Edit: Zi
Một câu nói làm thức tỉnh không ít
người, đúng nha, Quân Mộ Khuynh thế nào đi vào hắc rừng rậm một chuyến
thì lại lòi ra một cái thần thú?
“Ha ha…” một thanh âm nhẹ tựa lông hồng vang lên.
“Xích Quân công tử?” Quân Thương Lan thấy Xích Quân vẫn chưa rời đi, mà còn đứng đó vẻ mặt chế giễu nhìn mọi người.
“Ở trong hắc rừng rậm, ta đã gặp qua Quân Mộ Khuynh.” Thanh âm nhàn nhạt vang lên, tất cả mọi người ngay lập tức nhìn sang.
Sắc mặt Mạc Tuyết Mị trắng nhợt, bỗng nhiên nhìn về Xích Quân, nghĩ đến
việc nàng nói dối bị phanh phui, trong lòng đã bắt đầu run rẩy, hôm nay
nàng nghe được sự tình ở hắc rừng rậm ngày hôm đó, chợt nghĩ ra kế sách
này, nên mới xin xỏ để được vào đây, Quân Mộ Khuynh có thần thú thì sao
chứ? Nàng nhất định phải giết cho được nàng ta.
Ở trong hắc rừng rậm, lúc tình cảnh vô cùng nguy hiểm, Long Thiên đại
nhân lại bắt bọn họ ở trong cốc tìm cho được Quân Mộ Khuynh, nhưng không thể tìm thấy được, ở trong cốc lúc đó, chẳng có một nơi nào còn nguyên
vẹn sau trận thiên phạt đó. Thế nhưng, Quân Mộ Khuynh vẫn còn sống,
chẳng những không sao mà lại còn quen biết được Xích Quân công tử nổi
tiếng này.
Quân Mộ Khuynh nhìn sắc mặt Mạc Tuyết
Mị, chậm rãi bước tới gần: “Ngươi nói ma thú của Quân Mộ Khuynh ở trong
hắc rừng rậm mang ra chính là thần thú kia? Vậy tại sao ta lại nghe nói, thần thú của Quân Mộ Khuynh chính là một hoàng sắc kim hổ, còn ma thú ở trong hắc rừng rậm mang ra chính là ma thú màu tím?” Quân Mộ Khuynh
liếc mắt nhìn Chi Chi trên vai, chỉ thấy nó đang chu miệng lên vô cùng
tức giận, cũng không thèm nhìn Quân Mộ Khuynh.(Zi: mặc dù rất ghét MTM nhưng lần này em ấy đúng là oan nha, chính xác Chi
Chi chính là ma thú mà ngũ đại gia tộc đang tìm kiếm. Haha, dù MTM chỉ
là thêm mắm thêm muối nhưng mà nội dung thì không sai, cái này gọi là
‘mèo mù vớ được cá rán’ đó.)
“Này… Sao ngươi có thể xác định được
chứ? Nhất định là Quân Mộ Khuynh nói sai.” Mạc Tuyết Mị vẫn không phục,
trong lòng nàng ta rõ ràng biết là mình sai rồi, nàng không nên thiếu
kiêu nhẫn mà hành động như vậy, Quân Mộ Khuynh đúng là có hai ma thú,
chuyện này nhiều người biết.
Thi đấu lôi đài ngày đó, có rất nhiều người thấy trên vai Quân Mộ Khuynh có hai con ma thú.
“Muốn biết chân tướng chuyện này thì vô cùng đơn giản, tìm mấy người ở Nam Ngưng học viện có mặt lúc đó hỏi một chút là được.” Quân Mộ Khuynh chắp tay ra sau lưng, tỏ vẻ lười biếng,
đầu óc Mạc Tuyết Mị đúng là bị lừa đá rồi, đúng là ghen tị quá nên mắt
mờ rồi, đem dăm ba câu ba xạo đến nói, xem mọi người ở đây là đồ ngốc à?
Cơ mà ở đây người ngu cũng nhiều đó
chớ, cứ thế mà cũng tin lời Mạc Tuyết Mị cho được, nếu không phải hôm
nay nàng ở đây, chỉ sợ sau này, người truy sát nàng không chỉ là Quân
gia và ngũ đại gia tộc mà còn một đám đi tranh đoạt ma thú nữa.
Hạng Võ chế nhạo nhìn Mạc Tuyết Mị, lúc trước ở trong học viện, nàng không cùng ai tranh chấp, đối với ai cũng
lộ ra nụ cười dịu dàng, còn tưởng Mạc Tuyết Mị là người không tệ, hiện
tại xem ra, không phải là người tốt, mà là người có tâm kế quá sâu, qua
mặt được tất cả mọi người.
“Mạc Tuyết Mị, ngươi chạy ra khỏi học
viện chính là vì chuyện này sao?” thanh âm của Long Thiên chậm rãi vang
lên sau lưng, sắc mặt của Mạc Tuyết Mị càng lúc càng trắng.
“Long Thiên đại nhân…” Nàng không phục, vì sao Quân Mộ Khuynh có thể gọi Long Thiên là lão sư, mà các nàng thì
không? Đều là học sinh của Nam Ngưng học viện, tại sao chỉ có một mình
Quân Mộ Khuynh có được đặc quyền như vậy?
a
“Long Thiên đại nhân.” Người trong đại sảnh thấy Long Thiên xuất hiện đều
cung kinh kêu, Long Thiên là một nhân vật truyền kì, ai cũng muốn bợ đỡ
hắn để kiếm một chút tiện nghi, thế nhưng một nhân vật có tiếng tăm càng lớn thì tính tình lại càng quái dị, nhiều năm như vậy chưa có ai có thể làm cho Long Thiên đại hài lòng, đương nhiên, trừ Xích Quân.
“Lão sư.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt kêu, không phải hắn bảo hắn không tới sao?
“Tiểu tử, lâu rồi không gặp, ngươi có
nhớ ta không?” Long Thiên cười ha ha đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh,
nàng thích diễn phải không, hắn nhất định bồi nàng tới bến.
Hoa Thiên Nhiêu đầu đầy hắc tuyến nhìn
hai thầy trò, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, diễn, diễn nữa đi a, phi, cái gì mà thiên tài, cái gì mà nhân vật truyền kì, đúng là đôi thầy trò ngưu
tầm ngưu, mã tầm mã. Nếu như hắn không biết Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, thấy một màn này cũng sẽ nghĩ hai bọn họ lâu rồi mới gặp nhau
thật.
Hạng Võ bất mãn đi tới trước mặt Long
Thiên, trợn mắt nhìn hai người họ: “Ta nói Long Thiên đại nhân, cái gì
mà lâu rồi không gặp chớ, không phải vừa mới gặp sao?” Bọn họ còn làm
như là mấy trăm năm chưa gặp nhau í.
