Edit : Hoa Thiên
Beta : Zi
Gia Cát Dung Dung im lặng nhìn hai ông cháu ai cũng không muốn khuất phục
ai, bất đắc dĩ thở ngắn than dài, ở trong lòng nàng lại vui mừng, tính
cách của Quân Ly vẫn còn giống nàng nhiều một chút, nếu như giống Quân
Chấn chỉ sợ ba cha con ông cháu này, sẽ đem toàn bộ Quân gia đánh bay
nói không chừng.
“Hai người các ngươi…”
“Nãi nãi, ngươi
không cần nói, đây là chuyện giữa ta với hắn.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng
nói, lão già kia, dám giả bộ vô tội với nàng, giống như chuyện gì cũng
không biết vậy, chuyện cả nhà bọn họ ở Phù Thủy trấn lớn như vậy, hắn sẽ không biết sao?
Hắn giả bộ, hắn tiếp tục giả bộ đi!
Gia
Cát Dung Dung lập tức bị một tiếng nãi nãi kia làm nở hoa trong bụng,
thậm chí có chút lâng lâng, nàng không ngờ Khuynh nhi nhanh như vậy đã
tha thứ cho nàng.
Quân Mộ Khuynh gọi Gia Cát Dung Dung một tiếng
nãi nãi, cũng không phải là thừa nhận mình là người Quân gia, nàng chỉ
là kính trọng Gia Cát Dung Dung, tôn kính nàng nên kêu một tiếng nãi nãi mà thôi.
Việc này làm cho Quân Chấn càng mất thăng bằng, nàng
cũng đã kêu nãi nãi, thế nào vẫn không chịu kêu một tiếng gia gia, hắn
dù gì cũng là gia gia của nàng mà.
Mặc dù trong lòng Quân Chấn
không thăng bằng, nhưng vẫn không muốn bị mất mặt, để cho Quân Mộ Khuynh gọi mình một tiếng gia gia, hắn dù gì cũng đường đường là gia chủ Quân
gia, luôn là người khác nhìn sắc mặt hắn, bây giờ lại để hắn đi nhìn sắc mặt của người khác, hơn nữa người này lại là tôn nữ cửa hắn, vậy thì
càng không thể nào.
“Dung nhi, ngươi trước đi nghỉ ngơi đi, ta có chuyện muốn nói với đồ ranh con này.” Gương mặt Quân Chấn đỏ bừng chỉ
vào Quân Mộ Khuynh, nàng cũng dám nói chuyện với hắn như thế, tốt, rất
tốt.
Gia Cát Dung Dung chần chừ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh,
nàng nhìn sắc mặt Chấn không tốt lắm, sẽ không có chuyện gì chứ, nàng
cũng không phải lo lắng hai người bọn họ, dù cho Chấn xuất thủ, cũng
tuyệt đối sẽ không thương tổn Khuynh nhi, chỉ là lúc này Quân gia có
chút nguy hiểm.
“Còn không đi.” Quân Chấn đỏ mặt tía tai quát, nàng không đi nữa, mình càng không có mặt mũi.
Gia Cát Dung Dung chần chừ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, trong lòng
vẫn rất lo lắng, cầu khấn hai người bọn họ không nên đánh nhau.
Thấy Gia Cát Dung Dung đi rồi, Quân Mộ Khuynh trực tiếp tiến đến ghế bên
cạnh ngồi xuống, lười biếng nhìn Quân Chấn, lão nhân gia tính tình nóng
đến như vậy, may mắn phụ thân không giống hắn.
“Một nữ hài tử mà
ăn ngồi như thế sao!” Quân Chấn nhìn Quân Mộ Khuynh biếng nhác tựa ở
trên ghế dựa lớn, ngồi cũng không ra ngồi, nằm cũng không ra nằm, lại
bắt đầu rống to hơn.
Quân Mộ Khuynh ngoáy ngoáy lỗ tai, không
kiên nhẫn nhìn Quân Chấn, “Ngươi quản ta ngồi thế nào, ngươi lúc nào đã
dạy ta phải ngồi thế nào?” Nàng thích thế nào liền ngồi thế đó, hiện tại ở chỗ này, đều là nhìn đến mặt mũi của nãi nãi, nếu không nàng mới sẽ
không ở lại.
“Ngươi…” Quân Chấn nói liền vươn tay, bàn tay to vừa mới tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, tàn ảnh màu đỏ chợt lóe lên, chờ đến lúc hắn thấy rõ ràng, Quân Mộ Khuynh đã biến mất.
