Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 79: Q.4 - Chương 79: Một Tờ Thư Khiêu Chiến 2




Bạch Tử Thông lạnh nhạt ngồi ở một bên, hồi tưởng lại Quân Mộ Khuynh ở Quân gia, tùy ý ra vào, Quân Chấn cũng không nói nàng nửa câu, càng không có ai dám nói gì nàng, có thể nhìn thấy được địa vị của Quân Mộ Khuynh ở Quân gia quan trọng như thế nào, cũng đúng, một thiên tài như vậy, ai dám đắc tội.

Thật ra Bạch Tử Thông nghĩ sai rồi, Quân Chấn tùy ý Quân Mộ Khuynh ra vào Quân gia không phải vì nàng là thiên tài mà thật sự yêu thương nàng.

Quân Chấn ngồi ở trong sân, Gia Cát Dung Dung chậm rãi đi tới: “Ngươi lại tức giận chuyện gì?” thanh âm ôn nhu chậm rãi truyền tới, lửa giận của Quân Chấn cũng bị thổi tắt đi.

“Dung Dung, Lôi gia muốn biến mất.” ngũ đại gia cần phải đổi thành tứ đại gia tộc thôi.

“Ta biết, mặc kệ ngươi làm chuyện gì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.” Gia Cát Dung Dung mỉm cười ngồi bên cạnh Quân Chấn, toàn bộ áp lực của Quân gia đều đè nặng lên người hắn, cộng thêm chuyện của Khuynh nhi, một mình hắn chịu đựng quá nhiều, đôi khi nàng cảm thấy mình có phải ích kỷ quá hay không, đem toàn bộ đều bắt hắn chịu hết.

Quân Chấn lộ ra một nụ cười, kéo Gia Cát Dung Dung tới gần: “Như vậy là tốt, ta chỉ cần có ngươi ở bên là được rồi.”

Gia Cát Dung Dung gật gật đầu: “Ta cũng vậy.”

Quân Mộ Khuynh còn nằm ngủ ngon trong không gian mặt không hề biết biến cố xảy ra, cũng không có ai tới nói cho nàng, cho dù Hỏa Huỳnh muốn nói thì cũng không tìm được nàng, nàng còn đang ở trong không gian mặt, không có bất kỳ ai có thể tìm được nàng, nàng lại không muốn nghe thanh âm bên ngoài nên càng không biết được một chút gì.

Bây giờ, cho dù Hỏa Huỳnh có la rách cổ họng thì Quân Mộ Khuynh cũng không nghe được, trừ phi chính nàng tự tỉnh.

Chứ đừng nói chi bây giờ Hỏa Huỳnh cũng đang bế quan, nàng cũng không biết chuyện gì.

Quân Đan thấy Quân Chấn nhận thư khiêu chiến, thật ra trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, có điều nghĩ nghĩ, Lôi gia có nhiều cao thủ ở như vậy, hắn vẫn quyết định đi tìm tôn tiểu thư xem thử nàng có biện pháp nào không, nàng có muốn làm gì hay không.

Nếu tôn tiểu thư có thể ra tay thì quá tốt, như vậy chẳng sợ cao thủ, dù cho cao thủ có nhiều hơn thì trong mắt tôn tiểu thư cũng không tính cái gì.

“Tôn tiểu thư, tôn tiểu thư.” Quân Đan đập cửa nhưng bên trong vẫn không có một chút động tĩnh gì, hắn nghi ngờ nhìn ra bên ngoài, cho rằng Quân Mộ Khuynh đã đi ra ngoài nên không gọi cửa nữa.

Nếu như tiểu thư đã đi ra ngoài vậy thì chắc đã nghe được tin tức rồi, không cần hắn nói nàng cũng sẽ biết được chuyện Lôi gia khiêu chiến Quân gia, hiện tại gia chủ cũng đã chấp nhận chiến thư, mỗi người của Quân gia đều đang vô cùng khẩn trương.

Trong lòng bọn họ mặc dù tin rằng Quân gia sẽ không thua, nhưng lại nghe nói gần đây Lôi gia mời về khá nhiều cao thủ, nếu như những cao thủ kia cũng ra tay giúp đỡ Lôi gia thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng bọn họ cũng rất nghi ngờ.

Toàn bộ Âm Nguyệt thành đều rung động, Lôi gia khiêu chiến Quân gia, đây là chuyện chưa bao giờ có từ trước đến giờ.