Long Thiên kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, dùng ánh mắt hỏi, hắn biết?
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, trong lòng
cũng rối rắm, lúc nãy Hạng Võ còn ở trước mặt nàng nói xấu Quân Mộ
Khuynh mà, hẳn là không biết mới đúng.
“Nhìn cái gì chứ, Long Thiên đại nhân,
không phải hôm đó các ngươi gặp nhau ở hắc rừng rậm sao?” Hắn còn nhớ,
vị Long Thiên đại nhân tôn kính của mọi người, vì đuổi theo đồ đệ của
mình mà vứt học sinh của học viện mình như kẻ lạ, làm hắn phải lang
thang trong hắc rừng rậm cả một ngày mới có người tới đón về.
Long Thiên hơi sững sờ, sau đó dùng vẻ
mặt thản nhiên nói: “Đó gọi là gặp hả? Ta chưa nói được với nàng năm
mười câu đã bị Hàn Ngạo Thần chiếm lấy mất. Hơn nữa, ta gặp học sinh của ta, ai cần ngươi quản.” Nghĩ tới ngày hôm đó ở hắc rừng rậm, Long Thiên lại thấy bực, tiểu tử Hàn Ngạo Thần kia cũng quá nhanh đi, chớp mắt một cái là đã mất dạng.
Hạng Võ hết nói nổi rồi, thiên vị trắng trợn, quá sức trắng trợn.
“Lão sư…” Thanh âm yếu ớt mà lạnh lùng
vang lên, Quân Mộ Khuynh trừng Long Thiên một cái, cái gì mà Hàn Ngạo
Thần chiếm nàng? Hắn còn dám nói, thân là lão sư, lại để cho học sinh
của mình bị người ta ám toán ngay trước mắt, thiếu chút nữa mất mạng,
nếu không phải nhờ Hàn Ngạo Thần, hiện tại nàng còn đứng ở đây được à?
Long Thiên ngượng ngùng quay đầu lại,
cười nói: “Hắc hắc, ta nói… Khụ khụ, tiểu tử, ngươi khỏe chứ?” Long
Thiên thở dài, thiếu chút nữa hắn đã gọi nàng là nha đầu rồi, nếu như
hắn thật sự gọi như thế, nha đầu này không giết hắn mới là lạ, ôi, làm
sư phụ người ta đã khổ, bị đồ đệ bắt nạt càng khổ hơn.
“Không có việc gì, Mạc tiểu thư chỉ là
lòng đố kỵ quá nặng, lão sư không nên tức giận.” Quân Mộ Khuynh nhíu
nhíu mày, quay đầu nhìn Mạc Tuyết Mị đang đứng ở cách đó không xa.
“Gì?” Không tính toán? Đây là lời từ trong miệng Quân Mộ Khuynh phát ra sao?
“Chẳng lẽ lời ta nói khó hiểu vậy sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi lại, nàng chỉ là làm hắn bớt bực thôi, chứ nàng không có nói nàng không so đo, không động thủ, mà lão đầu cũng
không cần nhúng tay vào, càng không phải là nàng, đây là hoa đào của Hàn Ngạo Thần, tự hắn xử đi.
Long Thiên suy nghĩ một chập rồi bỗng
nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Không có việc gì, ngươi không có việc gì
là được rồi. Ta đột nhiên nhớ ra hình như còn chút chuyện ở học viện làm chưa xong, ta đi về trước.” Long Thiên từ đầu tới cuối đều chỉ nói
chuyện với Quân Mộ Khuynh, những người khác đều chưa hề liếc mắt qua.
Cho đến khi Long Thiên rời đi khuất
dạng, mọi người vẫn còn chưa kịp tiêu hóa xong. Chuyện gì thế này? Hai
người họ nói cái gì, sao bọn họ nghe mà không hiểu? Chẳng lẽ, Long Thiên đại nhân tới đây chỉ là vì để gặp Xích Quân thôi hay sao?
Hạng Võ nhanh chóng chạy theo, trong
miệng không ngừng gọi “Long Thiên đại nhân chờ ta với”. Ai cũng biết,
Long Thiên chính là đấu kỹ sư hỏa nguyên tố, Hạng Võ cũng thế, hắn luôn
hy vọng Long Thiên có thể dạy hắn, nhưng ai biết tự nhiên nửa đường lại
lòi ra một Xích Quân, song nguyên tố thiên tài, hắn hoàn toàn không còn
cơ hội nữa.
Hoa Thiên Nhiêu ngơ ngác nhìn Long
Thiên rời đi, cười ngây ngô, hai thầy trò nhà này, mỗi lần gặp mặt đều
có trò hay để nhìn. Người luôn luôn công tư phân minh như Long Thiên đại nhân, lại là người vô cùng bao che khuyết điểm, buồn cười nhất chính
là, Xích Quân cuồng vọng cao ngạo, cũng chính là Quân Mộ Khuynh, lại là
đồ đệ của hắn, hai người này ở chung một chỗ, những người dám bắt nạt
Quân Mộ Khuynh, nhất định sau này sẽ không được an ổn. Hoa Thiên Nhiêu
dùng đôi mắt quyến rũ liếc Mạc Tuyết Mị sắc mặt đang tái nhợt một cái.
Hắn tuyệt đối không tin Quân Mộ Khuynh
sẽ bỏ qua cho nàng, Hoa Thiên Nhiêu xoa xoa ngực, ngày đó nha đầu kia ra tay với hắn, hắn vẫn còn nhớ như in, thiếu chút nữa là bị nội thương
rồi.
Sắc mặt Quân Thương Lan vô cùng khó
coi, có thể nói là đen như than, khuôn mặt đen cùng với mấy sợi tóc bạc
trên đầu hắn lại hợp vô cùng, dung nhan vặn vẹo làm người ta muốn nhịn
cười cũng khó mà nhịn được.
Địa vị của Quân gia trên Thương Khung
đại lục cao như thế, thân là tổng trưởng lão của Quân gia, địa vị của
hắn đương nhiên cũng không hề thấp, Long Thiên mặc dù là một nhân vật
truyền kỳ nhưng hắn lại dám không coi Quân gia ra gì, thân là một lão
sư, hắn dùng cách đối xử với người khác như vậy để giáo dục học sinh của mình sao?
“Quân trưởng lão, hy vọng ngươi nên tìm hiểu mọi việc cho kỹ càng, ta thì không sao, nhưng nếu như Quân Mộ
Khuynh biết được chuyện ngày hôm nay mà mang theo thần thú kéo đến Quân
gia truy sát, như vậy thì…” Quân Mộ Khuynh nói một được nửa rồi lại
ngưng, nhấc chân rời đi, nàng không cần nói nữa thì Quân Thương Lan vẫn
hiểu được, ở Quân gia, có mấy người có thể đánh thắng được thần thú?