“Ngươi
ngươi cái gì, nếu không có lời gì để nói, vậy ta liền đi trước.” Lão già kia dám khi dễ nàng, chờ nàng đi nói cho nãi nãi, để nãi nãi thu thập
hắn một chút.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Quân Chấn rống lớn, hắn quản một Quân gia lớn như vậy, cũng không có giống như bây giờ, hắn
cũng không tin, Quân gia lớn như vậy hắn cũng có thể quản lý gọn gàng
ngăn nắp, còn không quản được một mình nàng!
Quân Mộ Khuynh đương nhiên sẽ không để ý tới người phía sau, chưa đi hai bước, nàng cảm giác được phía sau dao động bất thường, xoay người một cái, Quân Chấn lại
lần nữa nhào vào khoảng không.
Thấy Quân Chấn một lần lại một lần ra tay với mình, hai mắt Quân Mộ Khuynh nheo lại, băng lãnh nhìn người
trước mắt, “Ta không ra tay với ngươi, đều là vì nhìn tới mặt mũi của
nãi nãi, đừng cho rằng ta thực sự sợ ngươi!” Dựa vào! Lão gia hỏa này,
ra tay với một vãn bối, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ.
Lúc này
Quân Chấn đâu còn nghe vào, giơ tay phóng một đạo hỏa quang bay ra, lao
thẳng tới Quân Mộ Khuynh, ánh mắt đỏ đậm thoáng lạnh như băng, rất nhanh né tránh đại hỏa, “Dựa vào! Lão già kia, đừng trách ta không khách khí
với ngươi! Kim ô hỏa!” Kim sắc hỏa diễm chiếu sáng toàn bộ gian phòng,
một đường cuồn cuộn hướng về phía Quân Chấn.
“Chút tài mọn!” Trên mặt Quân Chấn thoáng qua một tia cười lạnh, thế nhưng trong lòng lại rất hài lòng, kim ô hỏa a…
Chỉ thấy trong tay Quân Chấn bay ra một đạo hỏa diễm màu đỏ, kim ô hỏa của
Quân Mộ Khuynh liền lập tức biến mất, hắn bình tĩnh nhìn Quân Mộ Khuynh, một chút cũng không đem kim ô hỏa của nàng để vào mắt.
“Phượng
hoàng lửa?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, lão gia hỏa này, thật là có chút
tài năng, kim ô hỏa cùng phượng hoàng lửa, đều là hỏa trong cực phẩm,
nghĩ dựa vào hỏa diễm để thắng thì không dễ dàng như vậy.
“Vạn
hỏa quy!” Quân Mộ Khuynh thấy kim ô hỏa cũng không làm gì được Quân
Chấn, âm thanh lạnh như băng vang lên, ngân kiếm triển khai dưới chân,
hoa văn quen thuộc, kèm theo tứ hành tinh đập vào mi mắt, mười hai khối
kim hồng sắc ngũ giác tinh khỏa khỏa sáng chói, rất rõ ràng lúc này đã
đến trạng thái đỉnh cao nhất, rất nhanh sẽ tấn chức.
Mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, Quân Chấn nhìn đấu kỹ trận dưới chân Quân Mộ Khuynh,
trong mắt lóe ra tinh quang, mười hai cấp đỉnh, tiểu tử này vẫn luôn
giấu diếm đẳng cấp chính mình, tiểu tử tốt, làm gì không sớm để lộ một
chút, như vậy căn bản không cần phải tách khỏi Quân gia.
“Phượng hoàng diễm!” Hỏa diễm hình phượng hoàng, một đường mạnh mẽ, đem gian phòng kim sắc, lập tức biến thành một mảnh đỏ bừng.
Quân Mộ Khuynh khẽ nghiến răng, hung hăng phun một ngụm nước miếng, lão gia
hỏa này ỷ lớn hiếp nhỏ, muốn nàng chịu thua, không có cửa đâu!
“Vạn hỏa hoàng nộ!”
Quân Chấn nhìn phản ứng của Quân Mộ Khuynh, còn có khí thế bàng bạc hỏa
hoàng kia, trong mắt tràn đầy vui vẻ, nhưng không có vì vậy mà thu tay
lại, phượng hoàng hỏa diễm xông ra, hiện ra hình dạng phượng hoàng, rất
nhanh bay về hướng Quân Mộ Khuynh bên kia.
