Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Chương 18: Chương 18: Tiêu Mai




Nhìn thấy em gái xinh đẹp, Diệp Tuyền và Trương Đại ngẩn ngơ, có chút ngại ngùng không biết phải làm gì.

“Các anh tìm ai?”

Cô tò mò nhìn hai người, mắt tròn sáng lo lanh như ánh trăng, tò mò hỏi: “Hai anh muốn tìm Giang sư phụ sao?”

“…À ừ.”

Diệp Tuyền vội vàng gật đầu nói: “Bọn anh đến để gặp Giang sư phụ, chú ấy ở đây phải không?”

“Mai, ai vậy?”

Đột nhiên từ trong nhà, một nhóm thanh niên khoảng sáu bảy người đi ra, nam có nữ có, trên mặt ai nấy cũng đều toát lên phong thái tuổi trẻ tràn đầy sức sống, có vẻ như nhóm thanh niên này là sinh viên đại học.

“Khách của Giang sư phụ.”

Cô gái tên Mai cười đáp lại: “Đến tìm gặp Giang sư phụ chắc có chuyện gì đó.”

“Ừ…”

Một cô gái khác trong nhóm đi đến rồi nhanh miệng nói: “Giang sư phụ giờ đang bận, e là không có thời gian tiếp khách rồi.”

“Xui vậy à.”

Diệp Tuyền nhíu mày vẻ bất lực, đây chính là hậu quả của việc không hẹn trước mà đột xuất đến. Nhưng dù sao đến cũng đã đến rồi, dù có phải ra về ngay thì cũng nên vào gặp mặt chính chủ rồi chào tạm biệt có lẽ hay hơn.

Nghĩ vậy, Diệp Tuyền cười nói: “Là do anh mạo muội quá, đến không đúng lúc, phiền các em báo giúp với Giang sư phụ một tiếng, nói là… người của Nhất Diệp Cư đến, xem thầy có muốn gặp bọn anh không?”

“Nhất Diệp Cư… công ty nào nhỉ?”

“Nghe có vẻ giống tên siêu thị.”

“… Gặp Giang sư phụ để làm gì?”

Ba bốn cô gái rì rì rầm rầm thảo luận có vẻ rất vui, nhưng chỉ nói chuyện với nhau mà không ai có hành động gì, duy chỉ có cô gái tên Mai có vẻ hiểu chuyện hơn, cô mỉm cười gật đầu: “Vậy các anh vui lòng đợi chút, em vào báo Giang sư phụ biết.”

“Mai, Giang sư phụ đang bận, mình đừng làm phiền…”

Cô gái bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng cản: “Cậu vào như vậy dễ bị la lắm… cậu đừng đi, để Cao Dương đi.”

“Đúng … để Cao Dương đi.”

Cô gái kia đảo mắt cười có phần xảo huyệt, vẫy vẫy tay lên tiếng: “Cao Dương, cơ hội của cậu đến rồi, làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, giúp Mai vào báo thầy…”

“Vậy để mình đi.”

Cậu thanh niên đứng dậy vui vẻ nhận lấy nhiệm vụ trong tiếng cười của các cô bạn học.

Tuổi trẻ, thích thật…

Chứng kiến cảnh này, bất giác ánh mắt Diệp Tuyền có chút ảm đạm, nhưng chỉ lướt qua thôi.

Trước đây lúc anh theo đuổi bạn gái, anh cũng trước tiên là mua chuộc các cô bạn thân của bạn gái mình, rồi nhờ họ giúp đỡ, không ngừng tạo cơ hội cho anh, mới theo đuổi thành công.

Diệp Tuyền hồi tưởng lại mà cảm thấy vừa có chút ngọt ngào, vừa có chút chua xót.

Trên thực tế anh chỉ mới tốt nghiệp nửa năm, nhưng do gặp nhiều thất bại và trở ngại cho nên nhìn anh cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều, anh trở nên trầm ổn hơn, chững chạc hơn. Tâm tình thay đổi nên khi nhìn lại những cô cậu sinh viên kia cảm giác như mình già hơn rất nhiều.

Trong lúc Diệp Tuyền đang hồi tưởng thì Mai mỉm cười từ chối: “Không cần đâu… Giang sư phụ làm việc nãy giờ cũng lâu rồi, chắc cũng khát rồi, mình đem nước vào cho thầy…”

Cô vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển vào bên trong.

“Mai, Mai, Tiêu Mai.”

Cao Dương sửng sốt, nhưng cậu ta cũng không ngốc, vội vàng đuổi theo mà không cần người khác nhắc.

Nhìn tình hình vậy, Diệp Tuyền và Trương Đại cũng đi theo vào trong, đợi ở sân sau. Trong lúc đợi, Trương Đại cũng không chịu khống chế được bản thân, không nhịn được hỏi thăm: “Chào em, các em đến tìm Giang sư phụ làm gì vậy?”

Trương Đại với mày rậm mắt to, dáng vẻ thật thà tạo cho đối phương cảm giác yên tâm.

Thế là một cô em gái cũng không che giấu mà kể thật: “Chúng em là sinh viên của học viện Mỹ Thuật, sắp tốt nghiệp, đang chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, cho nên giáo viên trong trường dẫn chúng em đến đây tham quan tác phẩm của Giang sư phụ, để chúng em có thể cảm nhận sức cuốn hút ngệ thuật trong các tác phẩm của thầy ở khoảng cách gần, sau đó tổng kết lại thành luận văn.”