Trong lòng Quân Thương Lan đột nhiên
chấn động, đúng a, Quân Mộ Khuynh không có bản lĩnh, nhưng trong tay
nàng có thần thú, mà Quân Mộ Khuynh vốn đã oán hận Quân gia, nếu cứ như
vậy mà vu oan cho nàng, như vậy Quân gia nhất định sẽ gặp nguy.
“Phốc!” Hoa Thiên Nhiêu thấp giọng cười, kéo sự chú ý của mọi người sang.
“Ha ha… Không có việc gì, không có gì
cả, ta cũng nên quay về Hỏa Dung thành thôi, gia phụ ở nhà cũng đã giục
nhiều lần, Quân trưởng lão, cáo từ.” Hoa Thiên Nhiêu vội vàng chạy ra
ngài, nếu hắn còn ở lại đây nữa, nhất định sẽ bị nghẹn chết mất.
Mạc Tuyết Mị thấy ánh mắt của mọi người còn đang tập trung vào Hoa Thiên Nhiêu thì cũng lén lút rời đi, nàng
vẫn không can tâm, nàng nhất định phải tìm được cách giết Quân Mộ
Khuynh, nhất định phải giết nàng.
Mạc Tuyết Mị vừa mới rời khỏi đại sảnh
thì một bóng đen liền thoáng qua, nàng chưa kịp la lên thì miệng đã bị
bịt kín, lập tức hôn mê. (Zi: mọi người nhớ chú ý điểm này nhé, MTM mất tích, sau này xuất hiện sẽ có bất ngờ.)
Hoa Thiên Nhiêu chạy vừa ra ngoài,
trong lòng vừa thầm nghĩ, Quân Mộ Khuynh nàng còn dám làm vẻ vô tội à?
Quân Mộ Khuynh mang theo thần thú đuổi tới Quân gia, uy hiếp, uy hiếp
trắng trợn, ý tứ chính là, các ngươi nếu không điều tra cho rõ chuyện
ngày hôm nay, ta liền mang theo ma thú đến san bằng nhà các ngươi, đến
lúc đó, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Đáng tiếc, những người này lại không
biết Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh. Cho nên mới nói, bọn họ sau này
có chết chắc cũng không biết là vì sao, quá độc, trong lòng Hoa Thiên
Nhiêu cảm thán, quá vô sỉ. Uy hiếp người ta mà còn có thể nói một cách
hùng dũng như vậy, lần đầu tiên được lãnh giáo.
Hoa Thiên Nhiêu chạy khuất tầm mắt mọi
người rồi, cẩn thận nhìn chung quanh, sau khi xác định là không có người ngoài, hắn lập tức ngửa đầu lên trời cười to, tiếng cười kia, vô cùng
hả dạ, cười muốn đứt cả ruột gan.
“Ách…Thiếu chủ…” Hoa Cốc ở sau lưng
cũng sợ hãi, thiếu chủ hôm nay không được bình thường, cả một buổi chỉ
biết đứng cười ngây ngô, không lẽ là bị kích thích quá nên phát điên
rồi?
“Hoa Cốc, bản thiếu chủ thật không muốn cười đâu, nhưng mà, nhưng mà ta nhịn không được, ha ha ha…” Nói xong,
Hoa Thiên Nhiêu lại cười rống lên, cười đến chảy cả nước mắt, đau cả
bụng mà vẫn không ngừng lại, mỗi khi hắn nghĩ tới sắc mặt của mấy người
kia sau khi họ biết rằng Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, là lắn lại
buồn cười.
Nguy rồi! Thiếu chủ điên thật rồi.
“Không được, ta nhất định phải nói cho
thành chủ biết.” Hoa Cốc kéo Hoa Thiên Nhiêu vẫn còn đang cười ngoặt
ngẽo, nhanh chóng rời đi.
Trong đại sảnh, bởi vì Quân Mộ Khuynh,
Hoa Thiên Nhiêu, Hạng Võ rời đi mà không khí lại trở nên yên tĩnh, từ
một cửa sổ ở trên lầu hai, luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm xuống
dưới, khi ánh mắt nhìn thấy Hoa Thiên Nhiêu, Hạng Võ cùng Quân Mộ Khuynh nói chuyện, thì lộ ra một tia hâm mộ, tự nhủ khi nào thì mình mới có
thể được như vậy.
“Ta nhất định phải làm bằng hữu
của ngươi.” Ánh mắt hâm mộ lập tức trở nên kiên định, cửa sổ chậm rãi
khép lại, người thì ở đây, nhưng lòng đã đi theo thân ảnh màu đỏ kia
rồi.
Ánh trăng chiếu xuống, làm cho mọi thứ
trở nên bàn bạc, một thân ảnh màu đỏ rực chậm rãi bước trên đường, khuôn mặt ẩn sâu vi mạo nhàn nhạt cười, nụ cười kia chẳng những không làm
người ta cảm thấy mát như gió mùa xuân, trái lại còn làm cho người ta
cảm thấy không lạnh mà run, giống như đã lọt xuống hầm băng.
“Chi Chi! Chi Chi!” Tiểu cầu ở trên vai nàng kêu to, hai tròng mắt màu đen to tròn lộ vẻ bất mãn.
“Chừng nào ngươi nói được thì hẵng nói
sau.” Thanh âm lạnh như băng không một chút nhiệt độ vang lên, mắt cũng
không thèm liếc Chi Chi đang kêu gào trên vai nàng.
“Chi Chi…” Chi Chi trầm mặt xuống, nó bị tổn thương, tổn thương a.
“Xích Quân công tử quả nhiên như trong
lời đồn, chẳng những là song nguyên tố thiên tài, còn là người vô tình
lãnh khốc. Tuy nhiên cũng có một mặt không như vậy.” Sa y màu trắng ở
trên không trung tung bay, một dung nhan tuyệt mỹ từ trên trời hạ xuống, vài đốm sáng ở trong không trung rơi xuống theo làm trên quần áo nàng
mang theo ánh sáng nhàn nhạt, cứ như nữ thần hạ phàm.
Con ngươi màu đỏ băng lãnh bình tĩnh
nhìn người trước mặt, khi nhìn thấy dung nhan đoan trang khuynh quốc
khuynh thành kia, con ngươi cũng không có một chút nào dao động.
“Ngươi là ai?” Nàng mang đến một cảm giác điềm tĩnh, an nhàn, thư thái, một nữ nhân như vậy, càng nguy hiểm.