Phượng hoàng cao ngạo
ngẩng đầu ở trong gian phòng, nhìn thấy gian phòng nhỏ hẹp, trong mắt
dường như lộ ra một tia bất mãn, nhưng nhìn thấy kim ô hỏa phía trước,
nó lại nhanh hơn bay về phía kim ô hỏa.
Phượng hoàng lửa phảng
phất như có sinh mệnh, nó biết không gian nhỏ hẹp, không thể để cho nó
tùy ý bay lượn, cũng biết uy lực của kim ô hỏa trước mặt, muốn thử xem
chúng nó ai lợi hại hơn, phượng hoàng là bách cầm chi vương, hiện tại
gặp được đối thủ ngang hàng, đương nhiên là nóng lòng muốn thử, muốn so
sánh xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai.
Ngay khi Quân Chấn chờ
mong Quân Mộ Khuynh lại ra tay, hắn đột nhiên nhìn thấy tươi cười giảo
hoạt trên mặt nàng, nhìn gian phòng nhỏ hẹp, trong lòng tuôn ra một cỗ
bất an, quả nhiên, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng sẽ phát sinh
chuyện gì.
“Kim ô hỏa, chim thiên đường!” Một con chim hình dạng
hỏa diễm, rất nhanh hiện lên theo đấu kỹ trận của Quân Mộ Khuynh, hình
dạng kia chính là bộ dáng chim thiên đường, sắc bén giống như miệng chim hạc, ngửa đầu nhìn bầu trời, một đôi cánh hướng lên trời mở ra, không
có một tia uốn lượn, trên đuôi có ba sợi lông vũ, nhẹ nhàng xẹt qua, kim sắc cùng hồng sắc hỗ trợ lẫn nhau, khiến chim thiên đường nhìn qua đã
hoa lệ, lại tôn quý, nó nhẹ nhàng vỗ cánh, trong nháy mắt bay lên chỗ
cao nhất trong gian phòng, hệt như khí phách vương giả, liếc nhìn thiên
hạ.
Quân Chấn hơi há miệng, nhìn một màn hoa mỹ kia, chim thiên
đường trông rất sống động, trong lòng một trận kinh hãi, chim thiên
đường, vậy mà sẽ là chim thiên đường, so với phượng hoàng càng thêm tôn
quý, chim thiên đường so với phượng hoàng càng khí phách hơn!
Chim thiên đường vừa ra tới, phượng hoàng kiêu ngạo rõ ràng yếu bớt không
ít, phượng hoàng lửa ngẩng đầu nhìn chim thiên đường, ngừng bay, ở lại
tại chỗ, nhìn chim thiên đường.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay
trước ngực, cười như có như không nhìn Quân Chấn, “Ngươi đã khách khí
như vậy, vậy thì ta không khách khí, đốt ở đây!” Âm thanh lạnh như băng
vừa ra, chim thiên đường giương cánh cao bay liệng, trong nháy mắt,
trong phòng bốc cháy lên hừng hực đại hỏa.
Quân Chấn há miệng,
muốn ngăn cản, nhưng mà hiện tại cũng không còn kịp rồi, hắn ngây ngốc
nhìn gian phòng một tấc một tấc nổi lên, đứng ở tại chỗ, mà phượng
hoàng lửa, thấy Quân Chấn không có phản ứng, lập tức bay tới trước mặt
hắn, dùng móng vuốt đỏ rực bắt lấy hai vai hắn, bay ra gian phòng.
Sau khi Kim ô hỏa vẩy hết lửa, bay tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nàng nhẹ
nhàng nhảy lên, bay tới trên lưng kim ô hỏa, cũng biến mất ở bên trong
phòng.
Đại hỏa mới vừa bốc cháy lên, xung quanh liền truyền đến một mảnh âm thanh ầm ỹ.
“Cháy, thư phòng cháy!”
“Mau chữa cháy!”
“Mau a!”
Tất cả mọi người vội vội vàng vàng muốn đi chữa cháy, nhưng có mấy ai biết
được ngọn lửa này, không phải đại hỏa bình thường, nó sẽ không tùy ý lan tràn, chỉ đốt gian phòng kia của Quân Chấn, không đem đồ vật bên trong
đốt hết, lửa tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Sau khi Phượng hoàng
lửa đem Quân Chấn đưa ra ngoài thả xuống mặt đất, liền biến mất, Quân
Chấn ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn kim sắc đại hỏa thiêu hủy toàn bộ thư phòng, đôi mắt thâm thúy, không biết tâm tình của hắn lúc này, người
chạy tới nhìn thấy Quân Chấn sắc mặt tái xanh đứng ở nơi đó, cũng không
dám phát ra tiếng.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một bên, thờ ơ nhìn đại hỏa trước mắt, dường như hết thảy trước mắt,
đều không có quan hệ với nàng, đại hỏa càng không phải là nàng phóng ra, nàng chỉ là một người đứng ở một bên vây xem.
Người chạy tới
nhao nhao nhìn đại hỏa, không ai chú ý tới thân ảnh màu đỏ ở bên cạnh,
mấy thiên tài Quân gia cũng không ở đây, bọn họ đều đang chuẩn bị tỉ thí của một tháng sau, lần này trong những người chạy tới tự nhiên cũng
không có Quân Lạc Phàm.
Quân Lạc Phàm không có, nhưng đệ đệ thiên tài thì xuất hiện, Quân Lạc Dương nhìn đại hỏa, mặc kệ cứu thế nào, hỏa diễm vẫn hừng hực cháy như cũ, dư quang khóe mắt nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, hắn lập tức đi qua.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi sao có thể
xuất hiện ở đây!” Quân Lạc Dương kêu lên, đến bây giờ tay kia của hắn
vẫn mềm nhũn, vẫn không thể khôi phục, hôm nay Quân Mộ Khuynh đưa tới
cửa, đó chính là muốn chết.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, tùy ý liếc mắt nhìn Quân Lạc Dương, rồi lãnh đạm đem ánh mắt chuyển qua nơi khác.
Thấy Quân Mộ Khuynh im lặng, Quân Lạc Dương cũng không dám nhiều lời, hiện
tại thư phòng bị đốt, gia chủ nhất định rất tức giận, đồ vật bên trong
thư phòng, đều là cơ mật Quân gia, bình thường chỉ có dòng chính mới có
thể tiến vào thư phòng, hiện tại không chỉ cơ mật không còn, ngay cả thư phòng cũng không còn, nhưng mà tại sao Quân Mộ Khuynh lại tới nơi này?
Nàng không phải nói chính mình cùng Quân gia không có bất kỳ quan hệ gì
sao?
Quân Chấn sắc mặt tái xanh nhìn phía trước, hắn phẫn nộ quay đầu, nhìn Quân Mộ Khuynh ở bên cạnh thản nhiên tự đắc, bước đến trước
mặt nàng, “Ngươi hỗn tiểu tử, ngay cả gia gia ngươi cũng đốt!” Lá gan
cũng không nhỏ.
Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, “Ta không có gia gia.” Gia gia cứt chó, ra tay ác như vậy, hắn không biết xấu hổ còn tự xưng gia gia, không biết xấu hổ!
“Ngươi hỗn tiểu tử, ngươi… Người tới!”
“Dạ!” Quân Lạc Dương lập tức đi tới bên người Quân Chấn, hưng phấn nhìn hắn,
Quân Mộ Khuynh, bây giờ xem ngươi nên làm cái gì bây giờ, gia chủ tức
giận, không chết cũng không tốt hơn.
Quân Chấn vươn tay, phát run chỉ vào Quân Mộ Khuynh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nàng là khách nhân của chủ mẫu! An bài chỗ ở cho hỗn tiểu tử này, tốt nhất là gần gian
phòng chủ mẫu!” Nói xong, Quân Chấn xoay người rời đi.
“Vâng, dạ…” Quân Lạc Dương đang muốn đi bắt Quân Mộ Khuynh, lúc này mới phản ứng được, Quân Chấn nói cái gì.
Âm thanh như sấm vang lên trên sân trống trải, tất cả mọi người đều nghe
thấy nhất thanh nhị sở, trên mặt đều lộ ra biểu tình không dám tin
tưởng.
Quân Mộ Khuynh đốt thư phòng…
Không có một chút
trách phạt, ngay cả nửa câu cũng không nói, còn muốn an bài chỗ tốt, cho nàng ở, thậm chí còn an bài ở gian phòng chủ mẫu, đây là gia chủ nóng
nảy như sấm của bọn họ sao?
Từ lúc nào gia chủ trở nên dễ nói
chuyện như vậy, chuyện thư phòng bị đốt lớn như thế, chỉ nói một câu như vậy, liền không sao, cũng không nói nữa, dựa vào!
Quân Mộ Khuynh nàng rốt cuộc đã làm cái gì, có thể khiến cho gia chủ có chuyển biến lớn như vậy.