“Giang sư phụ là nhà nghệ thuật điêu khắc có tiếng, lại quen biết với giáo viên trong trường chúng em.”

Người bên cạnh cũng gật đầu nói: “Chúng em được giáo viên đưa đến đây. Lúc nãy chúng em đã nhìn thấy thầy điêu khắc, quả nhiên là rất lợi hại…”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Một cô khác cũng đồng ý và nói với giọng khâm phục: “Chỉ miếng gỗ nhỏ với diện tích mấy centimet thôi, mà thầy có thể khắc lên đó hình phật A Di Đà, và cả hình điêu khắc của năm trăm vị La Hán nữa, hình nào hình nấy sống động như thật, quá thần kỳ.”

“Trình độ Điêu khắc của Giang sư phụ quả thật là tuyệt đỉnh.” Trương Đại cười nói: “Anh đã từng chứng kiến Giang sư phụ khắc hình Phật Quan Âm nghìn mắt nghìn tay trên hạt đào, giống như chim khổng tước xòe đuôi, cẩn thận tỉ mỉ, ngay ngắn theo trình tự, không có chỗ nào bị loạn.”

“Vậy không phải lợi hại hơn cả Hạch Chu Ký sao?” Những người khác ở xung quanh lên tiếng.

“Hạch Chu Ký là gì?” Nhất thời Trương Đại để lộ bản thân không đọc nhiều sách.

“Hì hì!”

Cả nhóm sinh viên cười cười, tuy không ai nói gì, nhưng mọi người đồng loạt lui về sau vài bước.

Đúng lúc này, một người trung niên, tóc hoa râm, chạy từ trong nhà ra, ông vui mừng gọi: “Diệp Chiến, Diệp Chiến, ông… ủa, Diệp Chiến đâu?”

Người đàn ông trung niên đó chính là Giang Cung, quần áo có phần lôi thôi, tóc hoa râm hơi dài, nhìn rất có dáng vẻ của nghệ thuật gia. Ông hưng phấn chạy từ trong phòng làm việc ra, nhưng lại phát hiện Diệp Chiến không có ở đây.

Phút chốc mặt ông sa sầm, có dự cảm sắp nổi giận. Vài cô cậu sinh viên đứng gần đó thấy tình hình liền nhanh chân lùi sau, tỏ vẻ không liên quan đến họ.

Lúc này, Diệp Tuyền nhanh chân bước lên mỉm cười lớn tiếng chào: “Giang sư phụ!”

“Cậu là ai?” Giang Cung liếc nhìn vẻ khinh bỉ, giọng bực bội.

“Giang sư phụ, cậu ấy là cháu ruột của Diệp sư phụ.” Trương Đại đứng bên cạnh liền lên tiếng giới thiệu: “Diệp sư phụ đi nước ngoài rồi, trước khi đi có giao cửa hàng lại cho anh ấy quản lý. Hôm qua anh ấy mới tới, nên sáng nay vội đến chào thầy…”

Sắc mặt của Giang Cung dịu đi phần nào, nhưng vẫn cau mày nói: “Diệp Chiến đi nước ngoài rồi? Ông ta đi nước ngoài làm gì?”

“Hình như là nhận lời mời của bạn, đi nước nào đó ở ĐÔng Nam Á một chuyến để giúp đỡ chuyện gì đó.”

Diệp Tuyền lên tiếng nói thêm: “Chú Chiến con có nói bận vài ba tháng mới về được. Nên trong thời gian đó để con quản lý cửa tiệm.”

“Vậy à.” Giang Cung nghe được ẩn ý trong câu nói của Diệp Tuyền. Ông thở dài nói: “Diệp Chiến đúng thật là… ông không tin tôi sao? Sĩ diện hão…”

Diệp Tuyền không lên tiếng, dù anh có đồng tình với quan điểm của Giang Cung, nhưng anh vẫn không tiện lên tiếng, dù sao thì con cháu cũng không được nói xấu bậc cha chú.

“Thôi bỏ đi, mặc kệ ông ấy, hai ba tháng thì sự việc cũng phai nhạt rồi, cũng coi như là thời cơ tốt để quay lại.” Giang Cung trầm ngâm nói, rồi lại hỏi: “Cậu có cách liên lạc với ông ấy không? Cho tôi số điện thoại để tôi chửi ông ấy một trận.”

“Cái này…” Diệp Tuyền ngập ngừng nói: “Con không có… chú không để lại cho con…” Vấn đề là khi Diệp Chiến đi ra nước ngoài, anh còn không kịp gặp mặt chứ nói gì lấy số điện thoại.

“Đúng là tính của ông ấy…” Giang Cung cạn lời lắc lắc đầu, rồi sau đó hỏi tiếp: “Cậu tên gì? Hôm nay đến gặp tôi có chuyện gì?”

“Giang sư phụ …”

Diệp Tuyền nhìn trái nhìn phải, nhìn nhóm sinh viên rồi lên tiếng trả lời nhưng không nói hết: “Con là Diệp Tuyền, hôm nay con đến đây chủ yếu là muốn thương lượng với chú vài chuyện…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.