“Ta chỉ là muốn nhìn một chút song
nguyên tố đấu kỹ sư thứ hai ở Thương Khung đại lục này mà thôi.” Thanh
âm điềm tĩnh nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, thanh âm giống như một khúc
ca, làm lòng người say đắm.
“Ngươi đã gặp rồi!” thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, cũng không vì hai chữ ‘thứ hai’ mà kinh ngạc hay hiếu kỳ.
Trong lòng Quân Mộ Khuynh đã sớm chuẩn
bị tư tưởng, sự trùng sinh của nàng có thể làm cho thân thể của Quân Mộ
Khuynh biến đổi, không chỉ tinh thần lực không đáy, còn có năm loại
nguyên tố. Nói một cách khác, một người có thể có nhiều loại nguyên tố,
nàng có thể có, người khác vì sao không thể? Nói không chừng, trên thế
giới này có tồn tại người có sáu loại nguyên tố cũng nên, chỉ là không
ai biết mà thôi.
“Ngươi không ngạc nhiên?” nụ cười điềm tĩnh tươi tắn vẫn không thay đổi, thanh âm vẫn dịu dàng dễ nghe.
Quân Mộ Khuynh không trả lời ngay, nàng bước từng bước tới trước mặt người nọ, mỉm cười nói: “Xem ra, ngươi rất tò mò về ta, tốn một quãng đường xa để đến đây chắc không phải chỉ nói
cho bản công tử biết bản công tử là đấu kỹ sư song nguyên tố thứ hai đi? Nếu đã vậy, xin mời, song nguyên tố đấu kỹ sư – thứ nhất.” Rõ ràng là
đến thăm dò thực lực của mình lại còn vờ cao cao tại thượng, nữ nhân
này, càng nhìn, nàng càng không thích.
“Ngươi biết?” trong mắt người nọ thoáng qua một kia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu.
“Là ngươi ra tay trước hay là ta đây?”
nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là kỹ tôn sư đi, nhưng mà vậy thì sao chứ,
đánh không lại thì chạy, đó là nguyên tắc của nàng. (Zi: ta nói cái nguyên tắc của tỷ làm em thích dã man luôn, đây chính là nguyên nhân e edit bộ này đó các bác ạ.)
“Ta là Khiết Nhã, Xích Quân công tử,
đắc tội.” Thân thể đột nhiên bay lên, nàng vốn hiếu kỳ Xích Quân công tử trong truyền thuyết là người như thế nào, bây giờ xem ra, quả nhiên là
một vị công tử văn nhã, tuấn tú lịch sự, dù không biết dung mạo của hắn
có dễ nghe như thanh âm của hắn hay không, chắc cũng không tới nỗi đâu. (Zi: tỷ chắc chắn là đang nói đúng người chứ. :v)
Khiết Nhã… Người cũng như tên, không biết tâm có thể cũng trắng tinh điềm nhã như vậy hay không.
Quân Mộ Khuynh không trả lời mà chỉ
lẳng lặng nhìn Khiết Nhã đang bay về phía sau, nếu là muốn đánh thì
đương nhiên phải giãn khoảng cách ra rồi. Đấu kỹ sư không thể công kích
gần, nàng đương nhiên biết, một ánh sáng trắng từ trong tay Khiết Nhã
bay ra, một thanh quyền trượng mang hai màu trắng xanh xuất hiện ở trên
tay nàng, quyền trượng tựa như đấu kỹ trận, ở trên đầu quyền trượng có
hai viên ngũ giác mang hai màu sắc khác nhau xoay tròn xung quanh.
“Cấp một?” Đều là cấp một, quả nhiên người cũng như tên a, ngay cả đấu kỹ cũng vậy, chỉ là lòng dạ thì sao đây…
“Đắc tội.” Thanh âm nho nhã lại vang lên, trên mặt của người đứng ở xa thoáng qua một tia đỏ ửng.
“Quang chi lưu huỳnh!” Đấu kỹ màu trắng như tia chớp nhanh chóng hướng về phía Quân Mộ Khuynh bay tới.
“Bát phương chi hỏa!” Thanh âm bá đạo tràn ngập sức mạnh lạnh lùng vang lên
“Thủy lăng thiểm!” thanh âm nhu thuận
lại vâng lên lần nữa, thủy nguyên tố lập tức ngưng tụ thành đấu kỹ,
nhanh chóng đuổi theo sát phía sau quang chi lưu huỳnh.
“Thủy sóng triều!” Nhìn thấy thủy lăng
thiểm Quân Mộ Khuynh cũng không kinh ngạc lắm, đấu kỹ trên đại lục đều
là thông dụng, kỹ tôn sư trở lên có thể tự sáng tạo đấu kỹ của mình,
những người cấp thấp hơn thì có thể học tập đấu kỹ đã được lưu lại,
người này chỉ vừa mới bước vào kỹ tôn sư, không có thời gian sáng tạo
đấu kỹ của chính mình.
ẦM! Bốn loại nguyên tố va chạm nhau,
một tầng sóng dội ngược ra, Khiết Nhã lảo đảo lui về sau một bước, Quân
Mộ Khuynh thì không động một chút.
“Muốn thắng ta, đẳng cấp cao chưa đủ,
còn phải có tinh thần lực.” Thanh âm lãnh khốc vang lên bên tai Khiết
Nhã, Quân Mộ Khuynh không tiếp tục ngưng tụ đấu kỹ mà trực tiếp tiến
lên, trong lòng cũng biết, kỳ thực nếu tiếp tục đánh, nàng nhất định sẽ
thua, vật trong tay Khiết Nhã nhất định là thần khí.
Khiết Nhã đỏ mặt, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh đang bước tới gần mình, trong lòng vô cùng khẩn trương và kích động.
“Xích Quân công tử, ta…” Nàng phải làm sao có thể mời hắn…
“Ngươi rất đẹp, lòng chắc cũng rất mỹ
lệ, hy vọng ngươi vĩnh viễn có thể như vậy.” đây là lời chúc phúc vô
cùng tha thiết và chân thành của Quân Mộ Khuynh, trên Thương Khung đại
lục này, người như Khiết Nhã quả thực không nhiều, ngay cả nàng cũng
không thể được như vậy.
Lời của Quân Mộ Khuynh làm hai má của
Khiết Nhã càng đỏ hơn, nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời
đi. Khi hắn thấy mình, ánh mắt không một chút dao động, người khác nhìn
mình đều lộ ra vẻ dâm tà, nàng còn tưởng trong mắt hắn nàng không đủ
đẹp, thì ra không phải như vậy.
Hắn nói, nàng rất đẹp.
Chỉ đơn giản ba câu, đã làm cho một trái tim trước giờ luôn thuần khiết, luôn yên lặng trở nên sôi trào. (Zi: Khuynh tỷ lại chọc hoa đào rồi. Ha ha. Có điều, hoa đào lần này dễ thương phải không nè.)
