Hai phút đồng hồ trôi qua, hồ lô vẫn đang xoay tròn, hai người cũng đã nhìn đến hoa mắt. Tiêu Mai bỗng cảm thấy mắt cay xè, không kìm được duỗi bàn tay nhỏ ra, khẽ chạm vào một cái.
Bịch một tiếng, hồ lô rơi xuống. Diệp Tuyền nhanh tay nhanh mắt, giơ tay đỡ lấy.
“Anh hãy cầm chắc, đừng để cô ấy chơi hỏng.” Diệp Tuyền đưa hồ lô vào tay Trương Đại, mỉm cười nói: “Vốn khởi nghiệp của chúng ta chính là dựa vào cái hồ lô này.”
Trương Đại ngầm hiểu, vội cất hồ lô vào trong túi, hai tay khoanh lại, ôm thật chặt.
“Hừ, nhỏ mọn.” Tiêu Mai bĩu môi, đôi mắt trong veo vụt sáng, tỏ vẻ tò mò: “Vừa nãy... sao anh lại làm được? Anh đã luyện phải không?”
“Không cần luyện.” Thần thái trên mặt Diệp Tuyền toát ra vẻ tự tin phơi phới: “Chỉ cần nắm chính xác cách thay đổi trường khí của hồ lô, thì cô cũng có thể làm được, dễ như trở bàn tay, không hề tốn chút sức nào...”
Tiêu Mai lập tức hếch khuôn mặt nhỏ lên: “Tôi không tin.”
“Cô tin hay không thì tùy.” Diệp Tuyền đảo mắt, mỉm cười nói: “Đến rồi, chuẩn bị xuống xe.”
Xe dừng lại, vừa đúng ở cổng. Ba người xuống xe nhìn quanh, chỉ thấy đây là một bãi đất rất rộng, bên cạnh có chỗ giống như nhà xưởng.
Nhà xưởng là một dãy gồm bảy tám cửa hàng mặt tiền, cửa mở to, có một đám người đang bận rộn.
“Hình như chính là chỗ này.”
Diệp Tuyền híp mắt, nhìn thấy một bảng hiệu treo lơ lửng trên cao.
“Công ty trách nhiệm hữu hạn... Đinh Ký” Trương Đại gật đầu nói: “Chính là nơi này, khi tôi gọi điện thoại, Đinh Sơn đã cho địa chỉ này, bảo chúng ta trực tiếp tới là được.”
Con ngươi xinh đẹp khẽ chuyển động, Tiêu Mai rất tò mò: “Họ đang làm gì thế... thật nhiều quả nhỏ.”
Diệp Tuyền nhìn theo, dễ dàng nhìn thấy từng đống từng đống trong từng cửa hàng, tròn tròn, giống như quả. Những thứ này, gần như chất đầy bảy tám cửa hàng.
Một đám người bận rộn, hình như đang tiến hành gia công mấy thứ này.
Thị lực Diệp Tuyền khá tốt, nhìn kỹ một chút, anh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Đó là... Hạt Bồ Đề.”
“Chính là... loại hạt làm vòng tay đó sao?”
Tiêu Mai không phải không biết gì, nghĩ một chút, đã biết lai lịch đồ vật.
Vòng tay làm từ Hạt Bồ Đề khá thịnh hành trên thị trường, có mặt khắp nơi. Về cơ bản, chỉ cần là thành phố du lịch, bên cạnh đạo quán chùa chiền, đều có hạt Bồ Đề.
Thứ này rất phổ biến, chỉ không ngờ, đây là một nhà máy gia công hạt Bồ Đề mà thôi.
“Các cậu là ai? Tới nơi này làm gì?”
Khi ba người còn đang nhìn quanh, thì trong nhà máy có người đi ra, hỏi mục đích họ đến đây. Người này cũng khá tinh tường, ít nhất nhìn thấy chiếc xe sang trọng bên cạnh ba người, nên thái độ tương đối khách khí.
“Chúng tôi tìm Đinh Sơn, ông chủ Đinh.” Trương Đại bước lên hai bước, cười nói: “Chúng tôi đã hẹn gặp ông chủ Đinh ở chỗ này, ông ta ở đây sao?”
“... Ông chủ vẫn chưa trở về.” Người kia nghe xong, vội giơ tay nói: “Trước tiên mọi người vào nhà, uống chén trà đã.”
Được người đó mời, ba người đi vào nhà máy.
Đến gần, họ càng nhìn rõ, chỉ thấy một đám người phân công hợp tác, có người phụ trách tách vỏ hạt Bồ Đề, có người phụ trách vận chuyển phơi khô, có người phụ trách chọc lỗ đánh bóng, có người phụ trách xuyên dây kết vòng...
Mỗi công nhân, mỗi công đoạn, tạo thành dây chuyền sản xuất đơn giản. Trong thời gian ngắn, từ quả hạch thô ráp, hạt Bồ Đề đã biến thành từng chuỗi hạt tinh xảo.
Người kia tiếp đãi ba người uống trà địa phương, trong phòng treo mấy trăm chuỗi vòng tay. Từng chuỗi vòng tay, sau khi được mài tỉ mỉ, lại được bôi thêm một ít sáp, khi ánh nắng chiếu vào, sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.