Sau khi Quân Chấn rời khỏi viện, đứng ở trên ban công, thở phì phì nhìn
Quân Mộ Khuynh, Gia Cát Dung Dung khẽ bước tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng
cười, “Ta biết ngươi sẽ không phạt Khuynh nhi.”
Quân Chấn giống
như là bị giẫm phải đuôi vậy, lập tức nhảy dựng lên, “Ngươi nói cái gì,
ai nói ta sẽ không phạt nàng, ta chỉ là nhìn tới mặt mũi của ngươi, mới
không tính toán với nàng!” Gương mặt già nua phồng lên đỏ bừng.
“Vâng vâng vâng, là nể mặt ta.” Gia Cát Dung Dung khẽ nói, trên mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ, rõ ràng là trong lòng hắn nghĩ như thế, còn khỏi bị
mặt mũi, rõ ràng rất sủng những hài tử này, mỗi lần đều giả ra bộ dáng
không quan tâm.
Nghe thấy Gia Cát Dung Dung nói như vậy, sắc mặt
Quân Chấn mới tốt một chút, hắn tính trẻ con hừ nhẹ một tiếng, “Đấy là
đương nhiên, nếu không phải là nhìn đến mặt mũi của ngươi, ta nhất định
sẽ không bỏ qua cho tiểu vương bát đản kia!” Chỉ cần nghĩ đến Quân Mộ
Khuynh, Quân Chấn liền ngứa răng.
“Khuynh nhi là con cháu Quân
gia, ngươi nói người ta là tiểu vương bát đản, vậy thì ngươi là cái gì?” Gia Cát Dung Dung thấp giọng nói, không cho là đúng bĩu môi, hắn cứ
mạnh miệng.
“Ngươi nói cái gì!” Quân Chấn thiếu chút nữa không nhảy lên, hắn đỏ mặt nhìn Gia Cát Dung Dung.
Gia Cát Dung Dung lập tức nâng lên một nụ cười, khẽ cười nói, “Không có gì, không có gì, ta chỉ nói, ngươi không cảm thấy đứa nhỏ Khuynh nhi này,
so với ai khác cũng có thiên phú sao?” Gia Cát Dung Dung ho nhẹ một
tiếng, cười ha hả nói.
Quân Chấn xoay mặt qua một bên, không nói
gì, trong lòng lại một trận đắc ý, tôn nữ của hắn sao có thể kém, thiên
phú kỳ giai đây là tự nhiên, chỉ có điều người phía trên không cho phép
người không có thiên phú sống ở trong chủ gia, lúc trước hắn cũng sẽ
không nhịn đau đưa nàng rời đi, hắn cũng không phải là tâm địa sắt đá,
sao có thể không đau lòng tôn nữ chứ.
Chỉ là bây giờ cháu
gái ngay cả nãi nãi cũng gọi, nhưng là không muốn gọi hắn một tiếng gia
gia, còn nói cái gì mà thoát ly Quân gia, rốt cuộc Quân Tế đến Phù Thủy
trấn đã làm chuyện gì, làm cho nàng đưa ra quyết định này, ở Phù Thủy
trấn đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thực sự giống như nàng nói, cuộc sống không tốt.
Tất cả chuyện này, hắn muốn điều tra một lần nữa, nếu như hắn biết ẩn tình trong đó, nhất định sẽ không bỏ qua cho người
truyền tin tức giả kia, để cho con hắn, tôn tử tôn nữ ở bên ngoài chịu
khổ nhiều năm như vậy.
Gia Cát Dung Dung bất đắc dĩ nhìn Quân
Chấn, hắn chính là mạnh miệng, rõ ràng trong lòng quan tâm Khuynh nhi,
lại giả bộ làm ra bộ dáng không quan tâm, nếu như hắn thực sự không quan tâm, từ lúc hắn đi tới đây, ánh mắt sẽ không dời khỏi Khuynh nhi.
“Tiểu hỗn đản kia ở gần ngươi như thế, có thời gian, đi hỏi xem nàng thiếu
cái gì, thích cái gì, gọi người đưa qua cho nàng.” Quân Chấn không được
tự nhiên nói một tiếng, hừ nhẹ một tiếng vung tay áo rời đi, gương mặt
biểu lộ vẻ bất mãn.