———————————————————————–
Chương 3.2: Một năm ước hẹn
Edit: Zi
“Nhã nhi.” Thanh âm trầm thấp vang lên, như một viên đá ném xuống bề mặt nước đang yên tĩnh, làm mọi thứ xáo trộn.
“A!” Khiết Nhã kinh hoảng xoay người
lại, lập tức thấy một thân ảnh màu trắng đang đứng phía sau, trên mặt là một chiếc mặt nạ màu bạc.
“Ngươi đã gặp nàng?” Người kia, trên
thế này không phải là không có song nguyên tố đấu kỹ sư, Khiết Nhã cũng
là một trong số đó, vì để duy trì quang nguyên tố thuần khiết của nàng
nên thân phận nàng chưa bao giờ được tiết lộ, mà nàng cũng bị quản giáo
chặt chẽ, không có một chút liên hệ nào với bất kỳ ai trên đại lục này.
Hôm nay, lúc nàng thấy Xích Quân, trong lòng chỉ là hiếu kỳ, vì luôn nghĩ mình là người duy nhất có hai loại
nguyên tố, cho nên khi gặp một người cũng có hai loại nguyên tố y như
nàng, nàng vô cùng tò mò, chỉ thế thôi.
Khiết Nhã đỏ mặt gật gật đầu: “Thánh
Quang, ta có thể gặp lại hắn sao?” Nàng rất muốn gặp lại hắn, từ nhỏ
nàng đều nghe người ta nói ‘Nhã Nhã, ngươi là song nguyên tố đấu kỹ sư,
không thể cho người khác biết được, cho nên ngươi không được phép ra
ngoài nửa bước, cũng không thể cho người khác biết.’ Vậy sao hắn lại có
thể? Tại sao hắn không bị trói buộc như nàng?
Người gọi là Thánh Quang nhíu mày: “Ngươi thích nàng?”
“Ta…” Khiết Nhã làm sao biết nói dối, đỏ mặt gật gật đầu.
“Ngươi không thể thích nàng.” Thanh âm
lạnh như băng của Thánh Quang truyền đến, trong giọng nói mang theo sự
nghiêm khắc, nàng sao lại thích Xích Quân rồi.
Khiết Nhã ủy khuất nhìn Thánh Quang,
tia sáng trên người cũng ảm đạm đi: “Tại sao chứ?” Vì sao không thể
thích hắn, Xích Quân mang lại cho nàng một cảm giác vô cùng thoải mái,
ngay từ đầu nàng đã thích hắn rồi.
“Ngươi có phải rất hâm mộ Xích Quân?
Nhìn nàng quyết đoán, tự do, trong lòng cũng muốn được như vậy?” Thánh
Quang biết tính cách của Khiết Nhã, càng ngăn cản nàng càng phản kháng,
còn không bằng đem sự thật nói hết cho nàng.
Khiết Nhã cẩn thận nghĩ, gật gật đầu,
đúng vậy, hắn thật tốt a, tự do tự tại, không cần băn khoăn thân phận
song nguyên tố, cũng không sợ mấy người đáng ghét kia.
“Kỳ thực, nàng với ngươi là như nhau,
đều là như nhay, cho nên, Nhã nhi không thể thích nàng.” Quân Mộ Khuynh, mị lực của ngươi quả thật rất lớn, nam tử bị ngươi mê mẩn không nói gì, ngay cả nữ tử ngươi cũng không buông tha, huống chi, còn là người ngươi không thể trêu vào.
“A!” Khiết Nhã tròn mắt, vẻ điểm tĩnh trên mặt đã không còn nữa, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Chỉ thấy khóe miệng Thánh Quang khẽ
cong lên, đưa ra bàn tay trắng tinh như ngọc, sờ sờ đầu Khiết Nhã: “Nhã
nhi, chúng ta quay về thôi, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.” Hôm nay
không cần mang nàng ra ngoài mới đúng.
“Được, nhưng ta vẫn cứ thích Xích
Quân.” Ai nói nàng không thể thích nữ tử, đúng vậy, một ý nghĩ không tệ
nha, thân ảnh màu trắng lập tức bay lên, lưu lại trong không khí một
tràn tiếng cười ưu nhã, thanh tao.
“…” Nàng thế mà vẫn không từ bỏ sao?
———— Ta là đường cách tuyến lăn quăn ————–
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lướt qua trên
đường, khóe miệng cong cong, tinh thần vô cùng sảng khoái, người khác
chỉ cần liếc mắt qua một cái là có thể biết được tâm tình của nàng hiện
đang vô cùng tốt.
Nàng vốn là định đổi sang nam trang,
nhưng khi nhìn thấy một đầu tóc đỏ rực trong gương, còn có con ngươi đỏ
đậm liền bỏ đi ý nghĩ này, trên thế giới này, nàng là độc nhất vô nhị,
ném vào giữa đám người đông đúc, người khác vẫn có thể tìm ra nàng đầu
tiên.
Hỏa Liêm chán nản đi phía sau Quân Mộ
Khuynh, hai tai cụp xuống, con mắt màu vàng kim cũng ảm đạm, nó cúi đầu
bước theo sau, khác một trời một vực với người bên cạnh.
“Chủ nhân, vì sao ta còn phải biến
thành mèo chứ?” Không biết là lần thứ mấy Hỏa Liêm hỏi về vấn đề này, nó đã biến về hình thái bình thường trước mặt biết bao nhiêu người, sao
còn phải quay về hình thái tự vệ làm chi, nó không muốn làm mèo đâu,
không muốn.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, liếc Hỏa
Liêm một cái, nó có biết hiện nó là thần thú không vậy, là thần thú đó!
Hiện tại ai cũng biết Quân Mộ Khuynh có một thần thú, nếu Hỏa Liêm ở
hình thái tự vệ là mèo, ít nhất không có người vừa mới liếc mắt một cái
liền nhận ngay ra nàng.
“Chủ nhân…”
“Câm miệng, ngươi là hổ, hình thái tự
vệ chính là mèo, không phải là biến thành mèo, hiểu chưa hả.” có con mèo nào có mắt màu vàng kim sao? Tất nhiên là không có rồi.
Hỏa Liêm ủy khuất nhìn Quân Mộ Khuynh:
“Vậy nếu là mèo, tại sao còn phải tự đi a, không phải là được nằm thoải
mái ở trong lòng chủ nhân, hoặc là được nằm bò trên vai chủ nhân sao?
Tại sao Chi Chi có thể thoải mái nằm ngủ ở trên vai chủ nhân chứ?” Nó
cũng muốn, cũng muốn ngủ a.
Quân Mộ Khuynh dừng chân, dịu dàng cười nói: “Ngươi muốn biết tại sao không?”
Hỏa Liêm mãnh liệt gật đầu, đó là chuyện quan trọng, không muốn biết sao được chứ.
“Vậy ngươi có nhớ, là ai chưa được sự
đồng ý của ta đã biến trở về hình thái thật không?” Nếu không phải do
nó, hiện tại nàng đã có thể yên ổn lên đường, không cần lo lắng lâu lâu
đột nhiên có người nhảy ra đòi ma thú.
“Ách… Nhưng mà, nhưng mà, chủ nhân gặp
nguy hiểm, sao ta có thể đứng im được chứ.” Hỏa Liêm vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, khuôn mặt kia phải nói là cưng hết sức, cộng thêm hai chân
trước nhỏ nhỏ quào quào, đừng nói là nữ nhân, là nam nhân nhất định cũng sẽ mềm lòng.
“Nếu không phải lúc đó ta thật sự đang
gặp nguy hiểm thì giờ ngươi vẫn còn đang ở trong hắc rừng rậm ‘chơi’ với Long Đằng rồi.” Thật ra, nếu như Hỏa Liêm thừa nhận chính mình sớm đã
nghĩ đến chuyện biến về bản thể thật thì Quân Mộ Khuynh sẽ không phạt nó như thế, nó nghĩ trưng ra cái vẻ mặt vô tội thì sẽ không bị phạt chắc?
Long Đằng! Hỏa Liêm nhớ tới cái bóng
đen kia, trong lòng lập tức run lên, tên kia đúng là cái đồ biến thái,
nó ở trong hắc rừng rậm đợi ba ngày mà có cảm giác như là ba năm vậy, đó căn bản là hành hạ chứ rèn luyện gì chứ. Cho nên nó từng giây từng phút đều trông ngóng chủ nhân tới đón nó, ba ngày vừa rồi, cả ngày lẫn đêm
đều bị đánh te tua, khổ vô cùng, vậy mà chủ nhân còn đối xử với nó như
vậy nữa, đúng là số khổ mà.
“Chủ nhân, khi nào ta có thể được gặp
lão đại?” Hỏa Liêm lấy lòng nói, cho đến giờ chỉ có một mình nó biết lão đại tồn tại, chuyện này thiệt là quá hay, có lão đại ở đây, đừng nói là Long Đằng, ngay cả ngũ trảo kim long kia cũng đừng hòng bắt nạt được
nó.
Quân Mộ Khuynh đương nhiên biết được
tâm tư của Hỏa Liêm, nàng cười cười nói: “Hỏa Liêm, Huyết Yểm tính tình
thất thường, nếu như nó tức giận, ta có thể đảm bảo ngươi còn thảm hơn
lúc ở với Long Đằng.” Từ lúc nàng mạc danh kỳ diệu khế ước cùng Huyết
Yểm cũng chưa nói chuyện với nó được mấy câu, nàng làm sao có thể biết
được tính cách của Huyết Yểm như thế nào chứ, chuyện này đương nhiên chỉ là bịa ra để dọa Hỏa Liêm mà thôi.
Nhắc tới cũng kỳ, vòng cổ của mình lại
là một cái không gian mặt, trông còn rất mới, chắc là mới được làm ra,
nhưng sao Huyết Yểm lại có thể bị phong ấn ở bên trong nhỉ?
Hỏa Liêm nuốt nuốt nước miếng cái ực,
không nói gì nữa, nó đương nhiên nhớ sự lợi hại của lão đại a, chẳng qua là muốn cho mấy tên kia biết được sự lợi hại của lão đại mà thôi, chứ
từ đó tới giờ, chỉ có mỗi nó nếm phải, không công bằng a.
“Hỏa Liêm, sự tình ở Thánh Thú sơn,
ngươi có nghe Long Đằng nói gì không?” Nhìn ngọn núi cách đó không xa,
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng rất muốn gặp cái nhị ca sứt sẹo kia, không biết hắn hiện giờ thế nào rồi, nghe đại ca nói, thiệp mời vào Nam Ngưng học viện là do nhị ca vất vả kiếm được, nếu như nhị ca biết nàng đã
thôi học, không biết có nổi bão hay không nữa.
Hỏa Liêm suy nghĩ một chút, lắc lắc
đầu: “Nó cũng không nói gì, chỉ nói một câu, nó ghét chỗ đó.” Chỗ mà
Long Đằng không thích, không biết nó có thích hay không nữa.
“Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi nằm trên vai Quân Mộ Khuynh đột nhiên la lớn lên, hai mắt tròn xoe nhìn về phía trước.
Quân Mộ Khuynh và Hỏa Liêm bốn mắt nhìn nhau, ý hỏi, nó làm sao vậy? Sao đột nhiên hưng phấn như thế? Chẳng lẽ…
Có ma thú!
Trải qua một thời gian chung sống, Quân Mộ Khuynh và Hỏa Liêm cũng biết được ít nhiều tập tính của Chi Chi, nó
chính xác là một kẻ ham ăn, thứ gì có thể ăn, nó tuyệt đối sẽ không bỏ
qua, mỗi lần ăn xong còn Chi Chi mấy câu, không ai biết nó nói gì, ngay
cả ma thú với nhau cũng không thể giải nghĩa được.
Chi Chi nhìn thấy thức ăn bình thường
thì sẽ lập tức nhảy tới gặm, chỉ có khi thấy ma thú nó mới hưng phấn kêu lên, nhưng lại không dám chạy tới, bởi vì thân thể nó nhỏ yếu, đấu
không lại ma thú cao lớn.
“Chi Chi, đây là Thánh Thú sơn, ngươi
đừng nghĩ tới việc ăn ma hạch.” Hỏa Liêm khuyên ngăn, nó không muốn bị
vắt kiệt sức đi đánh nhau chỉ vì kiếm ma hạch cho người này ăn đâu.
“Chi Chi…” Chi Chi ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt làm nũng.
“Hỏa Liêm nói đúng, nơi này là Thánh
Thú sơn, chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người đều biết, Quân Mộ Khuynh
tới rồi sao?” nàng không dám tưởng tượng, nếu Hỏa Liêm biến về bản thể
sẽ dẫn tới bao nhiêu người.
“Chi Chi…”
“Nó nói cái gì vậy?” Quân Mộ Khuynh cúi đầu hỏi Hỏa Liêm, thái dương đã bắt đầu giật giật.
Hỏa Liêm lắc lắc đầu, nó tới giờ vẫn
không thể hiểu được Chi Chi nói gì, chủ nhân có lúc còn có thể đoán được chứ nó một chút cũng không hiểu được, còn bị nó bắt nạt nưa, đúng là
không có thiên lý mà.
