Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Chương 23: Chương 23: Thật sự tin rồi?




“Hụ hụ….”

Lúc này, giáo sư Tưởng cũng đứng dậy, ngập ngừng nói: “Cậu trai trẻ, trường khí phong thủy gì gì đó mà cậu nói, thứ lỗi cho chúng tôi khó lòng hiểu được… sao cậu có thể chắc chắn, việc tượng gỗ tự dưng rơi, là do Cao Dương đã khai quang điểm nhãn cho La Hán gây nên?”

“Đoạn băng ghi hình đã chứng minh được điều đó.”

Trương Đại từ đầu vẫn luôn trầm mặc, không nhịn được nói: “Nguyên nhân và hậu quả đều rõ ràng rồi, tại sao vẫn không tin?”

“…”

Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, nhưng trong mắt vẫn ẩn giấu sự hoài nghi. Trên thực tế thì họ cũng muốn tin, nhưng vấn đề là tam quan bao nhiêu năm nay của họ không dễ gì bị lung lay, cho nên mới không ngừng hoài nghi.

“Mê tín, đây chắc chắn là mê tín.”

Cao Dương ở bên cạnh lại càng kích động nói: “Em nghi ngờ toàn bộ những điều này đều là một màn kịch được dựng lên. Thực tế tượng gỗ vốn đã hỏng từ trước rồi, nói không chừng đã bị động tay đông chân… ở trên bàn có cơ quan mật, khiến cho tượng gỗ bị bật ra ngoài, lừa bịp…”

“Hừ.”

Vốn dĩ Giang Cung luôn giữ im lặng, không muốn nói nhiều. Nhưng những lời Cao Dương nói đã chọc giận ông ta. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, sau đó nói: “Cậu là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi? Cậu coi tôi là loại người gì?”

“… Thầy Giang, đừng tức giận.” Giáo sư Tưởng vội vàng khuyên ngăn, vừa an ủi Giang Cung, vừa quở trách: “Cao Dương, đừng có nói bậy, thầy Giang không phải loại người như vậy.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được chứ.” Cao Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Bộp!”

Giang Cung thật sự tức giận rồi, đập bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm: “Trên thực tế, chỉ là một món đồ mà thôi, tôi cũng không để bụng, cũng không định bắt cậu bồi thường. Chỉ cần cậu chân thành nhận sai, mở miệng nói lời xin lỗi, đương nhiên tôi sẽ cho qua.”

“Nhưng cậu lại còn cứng miệng, biết sai nhưng không sửa, nhất định muốn tranh luận không ngừng, khiến tôi phản cảm.”

Giang Cung lạnh lùng nói: “Cho nên tôi quyết định truy cứu đến cùng, để cho cậu một bài học, để cậu hiểu sau này nên làm người như thế nào.”

“… Em không sai.”

Cao Dương trong lòng hối hận rồi, nhưng ngoài mặt vẫn nhất quyết không phục. Quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, không bỏ được tật sĩ diện hão của bản thân. Quan trọng là nếu như cậu ta nhận thật, lỡ như thật sự phải đền tiền thì sao?

Một món đồ mấy trăm triệu, bán cả cậu ta cũng không đền nổi.

Cao Dương khí huyết dâng cao, đỏ hết cả mặt, lớn tiếng nói: “Dù sao đoạn băng ghi hình cũng đã rõ ràng, tượng gỗ không phải do em động vào, dù có phải ra tòa, em cũng không sợ…”

Cậu ta đã tính toán rồi, tòa án nhất định sẽ không thừa nhận cái đoạn băng ghi hình quỷ quái này làm chứng cứ, thậm chí nghi ngờ đoạn băng là làm giả. Trong thế giới khoa học này, văn minh vật chất mới là nền tảng. Tất cả những gì kỳ dị kỳ lạ đều sẽ bị áp chế lại. Dù cho thật sự có việc này, thì các bộ ngành có liên quan cũng sẽ phủ nhận.

Việc này trong lòng Giang Cung cũng rõ, ông ta cười khẩy: “Cậu nhãi, ai thèm ra tòa với cậu? Cậu hỏi thử giáo sư Tưởng xem, dựa vào quan hệ của tôi, nếu như đồng ý để bản thân mang tiếng ác là ỷ thế lớn bắt nạt nhỏ, chen ép một đứa chưa trải đời như cậu, thì có chuyện gì xảy ra? Nếu như cậu không chịu bồi thường, có tin tôi khiến cậu không tốt nghiệp được, không lấy được bằng không…”

“A?”

Cao Dương lập tức sợ hãi, run giọng nói: “Sao thầy có thể làm thế được?”

Sinh viên đại học bây giờ, không như trước đây sống như bông hoa trong nhà kính, được bao bọc, bảo vệ nữa rồi. Bây giờ mạng xã hội phát triển, khiến cho mọi người hiểu thêm về các mảng tối của xã hội.

Trường học chỉ là tương đối sạch sẽ, không có nghĩa là không có mảng tối. Bình thường không gặp phải, không có nghĩa là không tồn tại điều đó. Giang Cung là một nhà nghệ thuật gia nổi tiếng, cũng là kiểu nổi tiếng trong xã hội, muốn đối phó với một sinh viên bình thường, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến điều này, trán Cao Dương toát mồ hôi, sắc mặt cậu ta trắng bệch, tức giận nói: “Thầy vô liêm sỉ… em muốn tố giác thầy…”

“Được rồi, nói ít thôi.”