Gia tộc hạng chót khiêu chiến với gia tộc đứng đầu, đây rõ ràng là ăn no không có việc gì làm, tự mình đi tìm rắc rối.

Quân gia nhiều cao thủ như vậy, quan trọng nhất là bây giờ Quân Mộ Khuynh đã trở về, Lôi gia các ngươi có nhiều cao thủ đi hơn nữa, chỉ cần Quân Mộ Khuynh cho thần thú đi triệu một đám ma thú ra, chỉ cần vài giây là có thể giẫm san bằng Lôi gia các ngươi.

Lôi gia thì tính là cái gì cơ chứ, hầu như mọi người đều ủng hộ Quân gia, nhưng cũng có nhiều người biết rằng dạo gần đây Lôi gia đã tiếp rất nhiều cao thủ tới.

Dù sao thì cũng là có nhiều chuyện để nói, Âm Nguyệt thành dường như muốn nổ tung, tất cả mọi người đều sôi trào, bọn họ đều chờ mong ngày mà Quân gia chiến với Lôi gia, không biết rốt cuộc ai thắng ai thua.

Lúc Quân Mộ Khuynh tỉnh lại đi ra ngoài không gian mặt thì đã ba ngày sau khi chuyện xảy ra, Quân gia dường như muốn nổ tung, chỉ có mỗi mình Quân Mộ Khuynh là chậm chạp đi dạo trên hành lang, thấy chung quanh không có ai, nàng tò mò đi tìm Quân Chấn, lão già này chắc sẽ biết là có chuyện gì xảy ra.

Thủy Nhận cảm giác được Quân Mộ Khuynh đi ra khỏi phòng, lập tức đi ra ngoài, vừa vặn lúc mở cửa phòng thì thấy Quân Mộ Khuynh đ ingang qua.

“Chủ nhân.”

“Thủy Nhận, ngươi có biết đã có chuyện gì xảy ra ở Quân gia không?” thấy Thủy Nhận đi ra, Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười, chắc là hắn nên biết đã có chuyện gì xảy ra.

Thủy Nhận lắc đầu: “Mấy ngày nay ta vẫn đang bế quan.” Hắn không dám nghỉ ngơi chút nào.

“Được rồi, ta sẽ đi xem thử đã có chuyện gì xảy ra.” Khỏi phải nói cũng biết là Thủy Nhận luôn luôn đề cao thực lực.

“Ta đi với ngươi.” Thủy Nhận không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Thủy Nhận ở bên cạnh, lại nhìn lại bản thân, chỉ cảm thấy cảm thán, ma thú vừa đến Thánh Thú thì đã thành lớn rồi, còn nàng, đã mấy năm rồi mà…

“Chủ nhân, Phong Nhận đã về chưa?” Thủy Nhận đột nhiên nhớ tới, mình đã trở về rồi nhưng vẫn không thấy Phong Nhận đâu, theo lý thuyết thì hắn phải về sớm hơn mình mới đúng.

“Quên nói với ngươi, khụ khụ, hắn đã trở về, đẳng cấp gì thì ta không hỏi, suốt đường đi hắn chỉ biết đánh nhau với Bá Hiêu thôi.” Nhớ tới một màn ở tử vong đảo kia, một nơi đẹp như tiên cảnh đến thế mà bị hai bọn họ phá tan tành, Quân Mộ Khuynh liền cảm thấy đau đầu, không biết mấy cọng cỏ xung quanh đấy còn có thể mọc được lại nữa không.

Nhớ tới việc mình không biết đẳng cấp của Phong Nhận, Quân Mộ Khuynh liền xấu hổ, hình như ngoại trừ Phong Nhận là nàng không biết ra thì mấy thú khác nàng cũng không hỏi, thân là chủ nhân mà đẳng cấp của ma thú mình lại không biết, chuyện này hình như hơi kỳ.

Thủy Nhận đương nhiên gật đầu, lúc bọn họ rời đi khỏi chủ nhân, Phong Nhận đã là mười hai cấp đỉnh thần thú, khi đó hắn chỉ mới là linh thú, so về thời gian, hắn hẳn là tấn chức nhanh hơn mình nhiều.

“Bá Hiêu cũng là ma thú của chủ nhân sao?” có thề đánh ngang tay với Phong Nhận, như vậy nhất định là ma thú vô cùng lợi hại, xem ra mấy năm nay không chỉ có mình hắn tiến bộ, chủ nhân cũng rất tiến bộ, hơn nữa mức độ tiến bộ của chủ nhân nhất định sẽ không thấp hơn hai người bọn họ.