“Chi Chi, Chi Chi!” đột nhiên Chi Chi càng lúc càng hưng phấn, chỉ chỉ vào một hướng, nước bọt chảy cả ra.
Nó đã ngửi được mùi ma hạch thơm ngào
ngạt a, Chi Chi càng lúc càng thỏa mãn khi cái mùi đó tới gần, nước bọt
đã trào ra từ khóe miệng.
“Không tốt, chủ nhân. Có ma thú tới!” mất nửa ngày Hỏa Liêm mới lý giải được hành động của Chi Chi.
Quân Mộ Khuynh bình tĩnh gật gật đầu:
“Ta biết, còn có cả người nữa.” Là triệu hoán sư đi, nơi này còn cách
Thánh Thú sơn một đoạn nhưng đã xuất hiện triệu hoán sư rồi, không biết
trên Thánh Thú sơn có bao nhiêu triệu hoán sư nữa.
Nàng chỉ biết rằng, mỗi triệu hoán sư,
cả đời chỉ có một cơ hội được đến Thánh Thú sơn một lần, học tập các kỹ
năng của triệu hoán sư, người có vận khí tốt, có tài năng thì có thể gặp được khế ước thú của mình ở đây cũng có thể, ở đây đột nhiên lại có
triệu hoán sư, quá không bình thường.
“Thừa dịp bọn họ chưa phát hiện ra
chúng ta, chúng ta tránh mặt trước rồi tính.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng
nói, chân đã nhanh chóng bước đến bụi cỏ bên cạnh.
“Cũng không biết Quân Tâm nghĩ gì nữa,
rõ ràng có nhiều đại sư nguyện ý dạy hắn, nhưng hắn lại toàn gây ra
chuyện.” thanh âm oán giận từ xa truyền đến làm con ngươi màu đỏ đậm lộ
ra một tia nghi hoặc.
“Không phải sao? Thiên phú như vậy ai
mà chả muốn, thế mà hắn lại chỉ thích đánh nhau với người ta. Giờ thì
tốt rồi, lại bị phạt diện bích nhai.” Một người khác nghĩ mãi cũng không ra, Quân Tâm còn chưa có ma thú lại dám đánh nhau với người đã có ma
thú, đây là việc mà Thánh Thú sơn không cho phép xảy ra, huống chi là
Quân Tâm chủ động khiêu khích người ta.
Diện bích nhai: Kiểu như bị phạt úp mặt vô tường đó. Mình thấy để hán việt vầy hay hơn là ‘bị phạt úp mặt vô vách núi’.
Diện bích nhai! Hai người vừa đi vừa
nói chuyện phiếm không có phát hiện ra trong bụi cỏ có một thân ảnh màu
đỏ vội vã thoáng qua, trên mặt có chút khẩn trương.
Triệu hoán sư là một nghề nghiệp duy
nhất ở trên thế giới này có thể vừa đánh gần mà vừa đánh xa, cũng là
nghề nghiệp khó khăn nhất. Ở trên Thương Khung đại lục, triệu hoán sư vô cùng hiếm, một đại lục rộng lớn như vậy cũng chỉ có Thánh Thú sơn mới
có thể nhìn thấy triệu hoán sư.
Quân Tâm bị phạt diện bích, ở trong trí nhớ của Quân Mộ Khuynh, chỉ khi nào đụng đến chuyện gì có liên quan tới nàng thì nhị ca mới lỗ mãng như thế, mới liều lĩnh đánh nhau với người
ta như vậy, mà mỗi lần đánh là đều bị thương toàn thân, về tới nhà đều
bị phụ thân la mắng, đánh phạt nhưng tuyệt đối không rên một tiếng,
nhưng ở Thánh Thú sơn có thể có chuyện gì khiến cho nhị ca như thế? Lại
là vì nàng sao?
Nghĩ tới đây, tốc độ của Quân Mộ Khuynh càng lúc càng nhanh, quầng sáng màu xanh lục bao phủ trên người nàng,
phong nguyên tố như cảm giác được nàng sốt ruột nên càng lúc càng nhanh, đưa thân thể nàng tiến về phía trước như cơn lốc.
Ở dưới thác nước đang đổ xuống ào ào,
có một tảng đá to, có một thân thể trần truồng đang đứng vững ở trên đó, chịu đựng sức mạnh của dòng nước đổ xuống từ trên cao. Đối diện hắn, là một lão già đang ngồi trên bàn đá, lão già có tinh phần vô cùng phấn
chấn, hắn có chòm râu, tóc, chân mày đều mà một màu trắng toát, hắn
‘hiền lành’ nhìn người đối diện sắp chịu không nổi, thở dài một hơi.
Một năm nay, hắn chẳng những không học
được kiềm chế xúc động mà còn càng lúc càng dễ xúc động hơn. “Cũng không biết ngươi suy nghĩ cái gì nữa, đã đánh nhau thì sẽ phải bị phạt, vậy
mà sống chết không thèm nói nguyên nhân.” Đứa nhỏ này đúng là cố chấp
mà.
“Câm miệng, chuyện của ta, không cần
ngươi quan tâm.” Quân Tâm hiện chỉ mặc mỗi cái tiết khố vẫn cao ngạo,
trong giọng nói không chứa một chút mệt mỏi, còn chứa một chút lười
biếng.
Lão già không để ý đến lời của Quân
Tâm, lắc lắc đầu, vẻ mặt bi thương nhìn hắn: “Ta chỉ quan tâm ngươi thôi mà. Chỉ cần ngươi nói ra nguyên nhân ngươi đánh nhau với người ta, ta
nhất định sẽ không phạt ngươi.”
Đột nhiên, Quân Tâm cười: “Không có
nguyên nhân gì cả, ngươi muốn phạt thì cứ phạt, đây đâu phải là lần đầu
tiên ta bị phạt chứ.” Vừa nói, trong mắt Quân Tâm cũng lộ ra một tia sốt ruột, nha đầu chết tiệt kia cũng sắp tới rồi, nếu để nàng thấy được bộ
dáng nhếch nhác của mình, chắc chắn sẽ khóc nhè mất, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng xấu xí đó của nàng đâu a.
“Ôi, ngươi đừng gạt ta, rõ ràng ngươi
đang muốn rời khỏi đây nhanh một chút. Nói đi, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ
thả ngươi đi.” Lão già một bộ dáng ‘ta biết tỏng ngươi muốn gì’, lười
biếng nằm bò trên bàn đá, hắn vẫn không rõ, rốt cuộc là việc gì có thể
khiến tiểu tử này chịu đựng khổ sở đến vậy.