“Đã biết.” Gia Cát Dung Dung lắc lắc đầu, người này thật đúng là…
Trong lúc lơ đãng Quân Mộ Khuynh nhìn thấy hai thân ảnh ở trên ban công, ánh
mắt lộ ra một tia lờ mờ, Quân Lạc Dương không có cách nào, mới để cho
Quân Mộ Khuynh đi theo mình, trong lòng cực kỳ bất mãn.
Nhưng
cũng thấp thỏm bất an, Quân Mặc đã trở về, Quân Mộ Khuynh cũng đã trở
về, Quân Mặc trở về, gia chủ liền vội vã gặp hắn, hai người bọn họ cũng
không biết ở trong thư phòng nói cái gì, Quân Mặc vừa ra ngoài liền bế
quan, mặc dù chuyện này khỏi phải nói, bọn họ cũng biết, Quân Mặc nhất
định sẽ đi tham gia tỉ thí, mà thiên phú của Quân Mặc rốt cuộc cao bao
nhiêu, ai cũng không biết.
Quân Lạc Dương phẫn hận đi ở phía
trước, trong lòng có nhiều bất mãn hơn nữa, cũng không dám biểu lộ, Quân Mộ Khuynh là trực hệ nhất mạch, còn là tôn nữ của gia chủ, nàng chống
đối gia chủ như vậy, gia chủ cũng không có tức giận, trái lại còn an bài gian phòng cho nàng, ai có đãi ngộ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Quân Mộ
Khuynh mới có.
Phía sau vang lên âm thanh nghị luận, mọi người
đều đang suy đoán, Quân Mộ Khuynh trở về làm cái gì, có phải muốn một
lần nữa đoạt lại yêu mến của gia chủ hay không, còn có hết thảy địa vị.
Đại hỏa hừng hực dấy lên, cho đến một khắc sau cùng, cũng không ai rời đi,
ngọn lửa kia quá mức quỷ dị, chỉ đốt một chỗ, cũng không có lan tràn ra
những chỗ khác, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc đã làm cái gì?
“Quân Mộ
Khuynh, ngươi trở về làm cái gì?” Mãi đến khi không có ai, Quân Lạc
Dương mới mở miệng, trong mắt phẫn nộ, lần này không có bất kỳ ngăn cản.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn Quân Lạc Dương, “Ta trở về,
mắc mớ gì tới chuyện của ngươi, đệ đệ thiên tài, ngươi quản có phải có
chút rộng quá hay không?” Quân Mộ Khuynh chế nhạo nhìn Quân Lạc Dương,
tên đệ đệ thiên tài này, chính là một đồ ngốc.
Sắc mặt Quân Lạc
Dương cứng đờ, có chút khó coi, vốn còn muốn nói gì đó, nhìn thấy người
vội vội vàng vàng chạy tới, mới ngậm miệng, lẳng lặng đi ở phía trước,
hắn tin rằng Quân Mộ Khuynh trở về nhất định không có mục đích đơn giản, nói không chừng, ngay cả địa vị của đại ca hắn, cũng sẽ vì hai người
bọn họ trở về, mà suy yếu.
Mặc kệ nghĩ biện pháp gì, hắn nhất
định phải đuổi Quân Mộ Khuynh ra, đuổi nàng ra khỏi Quân gia, không bao
giờ có thể trở về nữa!
Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Quân Lạc
Dương, trong mắt thoáng qua một ý cười, Quân Lạc Phàm, Quân Lạc Dương,
có phải bọn họ đang lo lắng sau khi mình trở về, liền cướp đi địa vị của bọn họ, điểm này nàng chưa từng nghĩ, chỉ có điều những người này nếu
như không biết tốt xấu, vậy thì không thể trách nàng.
Quân Chấn
mới vừa đi tới đại sảnh, liền nhìn thấy Quân Thương Lan còn có mấy vị
trưởng lão đứng ở nơi đó, sắc mặt có chút khó coi.
“Các ngươi có
chuyện gì.” Quân Chấn đạm mạc hỏi, kỳ thực bọn họ không nói, hắn cũng
biết bọn họ là vì chuyện gì, chuyện mới vừa rồi, còn có người nào không
biết, Quân gia đã sớm xôn xao truyền đi.
Quân Thương Lan nhìn
thấy Quân Chấn trở về, bước nhanh đi lên, cung kính nói, “Gia chủ, Quân
Mộ Khuynh vì sao lại trở về?” Quân Thương Lan gấp gáp hỏi, Quân Mộ
Khuynh đã trở về, Quân Mộ Khuynh…