Quân Mộ Khuynh ho nhẹ một cái, cười ha hả quay đầu nhìn Thủy Nhận: “Về đẳng cấp thì khi nào ngươi gặp bọn họ rồi hỏi sau có được không?” bởi vì thật sự là nàng không biết đẳng cấp của bọn họ, những tên biến thái ấy chẳng biết lúc nào là đã tấn chức, hơn nữa dù đã tấn chức cũng sẽ không nói cho nàng.

Thủy Nhận sửng sốt một chút, liếc nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, rồi đột nhiên nhớ ra, cho tới bây giờ chủ nhân sẽ không để ý tới đẳng cấp của bọn họ, huống hồ bây giờ chủ nhân nhiều ma thú đến vậy, nếu phải nhớ đẳng cấp của từng người chúng nó, chuyện này hình như hơi khó.

Bọn họ không biết khi nào sẽ tấn chức, ma thú tấn chức tùy ý, dù cho tấn chức cũng sẽ không đắc ý mà đi nói cho những thú khác là mình đã tấn chức.

“Chủ nhân, sau này ta gặp bọn họ thì sẽ tự đi hỏi là được rồi.” Thủy Nhận mỉm cười gật đầu.

Quân Mộ Khuynh thấy Thủy Nhận thấu hiểu lòng người được như vậy thiếu chút nữa là nước mắt ràn rụa, nhiều ma thú như vậy, rốt cuộc cũng có một con biết săn sóc người khác, vẫn là Thủy Nhận tốt nhất.

Quân Đan vội vội vàng vàng chạy qua ở hành lang, nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, trong nháy mắt hốc mắt có chút ươn ướt, tiểu tổ tông rốt cuộc cũng đã xuất quan rồi a.

“Tôn tiểu thư.” Quân Đan vội vàng chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Ngươi đang làm gì?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn người trước mặt, nhìn thấy nàng, hắn cảm động đến vậy sao?

“Ngươi đã xuất quan rồi a, ta còn tưởng rằng phải lâu nữa ngươi mới ra chứ.” Ngày đó hắn quay về, mấy ngày sau lại không thấy nàng liền biết là tôn tiểu thư tuyệt đối không phải đi ra ngoài mà là ở trong phòng bế quan.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu sờ sờ mũi, ho nhẹ một cái, ba ngày nay nàng vẫn ở trong không gian mặt, không để ý đến chuyện ở bên ngoài, cũng không biết là Quân Đan đi tìm mình.

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao hôm nay Quân gia yên tĩnh quá vậy?” yên lặng một cách quỷ dị, một người cũng không có, người trước mặt nàng là vừa mới chạy tới.

“Tôn tiểu thư, ngươi không biết đâu, là Lôi gia, Lôi gia đến hạ thư khiêu chiến với chúng ta.” Quân Đan tức giận nói, nhớ tới chuyện mấy hôm trước là hắn liền tức giận, Lôi gia cũng quá ngông cuồng rồi, dám dương oai như vậy với Quân gia bọn họ.

“Ồ? Thế lão già kia nói thế nào?” thư khiêu chiến, có ý tứ, Lôi gia bây giờ càng lúc gan càng to, mật càng lớn a, bản thân có bao nhiêu cân lượng cũng không biết, lại không biết người của Lôi gia còn lại bao nhiêu người mà dám cuồng vọng như thế.

Nhắc tới Quân Chấn, trong mắt Quân Đan lập tức lộ ra vẻ sùng bái: “Gia chủ nói, chấp nhận thư khiêu chiến của bọn họ.” vẫn là gia chủ lợi hại, xem Lôi gia bọn họ lần này còn dám đắc ý như thế nào, thậm chí, sau này, Lôi gia có thể sẽ bị xóa tên trong ngũ đại gia tộc.

Tiếp nhận thư khiêu chiến rồi?

Đôi môi màu đỏ của Quân Mộ Khuynh cong lên một độ cung, tin này lại làm nàng có chút ngoài ý muốn, hắn cư nhiên chấp nhận thư khiêu chiến của Lôi gia rồi, điểm này đúng là ngoài dự liệu của nàng, ngay cả Quân gia lần này cũng không muốn bảo vệ Lôi gia nữa rồi, ngày Lôi gia còn tồn tại, chỉ sợ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thủy Nhận nghe thấy Lôi gia, trong con ngươi nhu hòa thoáng qua một tia lạnh lẽo.

“Thủy Nhận, có vài món nợ, nhất định phải đòi lại cho được, không cần khách khí làm gì.” Quân Mộ Khuynh cảm giác được xung quanh lạnh lẽo, liền biết đây là do Thủy Nhận phát ra, ân oán của hắn với Lôi gia không ít hơn so với nàng đâu.

“Ta biết.” Thủy Nhận gật đầu, hắn chưa từng nghĩ tới việc tha cho Lôi gia, việc mà Lôi gia đã làm, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

“Đi, đi xem tình hình thế nào.” Quân Mộ Khuynh bước ra ngoài, có một số việc cũng nên cho hắn biết.

“Vâng.” Thủy Nhận cung kính đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, trên mặt đã sớm khôi phục lại nụ cười ôn hòa.

Khóe mắt Quân Mộ Khuynh dư quang liếc nhìn Thủy Nhận một cái, trong mắt tràn đầy tươi cười, hắn và đại ca có mấy phần tương tự, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nhưng khí tức của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau, đại ca giốngnhư tiên hạ phàm, còn Thủy Nhận thì khác, mặc dù trên người hắn luôn có khí ôn hòa, nhưng ma thú thủy chung vẫn là ma thú, trong xương cốt vẫn mang theo một chút dã tính.

Quân Đan lăng lăng nhìn hai người rời đi, một màn này vô cùng quen thuộc, không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Chẳng lẽ người này lại là thuộc hạ của tôn tiểu thư? Này nhất định không phải là sự thật đâu.

Thế nhưng hắn lại có cảm giác mình sự phủ nhận của mình không có một chút sức nặng nào, hắn không phải là chưa từng thấy qua thuộc hạ dưới trướng của tôn tiểu thư, một màn này cũng y như vậy.

Quân Chấn ngồi ở trong thư phòng, vẫn còn đang ưu sầu vì chuyện của Lôi gia, dù gì Lôi gia cũng là một phần của ngũ đại gia tộc, cục diện này đã duy trì hơn một ngàn năm, đột nhiên bị phá vỡ, như vậy thực sự có được không?

“Một Lôi gia biến mất mà đã làm người quấn quýt thành cái dạng này, nếu như ngươi biết con trai ngươi biến mất có liên quan tới Lôi gia, không biết ngươi có còn quấn quýt đến như vậy không?’ Quân Mộ Khuynh tựa ở cửa, ba ngày nay, Quân Chấn trông già hẳn đi.

Quân Chấn lập tức đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Lôi gia?”

“Đại ca không nói với ngươi sao? Sinh nhật mười tuổi của ta, ta đột nhiên biến thành người có tóc đỏ mắt đỏ, Lôi gia vì muốn đả kích Quân gia đã ra tay với ta, ngày đó nhân lúc phụ thân không có ở nhà liền mang người tới Quân gia, bắt cóc ta, sau khi đánh ta một trận bán sống bán chết liền ném ta vào bầy sói, phụ thân vì muốn biết được tung tích của ta nên chịu để cho người Lôi gia đánh, thậm chí còn không cho phép đại ca và nhị ca đánh trả, chỉ là, người của Lôi gia, vốn không có ý định thả đường sống cho một nhà chúng ta.” Con ngươi đỏ đậm lúc nhớ lại chuyện đã xảy ra, càng lúc càng lạnh, không hề có một chút nhiệt độ.

Quân Chấn kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, chuyện này Mặc nhi không có nói cho hắn biết, chỉ nói là Ly nhi mất tích, nhưng vẫn chưa chết.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Quân Chấn, Quân Mộ Khuynh cười lạnh đi tới: “Ta đã từng nói, Quân gia thiếu chút nữa đã biến thành Lôi gia thứ hai, đó là bởi vì, lúc phụ thân biến mất ở trước mắt ta một khắc kia, ta đã từng lập huyết thệ.”

Huyết thệ! Lời thề cường hãn nhất, không chết không ngừng.

“Đó chính là xóa tên Lôi gia ở Thương Khung đại lục này!” không thèm để ý tới sự kinh ngạc trên mặt Quân Chấn, Quân Mộ Khuynh thì thào nói, hai năm nay, nàng biết được chân tướng chuyện một nhà Quân Ly rời khỏi chủ nhà, người này, đúng là đã gánh vác rất nhiều chuyện, nếu không thì tóc hắn cũng không trắng lão thành bộ dạng này.