“Ta nói rồi, nếu như ngươi còn hỏi
chuyện này nữa thì mau cút đi.” Quân Tâm không kiên nhẫn nói, đánh bọn
họ còn là nhẹ đó, nếu như hắn khế ước được ma thú, không chỉ đơn giản là đả thương thôi đâu.
Lão già nghi ngờ nhìn Quân Tâm, không
biết là chuyện gì mà hắn có thể cố chấp đến vậy, lúc trước là đến nhập
học trễ, sau đó tới học viện rồi thì lại cùng người ta đánh nhau. Một
tài năng tốt như vậy, thế mà lại đánh nhau tay không với ma thú của
người khác, hắn đều đau lòng, đáng tiếc, một năm nay, ngày nào hắn bị
phạt tới đây chịu đựng nước xả từ trên thác xuống, việc này có thể làm
lực lượng của hắn càng lúc càng tăng, nếu như hắn có ma thú nữa, nhất
định sẽ vô cùng xuất sắc.
Thế mà tiểu tử thối này lại vô cùng cố chấp, không chịu nói nửa câu.
“Tiểu tử, trong nhà ngươi còn những ai, tâm sự với ta một chút đi.” Lão già cười ha hả nhìn Quân Tâm, Thánh Thú sơn chỉ quan tâm tới việc ngươi có phải là triệu hoán sư hay không,
không quan tâm tới trong nhà ngươi có ai, địa vị của ngươi trong nhà cao tới đâu, mấy thứ đó ở Thánh Thú sơn chỉ là chó má thôi.
Quân Tâm lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn lão
già trước mặt: “Lão đầu, hình như chuyện này không nằm trong thẩm quyền
của ngươi thì phải.” Dù có xé rách miệng của hắn cũng đừng mong moi được chữ nào.
“Ơ kìa, tiểu tử, ta chỉ là sợ ngươi bị
lỡ hẹn, hoảng loạn, nên mới cùng ngươi nói chuyện phiếm một chút thôi.”
Quân Tâm, hắn không khó để biết Quân Tâm chính là người của Quân gia,
nhưng mỗi lần ai nhắc tới Quân gia trước mặt hắn, thì tiểu tổ tông này
lại giống như là người ta thiếu nợ hắn, lập tức trở mặt.
“Không cần, ta không lỡ hẹn gì cả.” Quân Tâm cười lạnh nói, trong lòng lão gia hỏa này đánh chủ ý gì làm như mình không biết ý.
“…” Một chút cũng không đáng yêu.
“Ngươi có thể đi rồi.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên, rất rõ ràng, người nào đó ở đây rất không được hoan nghênh.
“Ta nói tiểu tử thối nhà ngươi, dù gì
thì ta cũng là trưởng bối, ngươi ít nhất cũng phải tôn trọng ta một chút chứ. Cẩn thận không ta phạt ngươi ở đây thêm mấy ngày nữa đấy.” Tiểu tử này chẳng có một chút tấm lòng tôn sư trọng đạo gì cả, đem một lão sư
xuất sắc như hắn từ chối, đáng buồn, đáng tiếc!
Quân Tâm không thèm trả lời, cũng không thèm lão già đối diện nữa, thẳng thắn nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi
mấy canh giờ cuối cùng, xú nha đầu sắp tới rồi, hắn không thể xuất hiện
trước mặt nàng mất mặt như vậy được.
“Haiz, ta nói ngươi có cái thái độ gì
đấy hả? Ngươi muốn ở đây thêm mấy ngày nữa có đúng không?” Thác nước này đã chẳng còn tác dụng gì với hắn nữa rồi, lúc mới tới đây, chỉ mới vài
phút hắn đã chịu đựng không nổi, hiện tại dù có bị phạt ở đây mấy ngày
mấy đêm cũng chẳng có vấn đề gì, có nghĩa là sức mạnh của hắn càng ngày
càng tăng.
“Không sao cả.” mặc dù Quân Tâm rất muốn rời khỏi đây nhưng lại mạnh miệng không muốn chịu thua.
“Tốt tốt tốt, ngươi muốn ở đây đúng
không? Vậy thì ngươi cứ ở lại đây đi tiếp đi, không có người nói chuyện
với ngươi, cho ngươi buồn chết luôn.” Lão già nhấc chân làm bộ chuẩn bị
đi, quay đầu lại nhìn thấy người ở dưới thác nước vẫn điềm tĩnh nhắm
mắt, không có một chút phản ứng, ngay cả thanh âm cũng không có một
tiếng.
Hừ! Tiểu tử này, mỗi lần hắn đi cũng không thèm níu kéo một chút.
“Ngươi tiểu tử thối này, đúng là không
có lương tâm mà. Ta ở đây bồi ngươi nói chuyện cả ngày, khát khô cả
miệng…” Lời của lão già còn chưa xong thì một chén nước suối trong veo
được đưa tới trước mặt.
Hắn mừng quá: “Cảm ơn.” Nước vừa mới vào trong miệng đã lập tức bị phun ra, hắn lập tức đứng phắt dậy.
Thân ảnh màu đỏ đậm tỏa ra lãnh ý nhàn
nhạt, đỏ đậm con ngươi nhìn chằm chằm người trần truồng đang ở dưới thác nước, sợi tóc đỏ tực, bay bay trong gió cùng với áo bào đỏ rực của nam
tử.
“Khụ khụ… Ta nói…” Lão già vốn là muốn
hỏi người trước mắt tới lúc nào, nhưng lại đột nhiên phát hiện có chuyện thú vị hơn: “Ngươi cứ vậy mà nhìn một lõa nam, mặt cũng không đỏ một
chút nào, chẳng lẽ là người yêu của tiểu tử kia sao?” Có bát quái, có
tin tức chẳng lẽ đây là tiểu tình nhân của tên kia? Sau đó, sau đó… Sau
đó tên này bỏ nàng lại, người ta đuổi theo tới đây? Mà tiểu tình nhân
này trông hơi quái dị.
“Một năm ước hẹn đã đến!” thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, làm cho đôi mắt đang đóng chặt ở dưới thác
nước kia lập tức mở ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
PHANH! Chuyện đầu tiên Quân Tâm làm sau khi hoàn hồn chính là trực tiếp nhảy xuống đầm nước.
“Nha! Chưa bao giờ thấy tiểu tử này như vậy. Nha đầu, chẳng lẽ ngươi thực sự là tiểu tình nhân của hắn?” Tin
nóng, tin cực nóng a, tiểu tử thối này cũng có ngày hôm nay, thật là khó tin mà.
Nghĩ tới đây, lão già không khỏi cười
to lên, không chú ý tới đôi con ngươi băng lãnh kia đang bắn thẳng về
phía hắn, còn mang theo một chút khí tức nguy hiểm.