Giáo sư Tưởng nói lớn, sau đó đứng chặn trước Cao Dương, mặt lộ ra nét cười gượng, bắt đầu nói bằng tình: “Thầy Giang, nó còn trẻ dại không hiểu chuyện, thầy hà tất tính toán với nó như thế làm gì. Tôi nói rồi, dù là đền bao nhiêu tiền, thì để tôi đền. Thầy Giang nể mặt tôi, được không?”

“Giáo sư…”

Mọi người đều vô cùng xúc động và kích động. Mọi người biết, một lời nói của Giang Cung, đối với đám sinh viên mà nói, thì chẳng khác nào một cơn bão vậy. Đám thanh niên như họ căn bản không cách nào chống lại. Nhưng giáo sư Tưởng lại kịp thời đứng ra, giống như một cây đại thụ, giúp họ chắn mưa chắn gió, bảo vệ họ, khiến họ có cảm giác an toàn, sao lại không khiến họ cảm động đến rơi nước mắt cơ chứ.

“… Thầy đã nói như vậy, tôi còn gì để nói nữa chứ.”

Giang Cung do dự một chút, rồi chầm chậm gật đầu: “Bảo thằng nhóc xin lỗi, chuyện này coi như xóa bỏ.”

“Cảm ơn thầy Giang.”

Giáo sư Tưởng vui vẻ yên tâm cười, sau đó khoát tay: “Cao Dương, mau tới xin lỗi!”

“… Em xin lỗi.”

Cao Dương sắc mặt trắng bệch, dù cho không tình nguyện ra sao thì vẫn cúi đầu. Người thức thời là trang tuấn kiệt, cậu ta không muốn bị buộc thôi học, chỉ có thể mở miệng xin lỗi.

“Hừ.”

Giang Cung cũng không chấp, ông ta cũng nhìn ra được, Cao Dương ngoài mặt phục nhưng trong lòng không phục. Nhưng ông ta cũng lười chấp nhặt, không muốn làm ảnh hưởng thân phận. Nhưng qua việc này, ông ta cũng không muốn qua loa nữa, trực tiếp giơ tay nói: “Giáo sư Tưởng, tôi còn phải tiếp tục tiếp khách, nếu mọi người không có việc gì, thì về đi thôi.”

“Được…” Giáo sư Tưởng đồng ý, cũng đuổi người: “Mấy đứa đứng đơ ra đấy làm gì, còn không đi đi?”

“Vâng.”

Cả đám sinh viên, giống như được đại xá, từng người từng người rời đi.

Nhưng giáo sư Tưởng lại ở lại, nhìn sinh viên đã rời đi rồi, ông mới cười nói: “Thầy Giang, trẻ con còn thiếu hiểu biết, da mặt mỏng, lại tự phụ, khó trách ăn nói lung tung, đắc tội với ông, thầy là người lớn đại nhân đại lượng, xin đừng trách chúng nó.”

“Giáo sư Tưởng yên tâm, họ Giang tôi không tới mức nhỏ nhen như vậy.” Giang Cung nhàn nhạt đáp: “Nhưng, gần đây tôi rất bận, không có việc gì thì thầy hạn chế đưa sinh viên tới, tôi không rảnh tiếp đón.”

“Tôi biết rồi, biết rồi.”

Giáo sư Tưởng gật đầu, dường như không nhìn ra ý tứ từ chối, xa cách ẩn trong đó của Giang Cung. Ông vẫn đứng ở đó không đi, sau đó xoay người nhìn Diệp Tuyền, cười ấm áp: “Chàng trai, lúc nãy cậu nói cái gì mà … trường khí, tôi rất có hứng thú, có thể nói rõ hơn cho tôi nghe không?”

“Ơ?”

Diệp Tuyền ngơ ngác, có chút ngoài ý muốn: “Thầy tin thật à?”

“Cũng có lý, tại sao tôi lại không tin?”

Giáo sư Tưởng cười đáp: “Đừng coi tôi là ông già cổ hủ cố chấp, đừng thấy tôi có tuổi rồi, thực ra tâm hồn tôi vẫn trẻ trung lắm, còn có thể tiếp nhận những điều mới mẻ… mà phong thủy cũng là một điều mới mẻ, từ cổ đại đã có rồi. Nhưng chỉ có điểu là vài chục năm trước, không cách nào khiến người ta tiếp nhận mà thôi. Bây giờ xã hội phát triển, tính dung nạp thông tin rất mạnh, tiếp nhận được mọi thứ, ngày càng tiến bộ.”

“Tôi tin rằng, việc phong thủy tồn tại là điều hợp lí. Hơn ngàn năm trước, bao nhiêu lần thay đổi phong tục, nhiều thứ thịnh hành một thời, rồi lại thất truyền trong dòng chảy của lịch sử, nhưng phong thủy lại lưu truyền cho đến hiện tại, không bị biến mất, có thể nói rõ rằng trong đó nhất định có điểm gì đó.”

Giáo sư Tưởng bình luận xong, nói: “Cho nên, tôi tò mò, muốn hiểu thêm một chút, không thấy lạ chứ?”

“Không thấy lạ.”

Diệp Tuyền cười, thân thiện nói: “Thầy muốn biết điều gì, cứ việc hỏi. Nếu tôi hiểu, tôi sẽ nói hết. Còn có gì tôi không biết, thì nhất định sẽ không giả vờ hiểu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.