Mấy chữ lạnh lẽo triệt để làm cho Quân Chấn trợn tròn mắt, lúc đó, nàng mất đi phụ thân, không biết có thể ngưng tụ được đấu kỹ hay không, liền lập hạ lời thề như thế, có thể tưởng tượng được lúc đó nàng khổ sở đến chừng nào.

“Mấy năm nay, cao thủ của Lôi gia mạc danh kỳ diệu biến mất, đều là do ngươi làm sao?” Quân Chấn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã không còn sự kinh ngạc.

“Không phải.” nàng tuy hận người của Lôi gia, nhưng lại biết, chỉ cần loại bỏ cung phụng trưởng lão của Lôi gia, còn có dòng chính của lôi gia, những người khác nhất định sẽ tự động tan rã, thậm chí là không dám sử dụng họ Lôi nữa.

Còn những người đó chết như thế nào, thật là nàng có biết một chút, sau khi Long Đằng thu phục không ít ma thú, nàng mới biết, Lôi gia luôn đặt chủ ý lên người ma thú, nghĩ muốn dùng ma thú để thực hiện dã tâm của chính mình.

Chỉ là ma thú đâu có dễ mà thu phục được như vậy, cũng không phải là Quân gia, càng không phải là Mộ Dung thành, cho dù bọn họ có nhiều cao thủ hơn đi nữa, một khi ma thú đã nổi điên thì bọn họ cũng sẽ bị ma thú hủy diệt.

Lúc trước mẫu thân của Thủy Nhận vì phải che chở cho hắn nên mới thất thủ, để cho Lôi gia bắt được, nên Thủy Nhận mới nghe lời bọn hắn, đó là vì bọn hắn lấy mẫu thân Thủy Nhận đến uy hiếp hắn.

Dã tâm của Lôi gia không phải chỉ mới ngày một ngày hai, nếu không phải do thu nhiều ma thú như vậy nàng cũng không biết Lôi gia còn có chuyện như vậy.

“Ta đã nói rồi, là ma thú làm, ngươi không tin thì thôi, nếu như ngươi vì một Lôi gia mà biến thành dạng này, chính là không đáng giá.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh đang định rời đi thì bên tai truyền tới thanh âm của Quân Chấn.

“Muốn Lôi gia xóa tên ở trên Thương Khung đại lục cũng không khó khăn lắm, chỉ cần bốn gia tộc còn lại đồng ý, cho dù cung phụng trưởng lão của Lôi gia ra mặt cũng không làm gì được, còn nữa, chuyện Lôi gia làm, cung phụng trưởng lão nhất định không biết.” Quân Chấn hắn có thù tất báo! Đám tiểu tử Lôi gia kia dám thương hại con hắn thì phải trả giá thật nhiều.

“Đã biết, gia gia.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người rời đi, khóe miệng có nụ cười như có như không.

Thân thể Quân Chấn cứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, há miệng, cánh tay run rẩy đưa lên, nhéo má mình một cái thật mạnh, cơn đau truyền đến, hắn nhíu mày, vội vàng xoa xoa má.

Lúc này, hắn mới tin, hai chữ vừa rồi hắn không phải là nằm mơ.

Gia gia!

Gia gia!

Gia gia!

Ha ha! Khuynh nhi gọi hắn là gia gia, nàng gọi mình là gia gia, là gia gia!

Quân Chấn hưng phấn ở trong thư phòng hoa chân múa tay vui sướng, bên trong đôi mắt lóe ra kích động, nước mắt lưng tròng.

Khuynh nhi gọi hắn là gia gia, rốt cuộc nàng cũng đã chịu gọi gia gia.

Hắn đã đợi bao lâu rồi, đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc cũng được nghe một tiếng này.

Từ đầu tới cuối, trong lòng hắn đều vang vọng mấy câu đó, nửa ngày vẫn chưa hồi phục được tâm tình.