Vốn dĩ, phụ nữ không có bao nhiêu sức chống cự đối với những đồ vật hút mắt như thế này. Nên sau khi vào cửa, rốt cuộc, Tiêu Mai không kìm chế được, lập tức xích lại gần những vòng tay này, quan sát không chớp mắt.
Cô thưởng thức một lúc lâu, mới quay đầu hỏi: “Chà, có vẻ những vật này... là pháp khí phải không?”
“Chắc chắn không phải.” Diệp Tuyền uống trà, lắc đầu nói: “Nghiêm túc mà nói, những thứ này chỉ có thể coi là bán thành phẩm, bởi vì chúng...”
“Chưa được khai quang đúng không.” Tiêu Mai cau mày nói: “Lẽ nào, nhất định phải khai quang, mới có thể trở thành pháp khí sao?”
“Chưa chắc.” Diệp Tuyền nói: “Có nhiều thứ, dưới điều kiện nhất định, cũng sẽ tự nhiên ngưng tụ trường khí, trở thành pháp khí. Nhưng những thứ như vậy bình thường rất hiếm, chỉ có thể dựa vào cơ may mà không thể cầu. Vì thế, ngược lại, khai quang là biện pháp thuận tiện, đơn giản, nhanh chóng, thích hợp với quần chúng bình thường hơn.”
“Tôi hiểu rồi, khai quang cũng giống như dây chuyền sản xuất, đúng không?” Tiêu Mai khẽ cười nói: “Có thể sản xuất hàng loạt pháp khí, thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người.”
“Tổng kết sâu sắc.” Diệp Tuyền dựng thẳng ngón cái lên, tỏ vẻ tán thưởng.
“Vậy không thú vị.” Tiêu Mai ngồi xuống, khẽ thì thầm: “Đồ vật sản xuất hàng loạt chắc không có gì đặc sắc, nên chắc chắn sẽ chẳng tốt lắm...”
Diệp Tuyền nghĩ một chút, mở miệng nói: “Dưới tình huống bình thường thì đúng là như vậy, nhưng có ngoại lệ. Có một số người, ví dụ như thầy Giang, đồ ông ta làm ra, sau khi trải qua khai quang sẽ trở thành pháp khí tinh phẩm.”
“Vấn đề là đồ vật của thầy Giang không phải sản xuất hàng loạt.” Tiêu Mai phản bác.
“... Đúng, em nói đúng.” Diệp Tuyền buông tay, không muốn tranh luận tiếp.
Tiêu Mai nghe ra ý miễn cưỡng, đang muốn đi sâu nghiên cứu thảo luận một chút thì chợt một tiếng cười to từ bên ngoài truyền vào: “Chà, khách quý, khách quý. Cậu Diệp, hoan nghênh cậu đến thăm.”
Diệp Tuyền nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ, khôi ngô, sải bước đi tới.
“Ông chủ Đinh.” Diệp Tuyền đứng dậy chào, cười nói: “Tôi đường đột tới thăm, làm phiền ông rồi.”
“Cậu nói gì vậy chứ.” Đinh Sơn hào sảng nói: “Cậu Diệp đại giá quang lâm, đúng là rồng đến nhà tôm mà, tôi ước gì cậu Diệp có thể đến thêm mấy lần, để tôi hưởng một chút phúc khí.”
Đây chắc chắn là lời khách sáo, không thể coi là thật, nghe vào lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
“Ông chủ Đinh, quá khách khí rồi.”
Hai người hàn huyên vài câu, rồi lại ngồi xuống.
Lúc này, Diệp Tuyền cũng không muốn vòng vèo nữa, trực tiếp gọi: “Trương Đại, hãy lấy hồ lô ra.”
Trương Đại đã sớm chuẩn bị xong, nghe tiếng lập tức lấy hồ lô vỏ màu vàng ra, đặt trên mặt bàn. Cửa hàng rất sáng, ánh nắng chiếu vào hồ lô, tự nhiên hiện ra một vầng sáng mờ mờ.
Thoạt nhìn, ánh mắt Đinh Sơn không kìm được lóe lên. Ông ta cũng không có ý che giấu, vội đi đến bên cạnh bàn, cẩn thận quan sát, vẻ mặt thán phục: “Bảo bối tốt...”
Ông ta nghiêm túc thưởng thức một lúc lâu, mới quay người, biết rõ còn cố hỏi: “Cậu Diệp, cậu có ý gì?”
Đinh Sơn giả ngu, Diệp Tuyền cũng vui vẻ hùa theo, mỉm cười nói: “Trước đó, không phải ông chủ Đinh đã nói muốn thưởng thức hồ lô một chút à. Thế nên tôi mang đồ vật đến theo như đã hẹn, mời ông chủ Đinh thưởng thức và chỉ bảo cho.”
“Ha ha, vậy thì phải cảm ơn cậu Diệp rồi.” Đinh Sơn cười to, dường như cảm thấy rất vinh dự.
“Không cần khách khí.” Diệp Tuyền khẽ cười nói: “Buổi chiều, ông chủ Đinh cứ xem thoải mái. Buổi tối, tôi đã hẹn ông chủ Hà, để ông ta xem. Đã quen biết, cũng không thể để mọi người thất vọng.”
Tiếng cười Đinh Sơn im bặt, tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ...