“… Tuy tôi cũng không hiểu lắm, giữa Indonesia và Nepal có gì khác nhau. Nhưng có không ít người chỉ thích bồ đề kim cương Nepal, cảm thấy ở đó là nơi Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời, cho nên sẽ có hạt bồ đề chính tông.”
Đinh Sơn bất đắc dĩ nói: “Bọn họ vui vẻ là được, dù sao tôi sẽ không nói ra, phá tan ảo tưởng đó của bọn họ. Nói tóm lại, giá hạt bồ đề Nepal cao hơn hạt bồ đề Indonesia, đây là giá thị trường.”
“Đúng rồi, đây là bồ đề kim cương năm cánh, sáu cánh, dựa vào số hạt nhiều hay ít, để định ra giá cả.”
Đinh Sơn nói: “Ngoài ra còn có laoị tám cánh và mười cánh, giá cả chắc chắn cao hơn một ít. Nhưng mọi người yên tâm, mấy thứ này đều thống nhất giá, sẽ không cố ý lừa mọi người…”
Trong lúc nói chuyện, ông ta lấy ra bảng giá đưa cho Diệp Tuyền.
Mắt Diệp Tuyền đảo qua, đưa cho Trương Đại, nhẹ giọng nói: “Anh có kinh nghiệm hơn tôi, anh chọn đi.”
“Được.” Trương Đại cũng không từ chối, việc nên làm thì sẽ làm, rốt cuộc anh ta cũng biết một chút về giá cả thị trường, ít nhất thì biết người bình thường thơngf thích chuỗi vòng tay kiểu dáng nào.
Lúc Trương Đại chuyển hàng, Diệp Tuyền cũng chú ý tới, Tiêu Mai ngồi trên ghế, dáng vẻ vô cùng buồn chán. Anh cũng có chút tò mò, xoay người hỏi: “Không phải vừa rồi cô nói những thứ này rất xinh đẹp sao, không đến chọn mấy thứ sao?”
Diệp Tuyền hào phóng nói: “Nhìn trúng cái gì thì cứ lấy, tôi tặng cô…”
Dù sao cũng không đắt, anh vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.
“… Không cần.”
Tiêu Mai mày mắt thanh tú, khẽ nhíu hơi nhíu lại, cô thở dài nói: “Vậy à tôi cứ tưởng những chuỗi vòng tay này thật sự là pháp khí, còn liên quan đến Phật Tổ, ai ngờ là gạt người.”
“Chuyện này không sao.”
Diệp Tuyền dở khóc dở mếu: “Phải biết là hạt bồ đề này chính là trang sức phong thủy ở trình độ cao. Giống như quả óc chó mà người xưa chơi trong lòng bàn tay, cũng coi như là món để chơi. Còn ý nghĩa, cô nghĩ mấy cái ý nghĩa về hoa kia… Không phải là người ta nghĩ ra sao, đều là thuộc về bản chất. Nói thẳng ra là nếu tin thì có, không tin thì không có.”
“Không sai.”
Đinh Sơn cũng cười nói: “Cô gái nhỏ, từ này nói sao nhỉ…Là do cô cố chấp thôi. Tôi buôn bán gần mười năm. Theo tôi thấy, mọi người mua hạt bồ đề này chỉ có hai mục đích.”
“Một là thú vui tao nhã. Hai là muốn trong lòng an yên, gặp nhiều may mắn.”
Đinh Sơn thẳng thắn thành khẩn nói: “Nhưng thứ tôi nói một câu, mấy ý nghĩa về hạt bồ đề này các thứ, cô nghe xong thì thôi, đừng tin là thật.”
“Đương nhiên, nếu cô muốn chuỗi vòng tay loại pháp khí, chỗ tôi cũng có.”
Đinh Sơn cười nói: “Hạt bồ đề ở chỗ tôi, chỉ coi là một món đồ bình thường. Những món thực sự tôi chắc chắn sẽ không bày hẳn ra đây.”
“Chỗ này của ông còn có đồ gì?” Tiêu Mai cũng hơi tò mò.
Đinh Sơn đứng dậy, đẩy cửa sau của tiệm, đưa tay ra: “Ha ha, mời đi theo tôi.”
“Có muốn đi xem không?” Tiêu Mai trưng cầu ý kiến của Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền trầm ngâm suy tư, sau đó mới cười nói: “Ông chủ Đinh, tôi thấy ông không cam lòng, cho nên muốn nghĩ cách kiếm lại chín trăm triệu kia về phải không.”
Đinh Sơn cười hì hì, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Người anh em Diệp, chẳng lẽ cậu không tò mò chỗ tôi có đồ gì mà khiến người ta đặt tiền cọc ba tỷ sao?”
Không thể không nói, Đinh Sơn vừa nói vậy trực tiếp gợi lên sự tò mò của Diệp Tuyền.
“Đi!”
Diệp Tuyền đi về phía cửa sau.
