La Thiên nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra một tia công nhận, cho tới bây giờ vẫn chưa có một nữ tử nào có thể gây tổn thương cho Hạng Võ, không chỉ bởi vì bị mê hoặc bởi hắn từ cái nhìn đầu tiên thì cũng là do khiếp sợ thực lực của hắn, không có mấy người có thể gây tổn thương đến hắn, khi hắn nhìn thấy Hạng Võ bị cô gái kia làm bị thương, trong lòng là một trận sảng khoái.

Hạng Võ nắm cánh tay bị thương, vết phỏng đập vào trong mắt hắn, hắn liếc Quân Mộ Khuynh một cái, kéo ống tay áo lên, một mảnh da đỏ tươi dữ tợn, xung quanh còn rướm máu, như là bỏng nhưng cũng giống như bị thương do dao tạo nên, một vết thương kỳ quái.

Hắn nhíu mày, nữ nhân này đúng là lớn mật! Ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lùng.

Hoàng Phục Linh phản ứng đầu tiên, nàng căm tức triển khai đấu kỹ: “Quang tên!”

“Các ngươi đang làm trò gì ở đây?” Tinh thần lực cường đại đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, cung tên Hoàng Phục Linh vừa mới ngưng tục liền biến thành nhiều điểm sáng nhỏ, rốt cuộc rớt thẳng trên mặt đất, nàng kinh hoảng nhìn về phía sau.

“Long Thiên đại nhân!” Hạng Võ bỗng nhiên quay đầu lại, thân ảnh quen thuộc làm hắn sững sờ, sắc mặt đen thui của Long Thiên làm lòng hắn run lên.

Nguyên tố hệ hỏa vẫn còn lưu động trong không khí, nhiệt khí cũng chưa có tan đi, Hoàng Phục Linh lau lau mồ hôi trên trán, sợ hãi đi tới bên cạnh Hạng Võ, lắc lắc cánh tay hắn, hy vọng có thể khiến hắn chú ý tới mình, Hạng Võ tâm tư vẫn còn đang đặt trên người Long Thiên, làm gì chú ý tới người bên cạnh.

Hỏa nguyên tố trong không trung vẫn còn dao động, trong viện bừa bãi chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một cuộc tranh đấu kịch liệt, sắc mặt Long Thiên càng lúc càng đen, gương mặt hắn âm trầm, Quân Mộ Khuynh không biết khi nào cũng đã đứng im một chỗ, lẳng lặng đứng tại chỗ, khóe miệng khẽ nhếch, khi hắn nhìn thấy vết bỏng trên tay Quân Mộ Khuynh, hai mắt càng thêm lạnh, thanh âm nặng nề vang lên: “Hạng Võ, học viện không cho phép tự ý so tài, ngươi không biết sao?”

Hạng Võ là đệ tử xếp thứ năm trong bảng xếp hạng nhân tài của học viện, là đệ nhất tân sinh năm ngoái, cho nên dù hắn làm gì, các lão sư khác đều mắt nhắm mắt mở cho qua, không có việc gì lớn thì các lão sư cũng không quản, Long Thiên cũng cảm thấy tranh đấu một chút cũng không sao, có thể xem như là luận bàn, trước đây dù Hạng Võ có tỷ thí với ai, cũng không làm ai bị thương nặng như Quân Mộ Khuynh thương tích, thậm chí thương tích của nàng có lẽ còn nặng hơn rất nhiều, cho nên Long Thiên cảm thấy cực kỳ tức giận.

“Ách… Long Thiên…”

“Long cái gì Thiên! Hạng Võ một mình tranh đấu, bắt nạt tân sinh, bắt đầu từ hôm nay, cấm túc ba tháng, lịch luyện năm nay của học viện ngươi không cần đi.” Long Thiên gương mặt còn đen, rống lên, bộ dáng kia giống như muốn đem người trước mắt nuốt chửng.

Cấm túc! Không cho đi lịch luyện!

Hạng Võ lập tức trợn tròn mắt, đây là chuyện gì? Loại tranh đấu này trước giờ không phải là ít, Long Thiên đại nhân cũng chẳng thèm quan tâm, hôm nay sao lại vậy? Hơn nữa hắn đâu có bắt nạt người ta, hắn mới là người bị bắt nạt chứ, sao cuối cùng lại thành hắn bị phạt?

Hoàng Phục Linh nghe Hạng Võ bị phạt, cũng không quản thân phận người trước mắt, lớn tiếng quát: “Long Thiên, bản công chúa không cho phép ngươi phạt hắn!” Dựa vào cái gì mà phạt Hạng Võ đại ca, muốn phạt cũng phải phạt nữ nhân kia mới đúng, cái dân đen kia mới chính là người đáng bị phạt.

Lòng Hạng Võ lập tức lạnh một nửa, vội vàng im lặng, cái công chúa vô tri này sớm muộn cũng hại chết hắn, hi vọng tâm tình Long Thiên đại nhân hôm nay không tệ lắm, nếu không hình phạt chắc sẽ tăng lên mất.

Long Thiên mặt âm trầm, nhìn Hoàng Phục Linh: “Công chúa! Nam Ngưng học viện khi nào cho phép người ngoài tiến vào? Lão phu phải đi gặp hoàng thượng một chuyến mới được!” Tâm tình Long Thiên sao có thể tốt được chứ, dù Quân Mộ Khuynh không nói mình chính là Xích Quân, hắn cũng đã xem nàng là đồ đệ của mình, chính nữ đồ đệ của mình bị thương, tâm tốt sao được?

Người nào đó sợ rằng đã quên, lúc trước hắn thiếu chút nữa là lập lời thề không thu nữ đồ đệ, lúc đó nếu không phải có người kéo hắn lại không cho hắn lập lời thề, hắn muốn để Quân Mộ Khuynh làm đồ đệ chỉ sợ là bất khả thi.

“Ngươi…” Hoàng Phục Linh không nghĩ đến Long Thiên căn bản sẽ như vậy, vốn đang tức giận, bị Long Thiên rống lên một tiếng, làm một tia lý trí cuối cùng cũng bị lửa giận thiêu đốt: “Long Thiên, bản công chúa mặc kệ đây là Nam Ngưng học viện hay là ở đâu, bản công chúa không cho phép ngươi phạt Hạng Võ, không cho phép!” Một dân đen nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện như vậy với nàng, nàng nhất định sẽ mách phụ hoàng để phụ hoàng hủy đi vị trí của hắn ở Nam Ngưng học viện.

La Thiên nhắm mắt lại, cau mày, đem đầu xoay qua một bên, không đành lòng nhìn một màn này, trong lòng hắn reo hò: Công chúa, ngươi biết đây là ai không vậy? Đây là Long Thiên đại nhân a! Long Thiên đại nhân không biết đã đến cấp bậc đấu kỹ sư gì, ngay cả hoàng thượng cũng không dám đắc tội, hôm nay người cư nhiên dám đắc tội với hắn, thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.