Quân Đan đi ở phía sau Quân Chấn, lòng vô cùng nghi ngờ, từ sau khi gia chủ đi ra khỏi thư phòng, khuôn mặt hắn luôn luôn rạng rỡ, vui tươi hớn hở, chuyện của Lôi gia đã làm cho hắn nhíu mày hết ba ngày, tròn ba ngày, mặc kệ hắn và chủ mẫu nghĩ biện pháp gì hắn cũng không cười được, hiện tại cư nhiên cười.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, hình như vừa rồi tôn tiểu thư đi tìm hắn thì phải, có điều mỗi lần bọn họ gặp nhau không phải đều sẽ cãi nhau hay sao? Sau đó gia chủ liền thở phì phì đi ra ngài, ngoài miệng thì hung hăng mắng nàng nhưng trên mặt lại tràn đầy sự sủng nịch và bất đắc dĩ, lần này…

Không giống như những lần trước chút nào a, vui thành cái dạng này, cười không thấy con mắt, hắn thật hoài nghi gia chủ có thể bị ngã lăn xuống đất không đây.

PHANH! Khi Quân Đan đang nghĩ ngợi ở trong lòng, bên tai liền truyền đến một tiếng vang lớn.

Dựa vào! Thực sự đập trúng rồi.

Quân Đan chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm, hắn cẩn thận từng li từng tí qua đầu, cho rằng Quân Chấn nhất định sẽ giận dữ, nhưng một màn trước mắt lại thiếu chút nữa làm hắn kinh ngạc tới rớt cằm xuống đất.

Gia chủ chẳng những không tức giận mà khuôn mặt vẫn còn nụ cười tươi như cũ a~!

“Khụ khụ… gia chủ.” Quân Đan cẩn thận từng chút một mở miệng.

“Chuyện gì?” hiện tại tâm trạng của Quân Chấn đang vô cùng tốt, vết sưng đỏ trên mặt nói cho mọi người biết hắn thật sự vừa bị đụng trúng vào cái gì đó, có điều hình như hắn không để ý một chút nào tới chuyện đó.

“Ngươi không sao chứ?” hắn hiện tại như thế này, rất không bình thường mà.

Quân Chấn quay đầu liếc nhìn Quân Đan một cái, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Ta có thể có chuyện gì chứ.” Không chỉ không có chuyện gì mà tâm tình còn đang đặc biệt đặc biệt tốt nữa kìa.

Đụng phải như thế mà cũng không có chuyện gì?

Quân Đan giống như gặp quỷ, lập tức chạy tới viện của Gia Cát Dung Dung, mới vừa đi tới nửa đường thì đụng phải Quân Mộ Khuynh từ trong đi ra ngoài.

“Biểu tình của ngươi làm sao vậy, gặp quỷ à?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày.

“Tôn tiểu thư, ngươi không biết đâu, chuyện này so với quỷ còn khủng bố hơn nữa kìa, từ lúc gia chủ đi ra khỏi thư phòng vẫn luôn ngây ngô cười, mới vừa rồi còn đụng vào cột nhà, mặt sưng đỏ một khối to, hắn vẫn còn cười.” mặc dù nụ cười kia vô cùng hòa nhã, nhưng trong mắt hắn lại vô cùng quỷ dị.

Quân Đan nói xong khóe miệng Quân Mộ Khuynh bắt đầu co quắp, không phải là mình chỉ kêu một tiếng gia gia thôi sao, hắn kích động đến mức như vậy sao.

Có điều lần đầu tiên phát hiện, lão già kia còn có một chút xíu đáng yêu.

“Nga.” Quân Mộ Khuynh đạm mạc ứng đáp một tiếng, rồi dơ chân rời đi, không có một chút biểu tình nào khác.

Nga? Cứ như vậy? Đi rồi?

Quân Đan thấy Quân Mộ Khuynh bình tĩnh như thế, đột nhiên cảm giác hình như mình quá kích động rồi, nhìn về phía trước, hắn nghĩ nghĩ, có cần phải nói cho chủ mẫu hay không, nếu không chủ mẫu khẳng định cũng cho là hắn làm quá thì sao.

Thủy Nhận không muốn gặp Quân Chấn và Gia Cát Dung Dung nên đã sớm trở về viện đợi Quân Mộ Khuynh, thấy nàng trở vệ, hắn lập tức đứng lên.

“Chủ nhân, hiện tại muốn làm thế nào?”

“Có thể làm gì nữa, đi tới chỗ của tứ đại gia tộc khác một chuyến thì biết nên làm thế nào liền.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, lão già kia cũng đã nói, chỉ cần cả bốn gia tộc còn lại đều đồng ý xóa tên Lôi gia thì mới được, nàng đương nhiên phải đi một chuyến.

“Được.” Thủy Nhận gật đầu, hắn rốt cuộc cũng có thể báo thù được rồi.

Âm Nguyệt thành, Thương Khung đại lục, lần này còn có thể yên lặng được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.