Sau cửa có một hành lang nhỏ, qua hành lang, tầm mắt rộng rãi sáng sủa, có một cái giếng trời. Một nhà kho rộng lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Ở trong góc còn có chất đầy gỗ.
Sau khi Diệp Tuyền đi vào nhà kho, mũi khẽ động, lập tức ngửi thấy một mùi đặc biệt.
“Đây là…”
Diệp Tuyền hít mạnh chỉ thấy mùi gỗ đặc biệt lấp đầy khoang mũi anh. Không đợi anh suy nghĩ đây là loại gỗ nào. Tiêu Mai bên cạnh đã buột miệng thốt ra: “Gỗ tử đàn!”
“… Cô bé, tinh mắt đấy.”
Đinh Sơn cười, khen ngợi: “Tôi chưa nói mà cô đã nhìn ra.”
“Đương nhiên.”
Tiêu Mai hơi đắc ý, trên khuôn mặt thanh tú là dáng vẻ tươi cười: “Tôi đã thấy qua loại gỗ này… Thơm thơm, mùi rất dễ chịu, cho nên ấn tượng khá sâu sắc.”
“Gỗ tử đàn.” Diệp Tuyền mở to mắt, kinh ngạc nói: “Một nhà kho toàn là gỗ tử đàn?”
Cho dù anh không biết nhiều về gỗ, nhưng cũng nghe qua danh tiếng của gỗ tử đàn, loại gỗ này hình như giá cao ngang với vàng bạc, vô cùng quý báu.
“Cũng chừng đó.”
Đinh Sơn cười to nói: “Đa số là gỗ tử đàn, còn có một số gỗ lê, gỗ táo, gỗ đào. Trong đó tôi đã bỏ ra số tiền rất lớn để nhập khẩu gỗ tử đàn từ Ấn Độ trở về… Tôi dám cam đoan chất lượng của gỗ tử đàn này tuyệt đối không phải bàn.”
“Nói thật, lô hàng này đã có chủ. Vừa rồi đã nhận tiền đặt cọc nên chuẩn bị giao hàng qua đó.”
Đinh Sơn khẽ cười nói: “Nhưng nếu người anh em Diệp có hứng thú, tôi có thể làm chủ, giữ lại một cây rồi chuyển qua cho cậu… Thế nào, rất nghĩa khí đúng không.”
“Một cây bao nhiêu tiền?” Diệp Tuyền hơi động tâm. Bởi vì anh biết rõ, gỗ tử đàn là nguyên liệu thượng đẳng chế tác pháp khí. Nếu làm thành đồ vật rồi đưa đi khai quang, xác suất có được pháp khí cao cấp là một trăm phần trăm.
“Không đắt, không đắt.”
Diệp Tuyền mắc câu, Đinh Sơn rất vui vẻ, hớn hở nói: “Cậu đừng nhìn mấy tin tức nói gỗ tử đàn, Kim Ti Nam, gỗ mun phá giá gì đó, đạt đến giá cao trên trời… Đó có hơn một nửa là thổi phồng lên.”
“Tôi là người phúc hậu, buôn bán không lừa già dối trẻ đã lâu rồi.”
Đinh Sơn khoe khoang nói: “Mua một cây chắc sẽ không lâu dài. Cho nên tôi nói thật, gỗ tử đàn này bởi vì môi trường sinh trưởng, tuổi của cây, to nhỏ, giá cả không cao lắm.”
“Ở chỗ khác, cho dù là tính theo tấn cũng phải đến mấy tỉ một tấn. Tôi có thể ưu đãi cho cậu, tính theo cây. Một cây gỗ tử đàn nhẹ nhất là khoảng chín trăm triệu.”
Đinh Sơn cười tủm tỉm nói: “Thế nào, đủ phúc hậu đúng không?”
“Phúc hậu?” Mắt Diệp Tuyền lạnh đi, nhưng không cảm thấy Đinh Sơn có bao nhiêu phúc hậu. Ngược lại cảm thấy ông ta thật sự gian xảo, quả nhiên là nhằm vào chin trăm triệu của anh.
“Không đắt mà.”
Tiêu Mai kinh ngạc nói: “Gỗ tử đàn tôi từng thấy, một tấn ít nhất cũng phải ba tỷ. Có một số cây nặng hơn một tấn. Mặc dù gỗ này không lớn, nhưng khá rẻ, rất có lời.”
“Đó là đương nhiên.”
Đinh Sơn cười nói: “Gỗ tử đàn cũng phân chia chủng loại, chất lượng, gỗ này của tôi, tuy rằng là từ tử đàn lá nhỏ, nhưng chất lượng không phải là cao cấp nhất, cho nên tôi cũng không tham lam, sẽ không chặt chém.”
“Người anh em Diệp, cậu suy nghĩ kỹ chưa.”
Đinh Sơn hỏi: “Tôi nhìn cậu thuận mắt nên mới quyết định ưu đãi cho cậu, mọi người làm bạn bè. Nếu bỏ qua hôm nay thì tôi bán sạch cũng đừng trách tôi không quan tâm cậu đó.”